Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cá Thích Ăn Bám

Dung Hoàn nghe thấy câu này, liền biết đại sự không ổn. Luyện Hư Chân Quân bộ dáng tựa thiếu nữ hung hăng trừng Phương Cảnh Minh một cái, sóng mắt hàm chứa lửa giận lưu chuyển, lại càng giống làm nũng hơn là trách cứ đồ đệ mình.

Phương Cảnh Minh chỉ xấu hổ mà mỉm cười, im lặng không nói lời nào.

Thật không đáng tin cậy, nghịch đồ làm việc một chút cũng không đáng tin cậy! Chờ sau khi chuyện này được giải quyết, nàng nhất định phải phạt Phương Cảnh Minh không dùng pháp lực quét sạch lá từ trên xuống dưới động phủ, có như thế mới khiến cho nàng hả dạ.

Phương Cảnh Minh nói sắp tới Kỷ Quân sẽ độ kiếp, hướng chưởng môn báo rằng muốn bế quan ước chừng một năm. Nàng lúc này mới có lá gan đem vị thân truyền đệ tử Kỷ Quân vẫn luôn đội trên đầu này mời đến, nếu có thể kết thành một hồi nhân duyên tất nhiên là chuyện tốt, nếu không thành cũng không phải là chuyện xấu.

Ai ngờ nàng vẫn là xem nhẹ sự coi trọng của Kỷ Quân đối với đồ đệ duy nhất này. Người này độ kiếp đã treo ngay trên đỉnh đầu, vẫn có tâm tư quản loại việc nhỏ râu ria này, quả thực làm người nghẹn họng trân trối.

Này đâu giống dưỡng đồ đệ, càng giống dưỡng tức phụ hơn. Dung Hoàn nhìn nhìn Kỷ Quân, lại nhìn nhìn Cố Tịch Ca, ý niệm hoang đường trong lòng càng thêm bành trướng không kiềm chế.

"Nơi nào nói tìm đạo lữ, lời này của sư huynh cũng thật nghiêm trọng. Ta chẳng qua thấy tiểu sư điệt mấy năm nay đều ở Huyền Cơ phong tu luyện, nửa điểm cũng không giống một hài tử, hắn nếu có thể chơi cùng tiểu đồ đệ của ta, chẳng phải là một chuyện tốt sao."

Mắt thấy Dung Hoàn nói hươu nói vượn, Kỷ Quân lại không vạch trần nàng. Hắn chỉ nhìn Bạch Thanh Anh một cái, nhàn nhạt nói:

"Người Trường Không gia, vào Trùng Tiêu Kiếm Tông, quả là kỳ sự."

Bạch Thanh Anh bị hắc y kiếm tu liếc mắt một cái, cả người liền giống như bị ngâm vào nước đá, lạnh lẽo tận cùng. Nàng chỉ có thể ngửa đầu nhìn tầng ánh nắng màu trắng phía trên mặt nước, tay chân như bị trói chặt, ngay cả một chút sức lực để giãy giụa cũng không có.

Ánh mắt kia tựa như có thể nhìn thấu hoạ phúc kiếp trước kiếp này của nàng, cũng xem thấu đáy lòng bí ẩn của thiếu nữ, sợ tới mức Bạch Thanh Anh bỗng nhiên run lên, hơi hơi cúi thấp đầu xuống.

Cửu Loan Giới đều nói trong nam tu thiên hạ, Kỷ Chân Quân diện mạo phong độ nhất, Hỗn Nguyên Phái Dịch Chân Quân thì dương quang phóng khoáng hơn người. Vô số nữ tu tu vi thấp kém, đều ảo tưởng cùng hai người tương phùng rồi yêu nhau, sau đó kết thành đạo lữ, tương ái tương sát phá giới phi thăng.

Bạch Thanh Anh chính mình lại không nghĩ tới chuyện này. Mới vừa rồi Kỷ Quân chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấu triệt tâm tư của nàng. Kỷ Quân tựa một thanh bảo kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, hàn quang loé sáng, nháy mắt khiến nàng dập tắt dã tâm trong lòng.

Cho dù Kỷ Quân có lớn lên càng đẹp, nàng cũng không dám liếc nhìn hắn một cái, càng miễn bàn chuyện cùng người này kết làm đạo lữ.

Trường Không gia. Dung Hoàn nghe thấy ba chữ này, đồng tử hơi nhíu lại.

Trùng Tiêu Kiếm Tông là tông môn đứng đầu tiên đạo mấy vạn năm, thu đồ đệ nhất quán không hỏi tư chất không bàn thân phận, nàng cũng không thèm phí tâm tư đi điều tra xuất thân Bạch Thanh Anh.

Nhưng nếu Bạch Thanh Anh là người Trường Không gia, liền có chút phiền phức.

Tu sĩ bình thường chỉ biết Cửu Loan Giới tiên đạo có một tông ba phái hai môn, ma đạo có Sát Hồn Diễn ba phái, mà Trùng Tiêu Kiếm Tông chính là thế lực lớn nhất Cửu Loan Giới, phong quang cực hạn.

Thế nhưng chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới biết, so với Trùng Tiêu Kiếm Tông càng thêm đáng sợ chính là tam đại thế gia. Bạch Nguyên Hồng tam đại thế gia thành lập đã lâu nội tình thâm hậu, bởi vì hành sự điệu thấp thế nhân mới không biết đến.

Con nối dõi của ba nhà này bái nhập các đại tông phái Cửu Loan Giới, người địa vị cao lẫn người tại trung tầng đều có, quan hệ rắc rối phức tạp.

Trường Không gia chủ đều là nữ tử quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành. Các nàng chọn người cực chuẩn, luôn luôn có thể trong muôn nghìn người chọn lựa được lang quân thích hợp nhất, tuệ nhãn thức anh hùng*.

*Tuệ nhãn thức anh hùng: Người sâu sắc, mẫn tuệ, có mắt nhìn ra nhân tài

Dung Hoàn không ngờ mình lại thu được đồ đệ có bối cảnh lớn như vậy, lập tức cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết.

Tố y thiếu nữ lại vẫn ung dung cúc cung tạ lỗi nói:

"Đối sư phụ dấu diếm lai lịch, là ta không đủ ngay thẳng. Ta đúng là xuất thân Trường Không gia, nhưng ta vẫn biết quy củ Trùng Tiêu Kiếm Tông. Đã vào Trùng Tiêu Kiếm Tông, vậy thì ta chính là một đệ tử bình thường của Trùng Tiêu Kiếm Tông."

Kỷ Quân lại không buông tha nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Bạch gia luôn nhất quán gửi gắm tình cảm, tìm lang quân như ý cũng là vì rèn luyện đạo tâm, dù gì Tình cũng là một trong ba ngàn đại đạo, này không gì đáng trách."

"Chính là theo tình hình trước mắt, ngươi lại nhìn trúng đồ nhi của ta."

Hắc y kiếm tu dừng một chút, lãnh đạm nói:

"Nếu đồ nhi của ta thật sự đối với ngươi có ý, ta liền thành toàn cho các ngươi."

Bạch Thanh Anh thấy tâm tư của mình bị chọc thủng, vậy dứt khoát không cần tiếp tục dấu. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về phía Cố Tịch Ca.

Trong đôi mắt thiếu nữ nhìn lại, lấp đầy thẹn thùng vui sướng cùng chờ mong. Tựa như làn thu thuỷ, lại cũng xinh đẹp tựa mây tựa trăng. Cánh môi ửng đỏ hơi hơi mở ra, như đang chờ đợi hứa hẹn của chàng thiếu niên.

Một hứa hẹn, là nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Dưới ánh nhìn của tuyệt đại giai nhân, thiếu niên bình tĩnh đáp:

"Không có, sư tôn. Ta cùng Bạch sư muội quen biết bất quá chưa tới một khắc*, tất nhiên không thể nhất kiến chung tình."

*một khắc~15 phút

Cố Tịch Ca thấy Bạch Thanh Anh ảm đạm buông xuống hàng mi dài, trong lòng có ba phần khoái ý. Lợi dụng tâm tư thiếu nữ như thế là thập phần ti tiện, nhưng trước nay hắn cũng chẳng phải là quân tử.

Đời trước hắn bị Bạch Thanh Anh hung hăng phản bội, hận không thể giết nàng rồi nghiền xương thành tro. Lúc này chẳng qua ngại nàng là đệ tử mới của Dung Hoàn, không tiện động thủ thôi, sao có thể sẽ vi phạm ý nguyện của Kỷ Quân lựa chọn một kẻ phản bội như vậy?

Cố Tịch Ca thấy Bạch Thanh Anh sắc mặt thảm đạm hai mắt rưng rưng, như cũ thờ ơ.

Hắn là thích nàng, rõ ràng chính là thế. Chỉ là hắn dưới áp lực của sư trưởng, không thể không từ bỏ. Bạch Thanh Anh cắn cắn môi, ngạnh sinh sinh ngắn lại nước mắt sắp chảy xuống.

Nếu như vậy, thiếu niên này cũng không đáng được nàng thích. Vừa bị sư trưởng dọa một tí, người này đã dứt khoát kiên quyết chặt đứt sợi tơ tình, thật là yếu đuối không chịu nổi. Hắn nơi nào xứng đôi nàng, nơi nào xứng!

Bạch Thanh Anh ngược lại có chút hối hận chính mình không biết nhìn người, nàng chỉ nhìn được dung nhan Cố Tịch Ca đẹp, thế nhưng tâm liền rối loạn, thật sự quá ngu xuẩn.

Nàng nếu trong tình yêu, liền sẽ khiến ngọn lửa trong tim mình thành hoả diễm sáng rực. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia đã định sẽ là Hồng Liên chi hoả có thể diệt thiên, cho dù là nước biển băng cũng không dập tắt được.

Trường Không gia trải qua từng đời đi tìm tình yêu, một viên phương tâm nếu như hoàn toàn buông thả ra ngoài, liền oanh oanh liệt liệt yêu một hồi.

Tương phùng động niệm, lưỡng tình tương duyệt. Ngọt ngào cùng chua xót, tịch mịch cùng vui thích, đều là một bộ phận của tình yêu, tựa như âm dương cùng thuỷ hoả.

Người Bạch gia đem hết thảy thu hết vào tâm. Nếu có thể kết làm đạo lữ là tốt nhất, cho dù rơi vào kết cục bi thương, cũng sẽ thản nhiên tiếp thu.

Mặc kệ kiểu kết cục gì, nếu là một thông tuệ giả, liền có thể từ giữa thấy rõ con đường tương lai của chính mình.

Loại cảm giác nan kham* trước mắt, bất quá là một phần của tình lộ, thản nhiên tiếp thu có gì khó?

*khó lòng mà chịu được

Bạch Thanh Anh sau khi đem hết thảy nghĩ thông thấu lưu loát, ngược lại thẳng sống lưng, dịu dàng cười nói:

"Đúng rồi, về sau ta cùng Cố sư huynh liền chỉ là sư huynh muội, Kỷ Chân Quân cứ yên tâm đi."

Kỷ Quân cũng không để tâm ý châm chọc trong lời nói của vãn bối, chỉ là hơi hơi gật gật đầu với Cố Tịch Ca, nói:

"Ta cũng không bắt buộc ngươi tu Vô Tình Đạo, mọi người đều có duyên pháp của mình. Chỉ là nếu ngươi muốn cùng người khác kết làm đạo lữ, cần cẩn thận cân nhắc."

"Đồ nhi minh bạch."

Cố Tịch Ca đáp đến dứt khoát lưu loát.

Đúng vậy, cùng người khác kết làm đạo lữ tự nhiên phải cẩn thận cân nhắc. Trừ phi phá giới phi thăng, nếu không vi phạm lời thề đã lập chắc chắn tâm ma sẽ mọc như nấm sau mưa.

Kiếp trước Lục Trọng Quang cùng Bạch Thanh Anh kết làm đạo lữ là vì cái gì? Là vì thế lực của Trường Không gia, vẫn là vì người nọ thật sự đối Bạch Thanh Anh động tình niệm, thực lòng muốn cưới Bạch Thanh Anh?

Mặc kệ Lục Trọng Quang lúc ấy ôm tâm tư gì, hai người cuối cùng đều sẽ không viên mãn.

Thấu tình tất vô tình. Bạch Thanh Anh vẫn chưa khám phá tình quan phía trước, nàng hiện tại chính là hồng nhan tri kỷ tốt nhất, chính là người vợ hiền đảm đang nội trợ, mãn tâm mãn ý* đều là đạo lữ cùng phu quân của nàng.

*tất cả ý nghĩ

Nhưng chờ nàng hoàn toàn nhìn thấu tình quan, sự tình nhất định không như vậy.

Hắn từng nghe hệ thống nói, Lục Trọng Quang cuối cùng phá giới phi thăng, nhất thống thế giới vô biên. Lấy tính cách lương bạc của người nọ, hai người bọn họ sợ sẽ rơi vào kết cục nhìn nhau không vừa mắt.

Kiếp trước Bạch Thanh Anh cùng hắn cũng không có quan hệ nhiều, chỉ vì ở sau lưng hung hăng đâm hắn một đao, mới làm Cố Tịch Ca quan tâm.

Kiếp này Bạch Thanh Anh đem phương tâm* hai tay dâng đến trước mặt hắn, chính mình dứt khoát kiên quyết đẩy nàng ra, nhìn viên phương tâm rơi xuống đất kia vỡ vụn rách nát.

*nỗi lòng, tâm tư của người con gái

Hắn nhìn thiếu nữ ảm đạm tổn thương ra vẻ kiên cường, giống như vừa uống một vò rượu mạnh, thơm ngọt sảng khoái vui sướng tràn trề. Tư vị báo thù, thơm ngon đến mức hắn suýt nữa sa vào đến không thể tự thoát ra được.

Mọi thứ như một khởi đầu, rồi một ngày hắn chắc chắn một năm một mười đem tất cả thù hận trả lại Bạch Thanh Anh cùng Lục Trọng Quang.

Tâm ma ấn ký vẫn luôn sáng rực nóng cháy trước ngực hắn, rốt cuộc độ ấm cũng lặng yên mà lui.

Một bên Phương Cảnh Minh bàng quan nhìn mọi chuyện, bỗng cảm thấy có chút lãnh.

Không biết có phải là ảo giác không, hắn vừa rồi thế nhưng thấy trong mắt Cố Tịch Ca xẹt qua một tia ý cười. Ý cười kia tựa như một đóa hồng liên nở rộ trên hồ nước, ác độc lại mỹ lệ, làm người sởn tóc gáy.

Hắn chỉ chớp chớp mắt, ý cười nhỏ bé liền tiêu tán.

Cố Tịch Ca như cũ vẫn là sư đệ lạnh như băng vạn sự không lo lắng, hắn đối Dung Hoàn hành lễ, rồi cùng Kỷ Quân xoay người rời đi, không lưu luyến chút nào.

Bạch Thanh Anh cũng không hề nhìn thiếu niên, nàng hàng mi dài hơi rũ thành thành khẩn khẩn mà nói:

"Dấu diếm lai lịch là lỗi của ta, thỉnh sư tôn đem ta trục xuất sư môn."

Dung Hoàn nghiêm nghị nói:

"Trùng Tiêu Kiếm Tông thu đồ đệ không hỏi tư chất không nhìn thân phận, những lời này trăm ngàn năm chưa bao giờ có người vi phạm, ta cũng không ngoại lệ."

"Ngươi đến tột cùng là Bạch Thanh Anh của Trường Không gia, vẫn là Bạch Thanh Anh môn hạ của ta, điểm này chính ngươi nghĩ kỹ."

Bạch Thanh Anh mới vừa bị những lời này làm cho sửng sốt, một cái ôm ấm áp liền bao lấy thân thể đơn bạc.

Dung Hoàn trên người mang theo hương thơm, ngọt thấm lơ lửng trên mũi. Sửa sửa tóc mai Bạch Thanh Anh, nàng nhẹ giọng nói:

"Hôm nay làm khó dễ ngươi rồi."

Sư phụ nhìn qua rõ ràng cùng nàng giống như thiếu nữ cùng tuổi, cái ôm lại ấm áp bao dung giống như mẫu thân. Bạch Thanh Anh rốt cuộc không nhịn được, vùi đầu vào vai Dung Hoàn, không tiếng động thút thít.

Dung Hoàn lặng lẽ thở dài một hơi. Rõ ràng là một hảo hài tử, Kỷ sư huynh cần gì phải bức nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro