Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cá Thích Ăn Bám

Kỷ Quân thấy đồ nhi thề son sắt đến vậy, lại khẽ mỉm cười nói:

"Ngươi vẫn còn quá trẻ. Chờ sau khi ngươi thành Hoá Thần tu sĩ, nói lời này cũng không muộn."

Đồ nhi hắn nghe được lời này, đôi mắt sáng như sao lập tức phủ lên một tầng sương khói mông lung. Chính là lông mi dài vừa nháy, tầng sương kia liền biến mất không còn tăm hơi.

"Sư tôn tin ta cũng được, không tin cũng chẳng sao, những gì ta đã nói ra chưa bao giờ đổi ý."

Chẳng biết vì sao, nội tâm Cố Tịch Ca tựa như một vật sống, ầm ầm nhảy lên. Vật nhỏ kia nóng nảy bất an mà chạy loạn khắp nơi, trêu hắn đến mức hai gò má nóng đến ửng đỏ. Lúc này hắn chỉ hận không thể đem trái tim mình móc ra cho Kỷ Quân, khiến cho sư tôn biết rằng những gì mình nói đều là sự thật.

Nếu không có tưởng niệm sư tôn khiến hắn kiên cường chống đỡ sống sót hơn hai trăm năm, hắn đã sớm điên rồi nhập ma mà chết.

Cố Tịch Ca há mồm, lại chỉ có thể cực kỳ ngốc nghếch nói:

"Suốt một năm này ta luôn nghĩ đến sư tôn, muốn điêu một pho tượng tặng sư tôn. Nhưng lại không có cái nào giống sư tôn được một phần vạn, cho nên ta đều đem chúng phá huỷ..."

Nhìn đồ nhi gần như sắp khóc. Kỷ Quân tựa có thể thấy rõ hơi nước ngưng tụ trên hàng mi dài, đảo quanh hốc mắt.

Cái gọi là nước mắt tràn mi, đại khái chính là như thế này. Kỷ Quân thật không đúng lúc mà nghĩ tới từ này, lại không tự chủ được đưa bàn tay mình bao lại đôi mắt của đồ đệ.

Bàn tay Kỷ Quân nhẹ nhàng lướt qua mặt Cố Tịch Ca, lòng bàn tay chỉ chạm được một hàng mi dài, đâm đến lòng hắn mềm xuống.

Thiếu niên kia lại ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, nhẹ giọng kêu:

"Sư tôn?"

Kỷ Quân lúc này mới ý thức được mình đang làm chuyện gì, lập tức thu tay về. Bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm thoáng qua như ôn ngọc, bỗng dưng nóng lên.

Kỷ Quân chỉ thất thần một giây, liền nhàn nhạt nói:

"Sư phụ tin ngươi, bất cứ lúc nào đều tin ngươi."

Một câu nói đơn giản, lại làm cho thiếu niên đang rưng rưng muốn khóc bình tĩnh lại.

Một tíc tắc này, Cố Tịch Ca muốn đem tất cả mọi chuyện trong quá khứ, kể hết cho sư tôn nghe.

Phản bội cùng tử vong, hủy diệt cùng trọng sinh, tất cả mọi thứ khiến hắn thấy hối hận cùng không cam lòng, ngưng tụ thành một đoàn hoả diễm nóng bỏng.

Hỏa diễm mãnh liệt thiêu hắn thương tích đầy mình, bình thường dù chỉ có thể cắn răng chịu đựng cũng không cùng người khác chia sẻ nửa câu. Chỉ có trước mặt sư tôn, Cố Tịch Ca vĩnh viễn là đứa bé không chịu lớn không chịu lớn năm đó.

Nhưng mà môi hắn đóng mở mấy lần, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại. Hắn chưa bao giờ hận cái bí ẩn miệng không thể nói bút không thể viết này như vậy, cũng càng hận chính mình quá vô năng.

Cuối cùng, Cố Tịch Ca chỉ có thể kiếm đại một việc râu ria mà nói:

"Ta chưa bao giờ nhớ tới Bạch sư muội."

"Sư phụ biết, ngươi chỉ là yêu thích dung mạo dễ nhìn của nàng."

Kỷ Quân nhàn nhạt nói:

"Cũng giống với đệ tử họ Lục của Hỗn Nguyên phái, nếu hắn không có dáng người dễ nhìn, sáu năm trước ngươi sẽ không chủ động ra tay giúp hắn. Lại thêm lúc ở Tín Uyên sơn, ngươi hợp tác cùng hắn đối địch, nghĩ lại thì ra nguyên nhân là thế."

Mắt thấy đôi mắt đồ nhi càng trừng càng lớn, Kỷ Quân không nhịn được bật cười. Hắn nhỏ nhẹ nói:

"Nếu ngày đó khi sư phụ muốn ngươi bái ta làm sư, sư phụ lớn lên không đẹp mắt, sợ rằng ngươi cũng sẽ không cam tâm tình nguyện vào môn hạ của ta."

Sư tôn lúc thường đều luôn sắc lạnh như kiếm, khiến cho người không dám nhìn thẳng. Lúc này nở nụ cười, con ngươi hẹp dài hơi cong lên, ý tứ phong lưu bộc phát, làm Cố Tịch Ca trong lòng rung động.

Cố Tịch Ca cực nhanh phục hồi lại tinh thần, vội vã lắc đầu nói:

"Ta khi đó là vì thực thích tu vi cùng phong độ của sư tôn, một chút cũng không liên quan đến diện mạo của sư tôn."

Kỷ Quân lại xa xôi nói:

"Người bình thường khi khen tướng mạo một nữ tu sĩ, hơn nửa sẽ dùng những lời lừa gạt này."

Sư tôn rõ ràng là đang đùa giỡn hắn, thật là đáng giận.

Cố Tịch Ca không khỏi liếc Kỷ Quân một cái, ngôn ngữ sắc bén nói:

"Sư tôn nếu là một tiểu cô nương, đồ nhi nhất định sẽ khen ngài xinh đẹp như hoa nghiêng nước nghiêng thành đến khi ngài hài lòng mới thôi."

Kỷ Quân biết rằng đồ nhi miệng lưỡi bén nhọn, thường xuyên khiến người nghẹn đến không còn lời nào để nói. Hắn bây giờ ngược lại là lần đầu trải nghiệm cảm giác bị đồ đệ mình nói đến á khẩu không trả lời được, quả thực có chút mới mẻ.

Đồ đệ luôn như một ông cụ non, chưa bao giờ giống một đứa nhỏ. Lúc mới tám tuổi liền hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, ngoại trừ ngoại hình vẫn trẻ con đáng yêu, hành sự chưa từng mắc lỗi nào. Sáu năm trôi qua, Kỷ Quân ngược lại càng ngày càng không biết đồ đệ mình là dạng người gì.

"Ngươi mới mười bốn tuổi, đáng ra nên hăng hái không coi ai ra gì, nên cảm thấy toàn bộ Cửu Loan giới chỉ có một mình ta là thiên tài, những người còn lại đều là kẻ ngu."

Kỷ Quân chậm rãi nói:

"Cho dù là sư phụ thì thời điểm mười bốn tuổi, cũng đã từng làm không ít việc ngốc, chuyện này không có gì to tát cả. Thuận theo tự nhiên mà làm chút chuyện ngu dốt, cũng là một loại tu tâm."

"Hơn vạn năm trước, toàn bộ Cửu Loan giới vững vàng bị ba nhà Bạch Nguyên Hồng nắm trong lòng bàn tay, ngay cả Trùng Tiêu kiếm tông cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.  

Nhưng mà trời đã định rằng thịch cực tất suy, mấy chục ngàn năm nay tam đại thế gia đã thu liễm rất nhiều."

"Ngươi biết vì sao Bạch Thanh Anh lại vào Trùng Tiêu kiếm tông, vì sao liếc mắt một cái liền coi trọng ngươi — một tiểu kiếm tu còn chưa kết đan."

Kỷ Quân nhẹ nhàng nói câu đầu tiên liền đề tỉnh Cố Tịch Ca. Hắn lập tức rõ ràng vì sao đời trước Bạch Thanh Anh chưa từng coi trọng hắn, lại cùng Lục Trọng Quang nhất kiến chung tình.

Thiên mệnh gia thân, bất quá chỉ vì bốn chữ này mà thôi.

Nguyên bản là tam đại thế gia phiên vân phúc vũ uy phong hiển hách, lại phải nương nhờ thiên mệnh mới có thể kéo dài hơi tàn, cảm thấy thật hả giận cùng buồn cười. Chỉ bằng chuyện này, cũng đủ để hắn suy đoán ra nhiều thứ.

Cố Tịch Ca khép lại hàng mi dài, trong lòng đem gần như tất cả mọi chuyện suy nghĩ một lần.

"Ngươi nếu muốn tìm đạo lữ, vẫn là nên tìm một người dùng chân tâm đãi ngươi. Bạch Thanh Anh tất nhiên ôn nhu mỹ mạo, thế nhưng nếu ngày nào đó ngươi không còn thiên mệnh gia thân, nàng chắc chắn sẽ dứt khoát kiên quyết bỏ ngươi mà đi."

Kỷ Quân lạnh lùng nhướng mày.

"Chỉ một điểm này, liền tuyệt không xứng làm tức phụ đồ đệ ta. Đồ đệ của ta đáng giá nữ tu tốt nhất thiên hạ, một Bạch Thanh Anh như thế tính là gì."

Nói đến nói đi, sư tôn vẫn như trước nhớ đến phần tâm tính thiếu niên của mình, sợ mình đột nhiên bị trách cứ mà mất đi tự tin. Săn sóc cẩn thận tỉ mỉ cỡ này, sợ là duyệt khắp thiên hạ cũng hiếm thấy.

"Nếu ta muốn tìm một nam tu, sư tôn có bằng lòng không?"

Kỷ Quân vừa nghe lời ấy, không khỏi nghiêng đầu liếc Cố Tịch Ca một cái. Hắn nghiêm mặt nói:

"Nếu ngươi muốn cưới vào cửa, sư phụ liền không có gì để nói. Trùng Tiêu kiếm tông mặc dù cùng Hỗn Nguyên phái không được hợp nhau, có vi sư ở đây, sẽ không có ai dám khó dễ ngươi."

Câu nói kia Cố Tịch Ca chỉ là thuận miệng hỏi, ai biết Kỷ Quân lại có thể mạnh mẽ kéo Lục Trọng Quang vào cuộc, sư tôn thực là thiên mã hành không* không kiêng dè chút nào.

*Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào phong phú, không bị bó buộc

"Ta cùng với Lục Trọng Quang không hề có chút quan hệ..."

Cố Tịch Ca rầu rĩ cúi thấp đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ việc hoang đường này làm sao xảy ra.

Hắn cùng Lục Trọng Quang kiếp trước chỉ nhìn nhau cũng thấy ghét. Dù cho thời điểm tương phùng vẫn sẽ tuân theo lễ tiết mà mỉm cười một cái, hai người sợ rằng trong lòng đều ước trời giáng xuống một tia sét, bổ đối phương hồn phi phách tán mới xem như sảng khoái.

Kiếp này tuy rằng Cố Tịch Ca có giúp Lục Trọng Quang mấy lần, nhưng chẳng quá chỉ là muốn thả dây dài câu cá lớn. Hắn muôn vàn tính kế cùng mưu lược, tất cả cuối cùng đều vì thiên địa đại kiếp nạn.

Huống chi một trăm năm sau, liền có một việc cần dùng tới Lục Trọng Quang. Mưu tính thâm trầm cỡ này, lại không thể nói cho Kỷ Quân. Hắn một khi đã nói, sợ rằng sư tôn sẽ trực tiếp cấm cửa hắn hai trăm năm, thậm chí không cho hắn cơ hội giải thích.

Đồ đệ mình không động tâm tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng này tiểu tử họ Lục thì không hẳn.

Cố Tịch Ca mặc dù cúi đầu trầm tư không nói gì, hào quang cả người lại tựa như châu ngọc, căn bản không che giấu được. Cùng hắn so sánh, cho dù là Bạch Thanh Anh cũng phải ảm đạm hai phần.

Xinh đẹp như vậy, làm sao người có thể không động tâm? Cái đệ tử cuối cùng của Dịch Huyền, tuy xuất thân từ thế gian hoàng thất, cũng chưa từng gặp qua lệ sắc cỡ này.

Ngày ấy ánh mắt Lục Trọng Quang nhìn đồ nhi của mình, hoàn toàn là ánh mắt ái mộ của một nam tử, khiến cho Kỷ Quân hận không thể đem một luồng kiếm quang đâm xuyên đối phương.

Đồ đệ mà hắn tự tay nuôi lớn, sao có thể cho những người khác nhớ nhung?

Nếu trong cửu phong luận đạo, tiểu tử họ Lục dám to gan làm ra sự tình gì không đúng, hắn nhất định phải hảo hảo dạy dỗ người kia.

Kỷ Quân trong lòng dù có ngàn tính vạn tính, cũng sẽ không bao giờ nói cho Cố Tịch Ca biết. Một điểm này, hai thầy trò lại vừa vặn giống nhau như đúc.

Kỷ Quân suy nghĩ chốc lát, cuối cùng chọn một chuyện không quan trọng nói:

"Sư phụ biết trong lòng ngươi tự có chừng mực, ta cũng không có gì để nói. Bất quá cửu phong luận đạo còn bốn năm, ta lại cần nhắc nhở ngươi hai câu."

Đuôi lông mày Cố Tịch Ca nhếch lên, hăng hái nói:

"Sư tôn yên tâm. Thời điểm ta gặp Lục Trọng Quang, nhất định sẽ khiến hắn hắn thua phục phục thiếp thiếp*, tuyệt không hai lời."

*bằng lòng nghe theo

Hắn vừa dứt lời, Kỷ Quân không chút biến sắc nói:

" Việc ta muốn nói đến là ma đạo Sát Diệt tông."

Tình huống đoán sai tâm tư trưởng bối này, nếu là người khác khó tránh khỏi mấy phần lúng túng. Cho dù da mặt dày, lỗ tai cũng sẽ lặng lẽ đỏ.

Cố Tịch Ca lại không đổi sắc, hơi nghiêng người về phía trước nói:

"Sư tôn đã dặn dò, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Quả nhiên hài tử lớn rồi đùa không vui, Kỷ Quân ngược lại có chút hoài niệm nhóc con sẽ đỏ mặt sẽ xấu hổ còn biết rơi nước mắt trước đây.

"Ta cùng Sát Diệt tông có cừu oán, mấy trăm năm trước từng giết bảy Hoá Thần của bọn họ. Sát Diệt tông mười mấy năm trước vừa thu một đệ tử chân truyên tên Nguyên Đạo Nhiễm, cửu khiếu đều thông, mười tuổi nhập môn tám năm Trúc Cơ. Sáu năm trước đã đạt Trúc Cơ tầng hai, bây giờ chắc đã là Trúc Cơ tầng bảy rồi."

"Trên dưới Sát Diệt tông đều biết lần cửu phong luận đạo này ngươi có tham gia, chắc chắn sẽ không chút do dự mượn cơ hội này để Nguyên Đạo Nhiễm giết ngươi. Người trong ma đạo làm việc đều không để ý thể diện, hoàn toàn sẽ không kiêng kỵ việc lấy lớn hiếp nhỏ. Nếu ngươi gặp nguy hiểm trong ngày luận đạo, sư phụ cũng không thể ra tay giúp ngươi được."

Kỷ Quân nhàn nhạt nói:

" Nguyên Đạo Nhiễm kia còn là thiếu chủ Trung Nguyên gia, một trong tam đại thế gia, ngươi có sợ không?"

Sợ, tại sao hắn lại sợ? Cố Tịch Ca luôn luôn chỉ coi Lục Trọng Quang là đối thủ duy nhất, những người còn lại căn bản không lọt vào mắt của hắn.

Một Nguyên Đạo Nhiễm đời trước thua trên tay Lục Trọng Quang, chỉ có thể lòng không cam tâm không nguyện mà đứng ở vị trí thứ ba. Chỉ là bại tướng dưới tay Lục Trọng Quang, há sẽ khiến hắn sợ?

Huống chi Nguyên Đạo Nhiễm xuất thân Nguyên gia, Nguyên gia vừa thấy Bạch gia đem hết vốn liếng đặt cược trên người Lục Trọng Quang, liền cũng thuận thế quy thuận Lục Trọng Quang. Ngày đánh chiếm Trùng Tiêu kiếm tông, Sát Diệt tông cũng bỏ khá nhiều công sức.

Làm ra chuyện lớn như vậy, hắn sao có thể nhẹ nhàng tha thứ cho người kia được.

Thế nhưng Cố Tịch Ca chỉ là kiên quyết nói:

"Sư tôn hãy chờ, ta nhất định sẽ đoạt được vị trí đứng đầu lần cửu phong luận đạo này."

Kỷ Quân chăm chú nhìn đồ nhi của mình một hồi, nhàn nhạt nói:

"Ta chờ."

Hai chữ đơn giản, lại bao gồm tất cả sự tin tưởng cùng kiêu ngạo của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro