Sống lại lần nữa.... để yêu anh !!! (cháp 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÁP 6 : "Chạm vào em..." 

Buổi sáng, tại học viện Vương Gia, lần đầu tiên người ta thấy Hạnh Linh tới trường bằng ô tô. Mọi ánh nhìn trong khoảng sân trường rộng lớn đổ ập lên chiếc Porsche Boxster Spyder màu đen huyền thoại. Họ đã quá quen thuộc với việc tiểu thư của tập đoàn Hoàng Phát đi học bằng xe đạp điện, bữa sáng đơn giản chỉ là một nắm xôi hoặc những thứ bình thường hơn thế. Khi những thứ đáng lẽ là bình thường đã bị trở lên xa lạ , bỗng nhiên xuất hiện ,nó lại khiến người ta phải bất ngờ. Đặc biệt là sự xuất hiện duy nhất của Hoàng Hải Anh sau khi tốt nghiệp. Họ chỉ biết tới Hoàng Hải Anh như một câu truyện thần thoại của Vương Gia - Kẻ đào hoa máu lạnh và tàn nhẫn với bất cứ ai cố gắng thể hiện rằng mình đang hạnh phúc trước mặt cậu ta. Cho đến bây giờ, Hải Anh vẫn chưa khi nào thôi "hot" trong câu chuyện của các cô cậu non sợt thích bàn tán về giới thượng lưu ăn chơi . Anh ta là kẻ có trong tay danh sách bạn gái số lượng và chất lượng nhất. Như một ẩn số khó kiếm tìm, không ai rõ anh ta lúc nào đó ở đâu và làm gì, với ai. Hải Anh chỉ xuất hiện khi thích rồi biến mất hoàn toàn không ai biết. 

Anh bước xuống xe trong những tiếng gào thét của đám nữ sinh. Viên kim cương nhỏ đính trên mũi lóng lánh lên một thứ ánh sáng kì diệu, thu hút mọi ánh nhìn tồn tại xung quanh. 

Hải Anh ân cần mở cửa xe cho em gái mình. 

Không ai biết , trên hành lang tầng hai dãy lớp học khối 11, có một cô gái đang ghì chặt chai nước hoa quả trong tay, ánh mắt nồng lộn tức tối. 

"Hạnh Linh, dù là xuất hiện bình thường hay không bình thường, cô đều cố gắng lấy mọi sự chú ý sao ??? Ghê tởm !!! "

Cái chai bị bóp méo xệch bị quẳng lại thùng giác, Mai Ngọc Hân - cô gái đột nhiên được chuyển tới học viện đầu năm học không ai rõ vì lý do gì vừa bỏ đi. Ngọc Hân cũng đẹp, cái đẹp nhọn hoắt như gai sắc. Ánh mắt sắc sảo là thứ đáng sợ nhất trên gương mặt góc cạnh của cô ta. 

Điều không ai có thể nhận ra ở Hạnh Linh đó là đôi mắt sáng trong như thủy tinh đang trở lên cô hồn, nặng trĩu. Cô đã không về nhà. Cô không muốn quay lại Hoàng Gia khi bố coi cô như một sự phản bội rẻ tiền của mẹ Khánh Thụy. Cô không trách bố, Hạnh Linh hận chính mình. Cô tự cho mình là nguyên nhân của tất cả, bố và mẹ không hề có lỗi, họ đang phải chịu một nỗi đau không đáng có . Anh trai cô hiểu những gì em gái bé bỏng đang nghĩ, anh biết lúc này cô không muốn trở lại Hoàng Gia, tạm thời là như vậy. Hải Anh đưa em tới biết thự Anh Đào của mình. Anh đào là loài hoa Hồng Anh thích nhất - người con gái đã vĩnh viễn ra đi mang theo trái tim anh. Anh vẫn luôn tôn thờthứ tình yêu khờ dại chưa nói đó suốt những năm tháng qua. Biệt thự này, Hải Anh đã để nó mang tên loài hoa ấy....

Suốt đêm qua, Hạnh Linh khóc. Cô cũng không hiểu vì sao nước mắt mình có thể nhiều đến như vậy, cô không dám nghĩ vì sợ phải nghĩ, cô không dám tin vì sợ phản tin... Cô muốn tuyến nước trong đôi mắt trở lên cạn kiệt hoặc thôi không còn tồn tại, để cô thôi phải thấy mình yếu đuối. Hải Anh cũng không ngủ nổi. Cả đêm, anh ngồi bên ngoài phòng Hạnh Linh, tựa lưng vào cánh cửa để trông chừng em gái. Anh thấy mình thật vô dụng khi không thể bảo vệ em, để em phải khóc.

Hạnh Linh không nghĩ gì, không khóc, chỉ hờ hững nhìn ra cửa sổ, cô không tập trung nổi vào tiết học. 

Cô là ai ? Thật ra bố mẹ cô là ai ?Tại sao cô lại lớn lên trong Hoàng Gia.???

Hơn một lần cô đã từng nghĩ về điều đó, nhưng sợ mình lạc lõng quá ... Cô thực ra trên đời này không hề có lấy một người thân sao ???

_ Bài này có vẻ như rất trìu tượng phải không các em. - Thầy giáo nói với những học sinh đang nhăn nhó suy nghĩ của mình., hướng cái nhìn đầy hy vọng về phía Hạnh Linh. - Em lên làm giúp các bạn nhé. 

Cô hơi mất bình tĩnh, nãy giờ thầy nói gì cô đâu nghe lấy nổi một từ. Hạnh Linh mỉm cười gượng gạo bước ra khỏi chỗ ngồi... Cô cầm lấy cây phấn từ tay thầy, vẫn không nhìn nổi cái đề bài dù nó ở ngay trước mặt cô, khoảng 30 cm. Hạnh Linh vẫn đứng im, lần đầu tiên cô thấy mình đang run. Cố gắng giữ lấy mình cho khỏi ngã sụp xuống, cô nắm tay lại thật chặt, cây phấn gãy đôi rơi xuống đất một nửa. Cô hoàn toàn không còn tồn tại ý thức, đứng đó trong sự yên lặng chờ đợi khó hiểu của các bạn và cả thầy giáo.

_Hạnh Linh à, em sao vậy...

Cô vẫn không thể cử động, đôi chân như bị gắn chặt lại với nền nhà. Mồ hôi từ vầng trán cao rơi rớt xuống mặt... Mọi người có vẻ bắt đầu lo lắng.

_thưa thầy, để em lên làm giúp Hạnh Linh. - Mai Ngọc Hân lên tiếng đầy thách thức.

Ngọc Hân, cô ta chưa bao giờ thắng nổi Hạnh Linh. Dù Hạnh Linh chưa bao giờ thách thức cô. Nhưng từ ngày bước chân vào học viện, cô đã tự nhủ mình phải chiến thắng được Hạnh Linh. Cô ta căm thù Linh, đứa con gái nhà giàu nhất học viện Vương Gia nhưng cứ luôn tỏ vẻ mình nhã nhặn, hòa đồng cùng mọi người. Đối với Ngọc Hân, đó là một sự giả tạo ghe tởm, cô cho rằng Hạnh Linh làm vậy để trở thanh thiên thần trong mắt tất cả mọi người, kể cả việc đề nghị được kết bạn với cô cũng vậy, như thể đang chế giễu một kẻ cô độc bị bỏ rơi. Chưa ai từng để ý tới cô, ít nhất là cái lý do cô được chuyển tới đây cũng không ai tò mò. Mọi người dường như chỉ dành mọi quan tâm cho Hạnh Linh. Cũng tốt, cô cũng không muốn bị hỏi về gia thế của mình. Cô không thể nói với họ rằng, mẹ cô chỉ là chủ một tiệm hoa bé ở gần ngoại ô còn cô là em gái của Mai Ngọc Khánh , và may mắn được đặt chân vào học viện khi chị gái cô lọt vào danh sách chọn lọc của quản lí Kim. 

_ừm... Hạnh Linh em có thể về chỗ.

Cô run rẩy bứt chân mình ra khỏi chỗ đứng, cô ngã khụy xuống, không thể tiếp tục...

_Hạnh Linh à, cậu ko sao chứ. 

_Linh ốm à ?

_Cậu làm bọn tớ lo muốn chết ấy.

....

Mọi người vây quanh sốt sắng khi thấy Hạnh linh vừa chợt tỉnh. Cả lớp bỏ xuống phòng Y tế theo cô, trừ một người duy nhất - Mai Ngọc Hân.

_tớ ko sao. bọn mình về lớp đi. 

_cậu còn ốm mà. bọn mình sẽ xin cô nghỉ tiết sinh hoạt ở đây với cậu.

_tớ khỏe lắm, nhìn nè... - Hạnh Linh gồng tay lên để cố thê hiện cho mọi người thấy. Cô cười tít mắt...trong đau khổ. 

Mọi người trở lại lớp, các bạn nam ga lăng nhất định đòi cõng Hạnh Linh. họ yêu mến cô bé hoa dại đó. Cô thực sự rất đáng yêu, cô luôn tốt với tất cả mọi người và xứng đáng được nhận những quan tâm...

_Hôm nay, cô còn có hai tin rất quan trọng muốn thông báo cho mọi người biết.

_Thưa cô, là gì vậy, cô nói nhanh đi. 

_thứ nhất... - cô mỉm cười nhìn học sinh mới chuyển đến- Như các em đã biết, Hạnh Linh bị trấn thương nên không thể sang Ấn Độ tham gia hội thi múa quốc tế, bạn Hân đã thay thế vị trí của Linh và mang về cho trường ta giải ba. Chúng ta hãy chúc mừng bạn ấy.

Có tiếng vỗ tay lộp bộp cùng với tiếng xì xào to nhỏ.

_thế mà cũng nói...

_Hạnh Linh mà đi chắc phải nhất luôn rồi.

_tiếc cho Linh nhỉ...

Những lời bàn tán đó làm đôi mắt sắc sảo cuối lớp tức tối. Đôi bàn tay siết lại vào nhau , tức giận, những chiếc móng sắc nhọn đâm vào da thịt, mũi giày Ngọc Hân ghì chặt xuống sàn...

_còn đây là tin thứ 2, sắp tới Vương Gia sẽ tổ chức lễ kỉ niệm 50 năm ngày thành lập hoc viện. Nhà trường giao cho chúng ta một tiết mục văn nghệ vừa để góp phần vào không khí buổi lễ, vừa để tranh giải văn nghệ. Các em nghĩ sao ???

_ Để Hạnh Linh múa đi cô ơi. - Cả lớp nhao nhao lên ý kiến.

_Cô cũng nghĩ vậy, Hạnh Linh, em có thể múa rồi đúng ko. 

Chưa kịp để Hạnh Linh trả lời, Ngọc Hân đứng phắt dậy phản đối :

_thưa cô, Hạnh Linh vẫn còn rất yếu. Em cũng là người vừa tham gia hội thi trở về, hãy để em thay bạn ấy biểu diễn.

_ Không, Hạnh Linh múa đẹp hơn cô ạ. Để Hạnh Linh múa đi, bạn ấy khỏe rồi mà.

Cả lớp lại nhao nhao lên phản bác Ngọc Hân và bảo vệ Hạnh Linh.

_Cậu làm được đúng không ???- mọi người nhìn Linh đầy hy vọng và tin tưởng.

_ừm...hihi ^^. Hạnh Linh nheo nheo cái đôi mắt biết cười của mình. Cô đã cố gắng lấy lại hết bình tĩnh. 

_vậy lớp mình thống nhất để Hạnh Linh tham gia hội diễn nhé. Hạnh Linh, cô và các bạn rất tin tưởng ở em.

Cây bút trong tay Mai Ngọc Hân gãy làm đôi. Cô ta lại thua trắng trợn. Cô luôn cố gắng để nổi bật, cô không hề kém cỏi, tại sao lại biến cô trở lên thừa thãi như vậy chứ !!! Cô căm thù Hạnh Linh.

"Tôi nhất định sẽ để cô ko thể tham gia hội diễn ấy. Để cả lớp phải nhận ra sự sai lầm khi biến tôi trở thành thế này..."

Tan học, Hải Anh đón em gái về. Anh bỏ bớt những cuộc chơi, không cho phép mình vứt bỏ em gái lại với cô độc. Dù thân phận thật cô có là ai đi nữa, đối với anh, cô vẫn là một đứa em bé bỏng, tội nghiệp và cần được che chở, yêu thương. 

_Anh ra ngoài một lát, em vào bếp nhé, lâu lắm rồi anh không được ăn cơm em nấu. - Hải Anh cười trìu mến với em.

_Anh lại đi chơi à.

_Không, giờ anh bận quản lí em làm sao mà đi chơi được, haha. Anh đi mua ít thuốc dạy dày, lát còn ăn cơm em gái nấu....hahaaa. - Hải Anh cười ngặt nghẽo. Anh rất thích trêu Hạnh Linh nổi cáu.

_anh lấy hộ em một thứ đc ko. - Em gái anh ko cười, đôi mắt trân thành sự cầu khẩn. 

_ thứ gì ???

_cuốn album em để trên kệ sách. Hãy lấy nó cho em có được ko. - Đôi mắt kia lại ướt. 

_ừm. Nhưng em đừng có khóc nữa, anh đổi ý đó.

_hì hì. À, anh đưa cả thứ này cho bố nhé. Em không muốn vì em mà bố mẹ....

_Em đang làm tổn thương chính mình đấy.

_ko sao. Em chịu được, hơn là sự tủi nhục mà mẹ Khánh Thụy đang phải chịu đựng. Bố mẹ vui và hạnh phúc là em vui rồi...

Hạnh Linh cười giả tạo lắm, anh biết và anh đau .

"cố lên Hạnh Linh, dù cả thế giới này có trở lên xa lạ với em, đừng bao giờquên 

em có một người anh...."

Hải Anh lái xe tới biệt thự Hoàng Gia. Mẹ anh vẫn còn rất sốc. Bà chưa kịp khỏe hẳn sau tai nạn đã phải đối mặt với sự thật đau lòng này. Khánh Thụy đau đớn điên dại vì đứa con gái Hạnh Linh không phải con ruột của hai vợ chồng, càng xót xa tội nghiệp hơn khi Gia Huy cho đó là minh chứng của một sự phản bội. 

_Tại sao ko đi tìm Hạnh Linh.

_Bố...ko thể, bố...

_Nếu ông không là bố của tôi, tôi sẽ túm lấy cổ áo ông và nói là "đồ khốn" .

_Phải. Bố là đồ khốn. Bố không thể tiếp tục nuôi nấng nó như con ruột của mình. Nó chính là sự phản bội bố của mẹ con.

_Tôi cảm thấy....ghê tởm con người ông.

_Hải Anh...con...

_Đừng gọi tôi là con. Biết đâu, tôi cũng là một sự phản bội thì sao.

Hải Anh quay đi, vứt lại cái túi ninlon nhỏ có vài cọng tóc dài, đen nhánh. Anh cười giòn giã nhưng nước mắt anh đang rơi. 

_xét nghiệm ADN đi, Hạnh Linh có thể là một sự nhầm lẫn, nó không phải là một sự phản bội. 

Hải Anh đã không thể làm gì cho nước mắt em gái anh thôi rơi. Cô bé đang phải chịu một sự tổn thương ghê gớm. 

_oa, thơm quá !!! Nhưng ko biết có ăn được ko đây ???

_em đấm cho anh cái bây giờ. Không ăn để em cất đi đây.

_nào nào, cho anh ăn anh đưa cái này. - Anh hua hua quyển album trước mặt nó, nháy mắt một cái tinh quái.

_rồi, coi như điều kiện trao đổi của anh cũng ko tồi. hehe.

_anh thích em gái anh cười như thế.

Hạnh linh hơi chùn mặt xuống rồi vội vã lấy lại bình tĩnh trước mặt anh...

_Nhất định rồi. Em mà thôi cười để mặt trời thôi mọc à. 

_ Để yên cho anh ăn cơm. Em làm anh nghẹn rồi đó !!!

_ Dám trêu em à. - Hạnh Linh bướng bỉnh với sang nhéo tai anh.

........Cô lật từng trang một, những kí ức theo từng bức ảnh ùa về... Cô và mẹ, và bố, và anh đang hạnh phúc bên nhau....Cô lại khóc, phải mất bao lâu nữa nước mắt cô mới hết đây ??? Hạnh Linh ước gì .....nó đừng là kí ức.

Cô cố gắng không suy nghĩ, chấp nhận và lao vào việc học. Cô muốn thấy lại mình cứng cỏi của ngày trước. Hạnh Linh hăng say luyện tập cho buổi họi diễn toàn trường. Khi buổi tối lùa về, cô lại lặng lẽ đứng trước cửa Hoàng Gia chờ đợi. Cô đợi ánh đèn phòng mẹ tắt hẳn rồi mới rời đi.

Tại bệnh viện....

_Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy nó không phải là con anh, cũng không phải là con của vợ anh.

_điều đó nghĩa là...

_có thể là một sự nhầm lẫn hoặc tráo đổi...

Gia Huy lặng người, ông vui mừng xen lẫn khổ đau. Khánh Thụy không hề phản bội ông. Nhưng đứa bé Hạnh Linh thật sự là ai, con gái ruột của ông đang ở đâu ??? Nó sống có được sung túc đầy đủ không ??? Ông đau đớn khi nhận ra sự ích kỉ của mình đang làm Hạnh Linh tổn thương nghiêm trọng. 

Buổi lễ kỉ niệm 50 năm ngày thành lập học viện Vương Gia và chào đón sự trở về của một cựu học sinh xuất sắc nhất học viện sau khi tốt nghiệp đại học đã được bắt đầu. Nó diễn ra trong khuôn viên của trường, một khu vườn tràn ngập sức sống, hương cỏ, hương hoa trong sáng sớm thật dễ chịu... Mọi học sinh chưa bao giờ trở lên mất trật tự như thế. Chúng vẫn thản nhiên ầm ĩ bàn tán với nhau về sự xuất hiện của người cháu trai vị hiệu trưởng đầu tiên đã quá cố- thầy Vương Hoàng. Anh ta đẹp hoàn mĩ không tì vết - huyền thoại bất tử về "quyền lực và bóng tối" tồn tại trong học viện Vương Gia.

Sau bài phát biểu ngắn gọn vẻn vẹn có ba câu không thưa không gửi : 

"Học viện này chính là tâm huyết lớn nhất của ông nội tôi, là một phần xương máu của người. Không ai được phép ngu dốt và vô dụng khi tồn tại trong Vương Gia. Đó là một sự sỉ nhục mà tôi ko cho phép ".

Anh bỏ đi ngay sau đó, người ta có quyền phàn nàn nhưng đã không ai lên tiếng. 

Ánh mắt anh đủ làm họ thấy sợ. 

Anh lặng lẽ ra khỏi khuôn viên trường, tìm lên phòng truyền thống của gia đình, cũng từng là phòng làm việc của nội. Ngày trước, cả bố và mẹ anh đều theo học tại đây, căn phòng đó lưu giữ tất cả mọi thứ của họ tại nơi này, kể cả anh... Bất cứ thứ gì của nội, anh đều muốn hiểu để có thể hiểu ông... Bước chân anh nhẹ nhàng trên hành lang như tiếng bồ công anh bay trong gió, anh sẽ không tới đây nếu không phải vì nhớ ông, vì nhớ căn phòng đó.

_Làm sao đây, hội diễn sắp bắt đầu rồi mà váy của Hạnh Linh lại rách te tua thế này chứ. lớp mình thua mất. huhu....

Tiếng nói trong một căn phòng nằm cạnh hành lang Thiên Vũ đang qua vừa đập vào tai anh, có một thứ tên quen quen : "Hạnh Linh..."

_lớp nào mà ác vậy chứ, đúng là chơi ko đẹp mà.

_Phải làm sao bây giờ ???

_Hạnh Linh ...à, cậu đừng khóc mà...

......Một bàn tay nắm lấy tay Hạnh Linh, cô bé mắt còn đang ngấn nước bị kéo đi trước sự ngơ ngác của tụi bạn.

_A a a......aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!! anh ấy, chính anh ấy đấy. Đẹp quá đi. - lũ con gái bị cái đẹp ấy làm cho choáng ngợp , le hét om sòm.

Thiên Vũ nắm chặt cổ tay con bé , lôi vội vàng tàn nhẫn đến căn phòng nằm cuối cùng hành lang tầng 3, núp trọn dưới tán lá xanh rì của cây cổ thụ. Phòng truyền thống gia đình anh lần đầu tiên có sự xuất hiện của người lạ. 

_mặc cái đó. - anh chỉ vào bộ váy trắng tinh khôi giữa căn phòng rồi ra ngoài.

_........... - Hạnh Linh định nói gì đó nhưng không kịp, cô cũng chẳng biết phải nói gì nữa, thật bất ngờ.

Không ai biết Thiên Vũ vừa bị một cảm giác gì đó làm cho tê dại, thứ ấm ám gì gì đó từ tay nó lan truyền sang tay anh, chạy dọc cơ thể và khẽ chạm vào khoảng trống rỗng tuếch trong tim anh, vốn ko cho phép ai được động đến.... lần đầu tiên anh nắm tay một người con gái - lại là đứa con gái anh cho là đáng ghét nhất trên đời này...

"Chạm vào em..."

Đôi tay anh không còn nguyên vẹn nữa, vậy mà Thiên Vũ vẫn bất giác nở một nụ cười. Lần thứ hai anh cười vì ai đó khác bố mẹ, cũng chính là lần thứ hai cười vì con bé đó. 

Anh lại còn cho phép nó được mặc chiếc váy mà mẹ anh đã từng mặc vào buổi lễ tốt nghiệp và khiêu vũ với bố anh... Đó là vì anh không muốn nhìn thấy nó mềm yếu thêm một lần nào nữa, anh muốn nó phải mạnh mẽ như lần đầu tiên,để anh phải ghét nó. Hay vì...sự ưu ái đặc biệt của khoảng trống trong tim anh... 

Con bé bước ra khỏi phòng, ngơ ngác tìm kiếm cái đẹp hoàn mĩ tì vết nhưng không thấy, nó vội vã khóa phòng lại và chạy xuống khuôn viên.

Nó xuất hiện như một nàng công chúa xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi ấy. Nó đẹp quá. Mọi học sinh đang có mặt tạo đó "Ồ !!!" lên kinh ngạc. Ngày hôm nay, họ phải chứng kiến đến hai cái đẹp hoàn mĩ không tì vết liền...

_Và sau đây là tiết mục múa hiện đại của nữ sinh Hạnh Linh đến từ lớp 11a1.

Tiếng hò hét, tiếng gào rú với tiếng vỗ tay vang lên rộn rã cả khuôn viên, chưa tiết mục nào lại có được sự cổ vũ quá khích như thế. ^^

Phía xa, một ánh mắt sâu hun hút lần đầu tiên bị thứ khác cuốn đi thay vì lạnh lùng cuốn đi tất cả như trước đây. Anh không ngờ cô gái ấy đẹp đến vậy...

Cũng từ phía xa, nhưng ở góc độ khác , chỗ đứng khác, một ánh mắt đầy ăm ắp những tia lửa cuộn lên giữ dội, cô ta vò nát vạt áo mình, hai hàm răng chạm vào nhau nghe "ken két"....một sự đối kị rẻ rúng !!!

"Hạnh Linh, mày giỏi lắm . Nhưng nhất định tao sẽ hạ gục mày !!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro