Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cá Thích Ăn Bám

Động phủ Dung Hoàn khắp nơi sương mù mờ mịt, tuy rằng cùng Huyền Cơ phong đều là Trùng Tiêu Kiếm Tông hai mươi bảy chỗ linh huyệt đẹp nhất, lại nơi chốn đều nhẹ nhàng tú lệ tinh xảo.

Mới đến chân núi, đã nhìn thấy rừng cây bạc ngàn cùng hoa điểm xuyết trên đỉnh núi xa xa phía trên, tựa cây trâm cài cung nữ.

Đào lê hạnh mai, bốn mùa hoa đồng thời nở rộ tranh nhau khoe sắc. Thuần trắng vàng nhạt hạnh phấn tím đậm, từng cánh hoa lữ lượt theo gió mà rơi khắp con đường, hương thơm ngây ngất làm người ta không đành lòng đặt chân lên chúng.

Nơi ở của Dung sư thúc, vẫn như vậy thực xinh đẹp và thú vị. Nơi cây cỏ tươi tốt này, đáng ra nên là hoa viên của thế gia nào đó, vậy mà lại là động phủ của người tu đạo.

Cố Tịch Ca dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh mà bước, hoa đào trắng ngần rơi trên bạch y trường bào của hắn, càng làm tăng thêm ba phần lệ sắc.

"Ta nhớ rõ lúc Cố sư đệ còn chưa Trúc Cơ, vừa đi trên đường nhỏ này liền hắt xì. Lúc ngươi tới trước mặt sư phụ, sư phụ đều khen ngươi trước hoa đào thật điềm đạm đáng yêu. Bây giờ Cố sư đệ đã được linh khí tẩy tủy, không còn tật xấu kia nữa, này thật là có chút đáng tiếc."

Phương Cảnh Minh cảm thán rất không có hảo ý.

Tiểu sư đệ chỉ bình đạm "Nga" một tiếng, liền ngay cả lỗ tai cũng không hồng lên chút nào. Này làm cho Phương Cảnh Minh càng thêm thở ngắn than dài, tiểu sư đệ cả người cùng Kỷ sư thúc thực sự giống nhau như đúc, rất giống một tòa băng sơn.

Hắn thế nhưng không biết Cố Tịch Ca trong lòng cũng có cùng loại ý niệm này, rất vô lễ mà oán hận tới sư trưởng Phương Cảnh Minh.

Đúng là sư thúc thế nào thu đồ đệ thế ấy, đều vô liêm sỉ như nhau. Tật xấu kia của hắn, cố tình mỗi lần gặp mặt đều bị thầy trò hai người đem ra trêu đùa một phen, quả thực đáng giận.

Cố Tịch Ca rung rung vạt áo, làm những cánh hoa kia theo gió mà rơi xuống. Lại có một đoá hoa lê trắng lưu luyến, bám trên vạt áo không chịu rời đi.

Khuôn mặt sáng rõ như ráng màu, thiếu niên vươn tay như có như không nhẹ nhàng vân vê đóa hoa lê, ném xuống mặt đất.

Một màn cực vô tình lại cực ôn nhu, đẹp như tranh vẽ.

Thiếu niên với đôi mắt bình tĩnh như sao trời , nhướng mày hỏi:

"Phương sư huynh sao không nói lời nào?"

"Ta coi ngươi cùng tiểu sư muội là một đôi bích nhân*, nếu có thể kết thành đạo lữ, hài tử của cả hai nhất định thập phần xinh đẹp."

*Khen người đẹp như ngọc bích

Cố Tịch Ca lại cười lạnh một tiếng, hàn ý lạnh băng dường như theo xương cốt mà thổi vào hông phách Phương Cảnh Minh, hắn gằn từng chữ:

"Đa tạ phương sư huynh có lòng tốt, nhưng nhân duyên ta gánh không nổi. Nếu thực sự muốn lai giống để sinh một nhãi con, còn phải đi tông ngoại tìm Bạch sư muội xem thế nào."

Diễm phúc này hắn không dám nghĩ đến. Khắp thiên hạ có được mệnh số cùng Bạch Thanh Anh kết làm đạo lữ, chỉ có một người mà thôi.

"Cố sư đệ ăn nói cẩn thận!"

Phương Cảnh Minh nghe thấy hắn không chút e dè mà đem sư muội so sánh với yêu thú súc vật, thật sự tức giận.

Hắn biết Cố Tịch Ca ngày thường bị chọc giận, bất quá là làm mặt lạnh không nói lời nào, không chỉ không dọa người, ngược lại càng có ba phần động nhân. Hắn là lần đầu tiên thấy tiểu sư đệ nói lời khó coi đến vậy.

Nếu lời nói này bị Bạch Thanh Anh nghe được, cô nương da mặt mỏng kia sợ sẽ trực tiếp một kiếm đâm tới, đem tiểu sư đệ chém thành hai nửa.

"Phương sư huynh muốn dẫn mối, ta lại không muốn phiêu*."

*Phiêu ở đây nghĩa là chơi gái, tương tự từ phiêu trong "phiêu kĩ" nghĩa là chơi đĩ ấy :))) bỏ thuần Việt quá nó thô sao ấy nên ta để thế luôn.

Cố Tịch Ca nghiêng con mắt nói:

"Vậy nên thật ra Phương sư huynh là người sai trước đấy."

Phương Cảnh Minh trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Tiểu sư đệ cao lãnh như tuyết, trong sáng như tờ giấy trắng của hắn, như thế nào vừa xa nhà một chuyến liền biến thành lưu manh thế này?! Cố Tịch Ca mới mười ba tuổi, đến tột cùng là học ở đâu ra lời nói vô liêm sỉ này!

"Nữ nhân kia thường xuyên mắng ta là tạp chủng do lô đỉnh sinh ra, rẻ mạt đến mức chỉ cần một linh thạch liền được phiêu, còn chê mẫu thân ta tu vi không cao."

Cố Tịch Ca nhất nhất mà buông ra từng lời cay nghiệt, khuôn mặt lại bình tĩnh như nước không biến sắc:

"Làm Phương sư huynh giật mình, là lỗi của ta."

Phương Cảnh Minh quả thực nhìn đến có chút đau lòng. Thiếu niên lại quật cường mà quay người đi, không nói một lời bay thẳng đến đỉnh núi.

Cố Tịch Ca thực ngầm bực chính mình không kiềm được mà thất thố. Hắn chỉ là vừa nghe có người muốn đem hắn cùng Bạch Thanh Anh ghép thành một cặp, liền hận không thể lập tức tước đầu lưỡi người nói, làm cho hắn không thể phun ra từ thứ hai.

Hắn không nhanh không chậm, rốt cuộc đi đến cuối con đường nhỏ lát đá, đem Phương Cảnh Minh xa xa ném lại phía sau.

Người chưa thấy đã nghe tiếng sáo. Tiếng sáo thanh tịch xa xưa, như minh nguyệt chiếu tùng*, như nước chảy róc rách, nói không nên lời cô độc cùng tịch liêu.

*"Minh nguyệt chiếu tùng" = "Trăng sáng rọi rừng tre" ? :)))) mình đoán vậy

Hắn vừa giương mắt nhìn, liền thấy một cô nương áo trắng đang cùng tiếng đàn thổi sáo.
Ngón tay oánh bạch cầm sáo trúc màu tím, đôi môi đỏ bừng như đoá hoa mới nở. Sáo tím tay trắng môi đỏ ba sắc hoà lẫn, càng làm nổi bật vẻ băng cơ ngọc cốt sáng trong như mây của nàng. Cô nương bất quá cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt lại như có ánh trăng, đọng lại tại đây, thấm tận xương tủy.

Nàng nhìn thấy Cố Tịch Ca, kinh ngạc đến sáo cũng không thổi.

Thiếu niên y phục trắng hơn cả tuyết, khuôn mặt rực rỡ tựa chân trời ráng màu, khí thế lại tựa sương tuyết lãnh phong, làm người không dám nhìn thẳng.

Chợt có gió nhẹ đến, thổi một nhóm cánh hoa phấn bạch đến trước người hắn, lại bị kiếm khí nghiêm nghị đẩy ra, một lần nữa bay lả tả trong không trung.

Cực mâu thuẫn nhưng vô cùng rực rỡ , chỉ liếc mắt một cái liền khiến cho nàng không cách nào quên được.

Nhưng khi Bạch Thanh Anh nhìn đến thân hình tinh tế của thiếu niên, so với chính mình còn muốn lùn hơn nửa cái đầu, liền không khỏi buồn bã thở dài một hơi.

Hắn vẫn là một hài tử đi. Nếu lại lớn thêm ba tuổi, khẳng định sẽ là một mỹ thiếu niên sáng rỡ như ánh bình minh.

Cách đó không xa, Dung Hoàn đang đánh đàn đối với tình hình này càng thêm vừa lòng.

Lần tuyển chọn đệ tử này, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng Bạch Thanh Anh, chín khiếu tám thông dáng người lả lướt, làm thân truyền đệ tử của nàng. May mà lúc này không có ai cùng nàng đoạt đồ đệ, Bạch Thanh Anh liền thuận thuận lợi lợi vào môn hạ của nàng như vậy.

Dung Hoàn vừa thấy Bạch Thanh Anh, liền cảm thấy cô nương này phẩm mạo tư chất không cái nào là không tốt. Nguyên bản nàng muốn hỏi  Phương Cảnh Minh có ý tứ với tiểu sư muội này hay không, dù sao đồ đệ nhà mình dưỡng không thể tiện nghi cho người khác được.

Nghịch đồ kia lại cười như không cười, nói thẳng rằng sư muội chỉ xứng với thân truyền đệ tử của Kỷ sư thúc, hai người mới là trời sinh một đôi. Dung Hoàn vừa tưởng tượng, liền thấy ý tưởng này hay lắm. Bọn họ hai người chỉ cần đứng cạnh nhau, liền là cảnh đẹp ý vui khiến người ta nói không nên lời.

Cho dù Bạch Thanh Anh lớn hơn Cố Tịch Ca hai tuổi cũng không có vấn đề gì, người tu đạo cần gì phải để ý vài tuổi chênh lệch đó.

Dung Hoàn kéo tay Bạch Thanh Anh đi đến trước mặt Cố Tịch Ca, xinh đẹp cười nói:

"Đây là đệ tử duy nhất của Kỷ sư thúc, Cố Tịch Ca. Hắn nhập môn sớm hơn ngươi, ngươi nên gọi hắn là Cố sư huynh."

Hai thầy trò đứng cùng một chỗ, dung mạo trẻ trung như hai thiếu nữ xinh xắn cùng tuổi, càng giống như một đôi tỷ muội.

Bạch Thanh Anh không tỏ vẻ trách móc chút nào, tự nhiên hào phóng mà hết lòng hô:

"Thanh Anh gặp qua Cố sư huynh."

Cố Tịch Ca trả về cái lễ, bình bình đạm đạm phun ra mấy chữ:

"Gặp qua Bạch sư muội."

Nếu là nam tu sĩ khác, vốn nên bị câu hồn nhiếp phách bởi dung mạo phi phàm của Bạch Thanh Anh, sẽ đỏ mặt hay thậm chí lúng ta lúng túng không thể nói gì. Chỉ là đời trước hắn cũng không từng động tâm với Bạch Thanh Anh, đời này liền càng không cần phải nói.

Nếu không phải Dung Hoàn nhiệt liệt giới thiệu, hắn đã không đem Bạch Thanh Anh đặt vào trong mắt mình.

Này không phải do hắn, nguyên nhân chính là vì kiếp trước người hung hăng đâm sau lưng hắn một đao, chính là vị tiểu sư muội cao khiết như tuyết sáng trong như nguyệt này.

Lúc ấy các vị điện chủ của Trùng Tiêu Kiếm Tông ở thiên địa đại kiếp nạn đều bị chết không minh bạch, còn lại chỉ có ít ỏi mấy vị Luyện Hư tu sĩ, Đại Thừa tu sĩ càng chỉ còn một mình hắn. Ma đạo Sát Diệt tông thấy đây là thời cơ tốt, liền liên hợp Huyết Hồn tông cùng Đại Diễn Phái nhất cử phản công đánh lên Thương Loan sơn, những phái tiên đạo khác ôm thái độ sống chết mặc bây không hề có ý giúp đỡ.

Cho dù thiên địa đại kiếp nạn sắp tới, bọn họ vẫn ước gì Trùng Tiêu Kiếm Tông ngã đau một chút, tốt nhất là rơi xuống vũng bùn không thể xoay người. Chẳng ai nguyện ý vô duyên cớ vô cớ bị Trùng Tiêu Kiếm Tông đè ở trên đầu, cả ngày xem bộ dáng những kiếm tu cao ngạo đến cực điểm, quả thực cực kì chán ghét.

Một trận đánh này khiến Trùng Tiêu Kiếm Tông thương vong vô số. Dù có Tinh Vân Phái viện thủ, cũng chỉ là muối bỏ bể mà thôi. Cố Tịch Ca dù có tu vi thông thiên, đối mặt với ba vị Đại Thừa tu sĩ vây công, như chỉ có thể đánh ngang cơ.

Mắt thấy ma đạo ba phái sắp đánh đến Linh Hư Điện, Cố Tịch Ca bất đắc dĩ phải mở ra đạo pháp trận cuối cùng của đại trận hộ sơn, muốn đem truyền thừa vạn nắm của Trùng Tiêu Kiếm Tông cùng Thương Loan sơn cùng tiêu huỷ.

Khi đó vị Bạch Thanh Anh sư muội này của hắn, lại đem truyền thừa Trùng Tiêu Kiếm Tông lặng lẽ trốn, ngàn dặm xa xôi đến cậy nhờ vị tình lang Lục Trọng Quang.

Bị chính tiểu sư muội ở sau lưng đâm một đao, tư vị thật đúng là khó quên. Hơn hai trăm năm qua đi, miệng vết thương vẫn như cũ tựa lửa đốt âm ỉ cháy. Cũng may đau đớn này so với việc sư tôn qua đời cơ bản không đáng nói, hắn liếm liếm miệng vết thương, là có thể an mạnh khỏe mà sống tốt.

Tu sĩ Cửu Loan Giới tu sĩ lại thấy tình cảnh náo nhiệt vạn năm mới có này không đủ, càng muốn thêm mắm thêm muối thành một nữ tu sĩ liền điên đảo cả Trùng Tiêu Kiếm Tông. Liên Tố chân nhân Bạch Thanh Anh, cũng liền thành hồng nhan họa thủy, khuynh phái khuynh thành.

Bọn họ thậm chí bịa đặt nói, Cố Tịch Ca cùng Lục Trọng Quang hai vị Đại Thừa Tiên Quân đồng thời ái mộ Liên Tố chân nhân, vì thế kết xuống thù hận không thể hóa giải. Cuối cùng Liên Tố chân nhân cùng Minh Quang Tiên Quân kết thành đạo lữ, Trừng Tâm Tiên Quân lại chỉ có thể ảm đạm thua cuộc.

Cố Tịch Ca đối với lời đồn khịt mũi coi thường. Nếu Bạch Thanh Anh không có mang truyền thừa của Trùng Tiêu Kiếm Tông ngàn dặm xa xôi đến cậy nhờ Lục Trọng Quang, Lục Trọng Quang nhất định sẽ không tin tưởng nàng.

Cái gì mà tình yêu chân chính, bất quá cuối cùng trước ích lợi cùng đại cục, liền yếu ớt đến không chịu nổi một kích. Việc đã đến nước này, Cố Tịch Ca chỉ có thể khen ngợi Bạch Thanh Anh thật tinh mắt cùng quyết đoán, ra sức vì chính mình tính toán được một cái hảo tiền đồ, thật sự ghê gớm.

Ai nói nữ nhân không bằng nam

Được trưởng nữ Trường Không gia coi trọng, Lục Trọng Quang mới có thể ngồi ổn vị trí chưởng môn Hỗn Nguyên Phái. Lần mua bán này cả Trường Không gia cùng Lục Trọng Quang đều thập phần vừa lòng, bởi vậy Trùng Tiêu Kiếm Tông suy tàn mới như ván đã đóng thuyền.

Dung Hoàn gọi hai người lại một chỗ coi như làm quen, tại kiếp trước, bọn họ căn bản không nói lời nào. Bạch Thanh Anh thậm chí chỉ hành lễ, liền cũng im lặng.

Nàng kiếp trước từng thấy qua bộ dáng chật vật nhất của Cố Tịch Ca, thiếu niên quần áo rách nát, thân không có chút tu vi, chỉ có một đôi mắt tựa lang sói, sáng đến mức làm người sợ hãi.

Một nam tử nếu lần đầu gặp gỡ bộ dáng hèn mọn địa vị lại quá hèn hạ, hắn đã định vô pháp giành được hảo cảm của thiếu nữ. Bạch Thanh Anh cũng là một thiếu nữ, tự nhiên không phải ngoại lệ.

Nhưng lần này Bạch sư muội lại đỏ mặt, còn gọi hắn một tiếng sư huynh, chuyện này thật là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Cố Tịch Ca nhướng mày, trong lòng ấp ủ trăm ngàn ý nghĩ độc ác.

Hắn còn chưa mở miệng, liền nghe thấy một người lạnh lùng nói:

"Dung sư muội tìm đạo lữ cho sư đệ ta, lại không hỏi trước người sư phụ này, thật sự không có đạo lý."

* Cho những ai không biết thì đây là hoa hạnh nè, xinh ghê :>>

* Ngọc bích nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro