Chương 7: Thật xấu hổ, nhà tôi không thiếu tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước hết tôi xin đính chính một chút, Tô Tử Bảo là vợ hợp pháp của tôi, không phải vợ chưa cưới, chúng tôi đã đăng ký ở Cục dân chính rồi. Thứ hai, vợ tôi không nhảy xuống biển mà là ngắm phong cảnh thì trượt chân rơi xuống nước. Sau khi được điều trị ở bệnh viện thì không có vấn đề gì nên bây giờ cử hành hôn lễ bình thường." Bùi Dực nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Tình cảm của tôi và vợ rất tốt, xin mọi người đừng nghe theo tin đồn, nghe nhầm đồn bậy."

Khi nói xong câu cuối cùng, anh nắm chặt tay cô, xuyên qua chiếc găng tay cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của anh, khiến cho cô biết rằng cô không phải một mình đối mặt tất cả vào giờ phút này.

"Cô Tô, cô và cậu Bùi đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt, từ bỏ bạn trai của mình, ngược lại tiến vào vòng tay của đại phú hào sao! Rốt cuộc đây là gia tộc ép người tốt làm chuyện xấu, hay là cô ghét nghèo yêu giàu?" Một phóng viên nữ chen lên phía trước nói rất chướng tai.

Nếu là trước đây, Tô Tử Bảo nghe được câu hỏi đó thì đã sớm bùng nổ rồi, nhưng bây giờ Tô Tử Bảo chỉ nhẹ nhàng liếc phóng viên nữ kia, nở một nụ cười tao nhã y chang Bùi Dực: "Phiên cô tra từ điển thành ngữ trước khi nói chuyện với người khác, từ khi nào mà kết hôn biến thành "làm chuyện xấu" vậy? Chính mình không lấy được nên mới chửi người khác thì không phải là một người phóng viên có tố chất đâu."

"Cô Tô, vậy là cô thừa nhận mình ghét nghèo yêu giàu đúng không?" Phóng viên nữ kia tiếp tục không biết xấu hổ hỏi tiếp.

Tô Tử Bảo khinh thường liếc cô ta một cái: "Thật xấu hổ, nhà tôi không thiếu tiền."

Một câu nói khiến phóng viên nữ ngậm miệng không nói nên lời. Đúng là ai nấy đều biết nhà họ Tô gả con gái đã lấy ra một nửa gia sản làm đồ cưới. Đây mà gọi là ghét nghèo yêu giàu sao? Đây quả thật là cho không rồi.

Bùi Dực ở bên cạnh nở một nụ cười xấu xa, một tay ôm ngang lấy Tô Tử Bảo bế bổng lên. Tô Tử Bảo bất ngờ không kịp đề phòng nên đành phải ôm lấy cổ anh để ổn định bản thân, thấp giọng kêu lên một tiếng.

"Làm tốt lắm." Giọng nói trầm thấp cuốn hút vang lên bên tai mang theo vài phần khen ngợi.

Anh ôm cô đi qua đám phóng viên truyền thông, đi một mạch đến ca nô. Ngay cả khi đón dâu buổi sáng, Tô Tử Bảo cũng chưa được đối xử như vậy, bây giờ lại được hưởng thụ cái ôm cô dâu mới.

Mọi người trên boong tàu đã sớm theo dõi bọn họ từ xa, đợi đến khi Bùi Dực thả Tô Tử Bảo xuống và dắt cô đi thì tất cả mọi người đều đang nhìn họ.

Chiếc váy cưới trắng tinh lúc sáng đã không thể mặc được nữa vì rơi xuống biển nhưng lúc này, trông Tô Tử Bảo còn lộng lẫy hơn cả buổi sáng. Chiếc váy dài cúp ngực màu trắng ôm lấy thân hình thon thả, thân váy cũng không đính quá nhiều đồ trang trí, nhìn qua cực kỳ đơn giản. Tà váy phía sau lay động dài hơn hai mét, trải trên mặt đất như một đóa hoa đang nở rộ, tràn đầy khí chất tinh tế mà xa hoa. Ai tinh ý đều nhận ra chiếc váy cưới này là chiếc được treo trong tủ kính ở tầng mười bảy của tòa nhà Thế Kỷ tại thành phố Hải.

Không biết có bao nhiêu cô gái vừa ý nó, nhưng bao nhiêu người ta cũng không bán, không ngờ bây giờ lại được mặc trên người cô. Người khác không khỏi thở dài, đây chính là sự can đảm của bốn gia đình giàu có tại thành phố Hải. Người khác có đặt trước cũng không mua được nhưng ở chỗ bọn họ chỉ là đồ mặc để tạm thời đối phó mà thôi.

Tô Tử Bảo chải búi tóc cô dâu, vết bầm tím trên trán do rơi xuống nước được che rất tốt. Cô chỉ đeo trang sức đơn giản nhưng không có chỗ nào không phải là trang sức quý giá.

Bùi Dực cũng thay một bộ âu phục màu trắng khác lúc trước, cơ bản giống như cùng một bộ với váy của Tô Tử Bảo. Hai người khoác tay nhau đi vào trong, trai tài gái sắc, đẹp đôi.

"Anh Ba, đây là có chuyện gì vậy? Tại sao chị ta lại trở lại rồi, không phải chị ta chạy trốn sao?" Vừa thấy Tô Tử Bảo và Bùi Dịch xuất hiện, một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi tuổi hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tử Bảo, cô ta sáp lại gần hỏi.

Bùi Dực gõ đầu cô ta một cái, mỉm cười cực kỳ dụ dỗ: "Nói nhảm cái gì đó, chị Ba của em trượt chân rơi xuống biển, bây giờ xuất viện rồi nên tất nhiên sẽ tới đây."

"Nhưng không phải chị ta trốn kết hôn..."

"Hửm?" Mắt Bùi Dực tối sầm lại, lập tức trở nên lạnh lùng. Bùi Dĩnh Vũ vội vàng che miệng lại nhưng ánh mắt lườm Tô Tử Bảo càng thêm ác ý.

Tô Tử Bảo nhận ra cô gái này, em gái sinh đôi của Bùi Dực, Bùi Dĩnh Vũ, tính cách đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo sớm đã được lĩnh giáo. Thật ra những cô gái trong giới nổi tiếng tại thành phố Hải đều như vậy, muôn vàn dáng vẻ, có dịu dàng thanh lịch khiến người ta yêu thích, có ngang ngược, độc tài, hung hăng càn quấy, lóng ngóng khiến người ta chán ghét, trước kia Tô Tử Bảo thuộc loại phía sau.

Ngay cả Bùi Dĩnh Vũ cũng không dám nói lung tung chứ đừng nói đến những người khác trên boong tàu. Bùi Dực dẫn Tô Tử Bảo vào sảnh lớn của chiếc ca nô, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Hai người chào hỏi những bậc bề trên trước. Thật ra Tô Tử Bảo không quen với người nhà họ Bùi ngoại trừ một người em đã gặp từ trước kia là Bùi Dĩnh Vũ thì không quen những người khác. Điều khiến Tô Tử Bảo cảm thấy may mắn là không biết hai nhà đã bàn bạc thế nào trước khi hai người bọn họ xuất hiện mà ít nhất người nhà họ Bùi cũng không làm Tô Tử Bảo mất mặt.

"A Bảo, đã khỏe hơn chưa? Sau này ở bờ biển ngắm cảnh cần phải chú ý đấy." Bùi Nghiêm cười hiền nói. Ông ấy là ông nội của Bùi Dực, cũng là người đã định ra mối hôn sự này với ông nội của Tô Tử Bảo.

Tô Tử Bảo vừa mừng vừa lo, vô vàng cười ngọt ngào nói: "Để ông nội phải lo lắng, sau này A Bảo chắc chắn sẽ chú ý hơn."

Lời này vừa thốt ra, đừng nói Bùi Nghiêm mà tất cả mọi người trong nhà họ Bùi đều sửng sốt. Sáng nay Tô Tử Bảo bày ra khuôn mặt như dì ghẻ, giống như ai cũng nợ cô mấy triệu, tại sao thoáng cái thái độ lại thay đổi hoàn toàn vậy.

"Được, được, được. Sau này Dực Nhi phải chăm sóc A Bảo nhiều hơn đấy." Bùi Nghiêm rất phấn khởi.

Bùi Dực hào hoa cũng giả vờ khiêm tốn trước mặt ông nội mình: "Dạ, ông nội yên tâm. Tử Bảo là vợ của con, sau này con sẽ chăm sóc em ấy thật chu đáo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro