Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Mở mắt, tôi trở lại hai mươi tuổi năm ấy.

Tôi mặc lễ phục cao ráo, đứng trước biển hoa màu trắng tinh khiết, gió bên tai đều là hơi thở tự do.

Lâm Thành quỳ một gối xuống đất, mở to đôi mắt hoa đào trong suốt, ngữ khí chân thành.

"Tiểu Nguyệt, gả cho anh được không?"

Trong mắt tràn đầy quyết tâm.

Hốc mắt tôi hơi nóng lên, thân thể hơi phát run.

Sự tức giận tột độ tràn ngập đôi mắt tôi.

Tôi vô thức lùi lại hai bước, sau đó thốt ra.

"Gả cái đầu anh! Tôi còn lâu mới gả!"

Lâm Thành bối rối, hiển nhiên không ngờ tôi lại trả lời như vậy.

Cho nên giọng nói của anh ta thậm chí có chút cà lăm.

"Vì...... vì sao?"

"Tiểu Nguyệt hôm nay thân thể em không thoải mái sao? Vậy sau này anh cầu hôn lại cũng được."

Trên mặt anh ta có chút bối rối, trong mắt lóe lên một tia âm trầm.

Nhưng anh ta người này tâm tư kín đáo, rất nhanh lại điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn, trên mặt một lần nữa tràn đầy đáng thương.

Tôi đã thoát khỏi sự phấn khích khi được tái sinh.

Tôi liếc nhìn xung quanh khán giả và thấy xung quanh đều có máy ảnh, khuôn mặt của các nhiếp ảnh gia đều đầy phấn khích, như thể họ nhìn thấy hot search đang vẫy tay chào họ.

Vốn chỉ muốn chụp một nghi thức cầu hôn ngọt ngào của thiên kim Hà thị và phò mã, không ngờ lại có thể ăn được một quả dưa hấu lớn như vậy.

Điều này cực kì có lợi cho họ.

Tôi lấy lại bình tĩnh, tỉnh táo vài phần.

Tôi ý thức được mình đại biểu cho toàn bộ tập đoàn Hà thị, không thể ở trước ống kính mang đến ảnh hưởng tiêu cực gì cho tập đoàn Hà thị, tôi có thể cự tuyệt lời cầu hôn của anh ta, nhưng tôi nhất định phải hắt toàn bộ nước bẩn lên người anh ta.

Tôi suy nghĩ một lúc và nghĩ ra một cách hoàn hảo để đối phó.

Tôi mím chặt môi, làm ra một bộ đau lòng muốn chết.

"Anh đã ngoại tình với người khác, ngay cả ảnh chụp cũng truyền tới chỗ tôi, anh còn hỏi tôi vì sao? Tôi thấy chán ghét anh. Lí do này đã đủ chưa?"

Hình ảnh, đương nhiên tôi không có ở đây.

Nhưng tôi biết chỗ Lâm Hạ có, cô ấy thích chụp ảnh ghi lại cuộc sống hàng ngày của một nhà ba người bọn họ.

Mặc dù cô ấy chưa bao giờ gửi nó. Nhưng chỉ cần cô có nó và Lâm Thành biết là đủ rồi.

Điều này đủ để khơi dậy sự nghi ngờ của Lâm Thành.

Rốt cuộc, không cần nghĩ cũng biết.

Làm gì có ai không ghen tị chút nào khi bố của con mình sắp cưới người phụ nữ khác?

Với thân phận của Lâm Hạ, việc cô ta đến chỗ tôi để phô trương sức mạnh là điều hợp lý.

Đôi mắt của Lâm Thành mở to.

Anh vô thức nhìn Lâm Hạ đang ngồi trên khán đài, thấy cô đang ôm đứa con trai ba tuổi, chảy nước mũi nước mắt, giống như một người phụ nữ đau khổ bị bỏ rơi.

Điều này khẳng định sự nghi ngờ của anh ta, anh ta trừng mắt nhìn cô một cách bực bội từ khóe mắt.

Anh ta quay lại và tiếp tục hòa giải với tôi như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Tiểu Nguyệt, em nhất định là bị lừa, hiện tại còn có thể đăng video chứ đừng nói là ảnh. Bộ em không biết anh đối với em có bao nhiêu tình cảm sao? Người duy nhất anh yêu chính là em. Tiểu Hạ và anh thật sự không có quan hệ gì. Chắc chắn có người đang ghen tị với anh..."

Tôi nhanh chóng nắm bắt được sơ hở trong lời nói của anh ta.

"Tiểu Hạ? Tôi còn chưa nói "người kia" là ai. Làm sao anh có thể chắc chắn rằng tôi đang nói về Lâm Hạ? Lâm Thành anh đây là chưa đánh đã khai à?"

Tôi khinh thường liếc nhìn Lâm Hạ thừa thắng xông lên.

"Hơn nữa, nếu anh trai cầu hôn mà em gái anh lại khóc như có người mất . Anh chị em nhà đàng hoàng nào lại làm điều này?"

Sau khi chết tôi mới biết, cái gọi là em gái Lâm Hạ, chính là mối tình đầu của Lâm Thành; con trai của Lâm Hạ chính là máu thịt của Lâm Thành.

Máy quay của phóng viên hướng về phía Lâm Hạ, đôi mắt sưng đỏ của cô rất dễ thấy trong đám đông, cô đang vội lau nước mắt nhưng đã muộn.

Khi anh trai cầu hôn, cô đã khóc như thế này, ai có con mắt tinh tường chỉ nhìn thoáng qua cũng biết mối quan hệ của họ không hề đơn giản.

Lâm Thành lo lắng giải thích.

"Tiểu Nguyệt, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Tiểu Hạ chỉ khóc vì quá vui mừng và hạnh phúc khi có chị dâu. Em suy nghĩ quá nhiều rồi. Phải không Tiểu Hạ ?"

Anh liên tục nháy mắt với Tiểu Hạ.

Lâm Hạ gật đầu đầy hiểu chuyện .

"Đúng vậy, anh trai em nói đúng, chị dâu, anh trai có thể tìm được một người vợ tốt như chị, em rất vui mừng!"

Trên mặt cô hiện lên một nụ cười xấu hơn cả khóc.

Nó dường như muốn nói: "Nhìn đi, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt tôi."

Có chị dâu quá kích động cho nên khóc?

Thật giỏi bịa đặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía khán giả và phóng viên đang xem náo nhiệt.

"Các người tin không?"

Mọi người nhao nhao lắc đầu.

Tôi hướng Lâm Thành lộ ra một nụ cười khéo léo.

"Bọn họ không tin, tôi cũng không tin."

Sau đó xoay người rời đi, cho dù Lâm Thành ở phía sau gọi tôi như thế nào, tôi cũng không quay đầu lại.

Đương nhiên anh ta cũng không có biện pháp đuổi theo tôi, bởi vì anh ta đã bị các phóng viên bát quái vây quanh, anh ta căn bản không nhấc nổi chân.

Tôi vừa đi, vừa âm thầm thề trong lòng.

Đời này, tôi sẽ không bao giờ để cho âm mưu của anh ta thực hiện được nữa, tôi muốn bảo vệ thật tốt người bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro