Chương 6: Bị truyền thông bao vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chiếc xe Cayenne màu đen, Tô Tử Bảo đang ngồi bên cạnh Bùi Dực. Sau khi đi đăng ký về, bọn họ đã đi thay đổi lễ phục. Bộ váy cưới màu trắng tinh khôi đến từ Italy được may thủ công mà Tô Tử Bảo mặc buổi sáng đã bị nước biển làm cho ướt, không thể mặc lại. Theo trình tự hôn lễ, buổi sáng diễn ra lễ đón dâu và nghi lễ trao đổi nhẫn, buổi lễ kéo dài trong một ngày đến tối mới kết thúc.

Bởi vì buổi sáng Tô Tử Bảo bị rơi xuống biển, buổi chiều mới tỉnh lại nên hiện giờ hai người còn kịp tham gia tiệc rượu buổi tối.

DJ Radio trong xe đang phát tin tức giải trí mới nhất.

"Đã bảy ngày trôi qua kể từ ngày diễn ra lễ tang của cô Tô Tử, bảy ngày đặc biệt nhất, chúng ta hãy cùng xem lại cuộc đời của cô Tô Tử khi còn sống. Cô Tô sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng lại là người có tài năng âm nhạc tuyệt vời nhất trúng tuyển học viện âm nhạc số một thành phố Dương. Sau khi tốt nghiệp, cô nhậm chức vụ tại công ty giải trí Vân Đình. Vì tài năng tìm kiếm và đào tạo ra các nhân tài xuất sắc, cô từng đảm nhiệm chức tổng giám đốc của Vân Đình Entertainment. Khi còn sống, cô đã sản xuất hàng trăm bộ phim truyền hình và phim điện ảnh, trong số đó có rất nhiều tác phẩm kinh điển được các công ty giải trí khác học tập. Cô đã tìm kiếm được nhạc sĩ thần bí Diệp Tử, tác giả gốc của những cuốn sách trên Tân Tấn biên kịch Trầm Hề, thiên hậu Kiều Liên Y v.v... Sự ra đi của cô là một tổn thất to lớn của làng giải trí..."

Đang ngồi ở vị trí lái xe, Tống Anh Kiệt nghe những tin tức này cũng không khỏi xúc động; "Nghĩ lại lúc trước Đế Tước còn ra giá cao để lấy cô ấy, nhưng dù bao nhiêu tiền cô ấy cũng không quan tâm mà từ chối thẳng. Không ngờ tới cô ấy hồng nhan bạc mệnh, quá đáng thương, một nhà ba người đều bị đốt cháy thành than."

Cả người Tô Tử Bảo phát run, một nhà ba người đều cháy thành than. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó, trước mắt hiện lên cảnh một chiếc xe tải đột ngột lao tới, xe bị nổ mạnh, ngọn lửa bùng mạnh lên, giọng nói lạnh băng của Hạ Thừa Diệp văng vẳng bên tai như đang cười nhạo tình yêu của cô.

Ba, mẹ, thật xin lỗi, con thật sự xin lỗi...

Nếu không phải vì con, hai người sẽ không chết. Thật xin lỗi, con nhất định sẽ báo thù cho hai người.

Bờ vai run lên, Bùi Dưc ở bên cạnh tinh ý phát hiện có gì đó không ổn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét về phía cô: "Sao vậy? Cô quen Tô Tử à?"

"Có biết, nhưng không quen." Tô Tử Bảo hít sâu một hơi ngăn dòng nước mắt rơi xuống, nói: "Có ai điều tra ra vì sao lại xảy ra tai nạn xe cộ không?"

Tống Anh Kiệt nói: "Có điều tra, là do phanh xe bị hỏng, đúng lúc đó lại có một chiếc xe tải chở xăng đụng phải nên lập tức cháy bùng lên. Ông chủ Hạ Thừa Diệp của Vân Đình Entertainment tự mình lo liệu hậu sự, nhìn ống kính gào khóc khiến cho mọi người đều cảm động, tất cả đều nói Hạ Thừa Diệp tình cảm sâu nặng. Nghe nói anh ta cùng Tô Tử học cùng đại học, lại cùng nhau phấn đấu trong năm năm, tôi thấy hai người đó chắc là có gian tình. Sớm chiều chung đụng, lại còn là nam tài nữ mạo."

Tô Tử Bảo nghiến chặt răng, tình cảm sâu nặng, học cùng đại học. Ha ha ha, cuối cùng mọi người lại tổng kết về bọn họ như thế.

Hạ Thừa Diệp, không ngờ cái chết của tôi còn dùng để cho anh trình diễn tiết mục trọng tình trọng nghĩa. Ngay cả cái chết của tôi mà anh cũng lấy ra để làm trò.

Anh chờ đó, lần sống lại này, tôi nhất định sẽ giết chết anh.

"Kíttt!"

Tống Anh Kiệt dừng xe ở bên bờ biển, một nhóm phóng viên đang ngồi xổm lập tức xông tới. Ống kính ngắn dài, ánh đèn flash chói lóa.

"Cậu Bùi, hôm nay Tô Tử Bảo nhảy xuống biển... Phi! Trượt chân rớt xuống biển là tin tức lớn, chắc chắn nhiều phóng viên ngồi xổm canh chừng như vậy là đang chờ hai người." Tống Anh Kiệt chỉ vào đám phóng viên ngoài cửa sổ xe nói.

Đám cưới giữa hai nhà Bùi Tô vốn là việc lớn, huống chi hôm nay còn bùng nổ tin tức nhảy xuống biển.

Bùi Dực khẽ cau mày rồi giãn ra. Anh mặc một bộ vest trắng tinh, trông lịch lãm như một hoàng tử. Sau khi mở cửa xe bên trái và bước xuống xe, người đàn ông đó mở cửa xe phía sau cho Tô Tử Bảo, động tác tao nhã như một quý tộc cổ xưa trong một tòa lâu đài châu Âu thời Trung cổ, anh hơi cúi người duỗi tay trái ra.

Tô Tử Bảo nhìn lướt qua bóng đen nghìn nghịt bên ngoài. Cô hít sâu một hơi, trên mặt mang theo nụ cười quý phái, nhẹ nhàng đặt bàn tay đang đeo găng màu trắng lên lòng bàn tay của Bùi Dực.

Anh dìu cô bước ra khỏi cửa xe, ngay lập tức quét sạch vô số cuộn phim chỉ bằng một hành động đơn giản này.

"Cậu Bùi, nghe nói vợ chưa cưới Tô Tử Bảo của anh thà nhảy xuống biển cũng không bằng lòng cưới anh, chuyện này là thật sao?"

"Cô Tô, nghe nói cô bị ép về nước kết hôn, thật ra trong lòng sớm đã có suy nghĩ thà rằng tự tử cũng không bằng lòng lấy cậu Bùi, có phải là vì ghét bỏ tiếng tăm công tử bột đệ nhất thành phố Hải của cậu Bùi không?"

"Cậu Bùi, bây giờ hai người cùng nhau xuất hiện nơi công cộng có phải bởi vì hai nhà Bùi Tô hợp tác buôn bán, bất đắc dĩ phải ở cùng một chỗ không?"

"Cô Tô, nghe nói người yêu của cô là một tên nhà nghèo, xin hỏi có phải bởi vì tình yêu nên cô mới lựa chọn anh ta thay vì cậu Bùi cao lớn, đẹp trai không?"

Một đám phóng viên vây kín hai người, mặc dù có vệ sĩ xung quanh nhưng cũng hoàn toàn không ngăn cản được sự nhiệt tình của họ, hơn nữa câu hỏi lại vô cùng sắc bén và lắt léo.

Bây giờ Tô Tử Bảo chỉ cảm thấy may mắn vì đời trước không có rảnh rỗi nói bậy trước mặt những phóng viên này, nếu không muốn gặp khó khăn đổi trắng thay đen.

"Yên lặng một chút!" Bùi Dực liếc mắt nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói: "Tôi chỉ nói một lần."

Một câu này lập tức khiến cho khung cảnh ồn ào yên tĩnh hẳn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro