Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cá Thích Ăn Bám

Chương 45

Tiên sơn toạ lạc trên biển, lơ lửng giữa khoảng không viễn vọng.

Yên vị trên sóng biển cuồn cuộn, đại dương bên dưới trong suốt như lưu ly. Tại nơi không bờ bến giữa biển rộng, lại có một toà núi cao vạn trượng từ trong nước mọc lên.

Tư thái của nó bễ nghễ mà kiêu ngạo, ngay cả sóng lớn mãnh liệt, cũng có chút thua kém trước mặt nó.

Ngọn núi kia tú lệ thanh kỳ, mây mù mờ ảo như chốn tiên cảnh, mơ hồ có thể nhìn thấy tiên hạc bay lượn trong đó. Ngọn núi này đơn giản trực tiếp, gọi là Bồng Lai. Nó là một trong mười tám tổng linh mạch của Cửu Loan giới, cho nên môn phái chiếm được ngọn núi này, liền gọi Bồng Lai lâu.

Bồng Lai lâu chiếm sơn lập phái khí thế hùng hồn, tại chỗ cao cùng những Đại tông phái cũng không có mấy khác biệt. Thế nhưng càng xuống chỗ thấp, càng dễ dàng phát hiện diệu dụng của ngọn núi giữa biển này.

Nơi mặt biển và bầu trời giao thoa kia, là bãi cát trắng noãn như ánh trăng, được nước biển cọ rửa sạch sẽ đến không có một phiến đá thô nào. Cảnh tượng đẹp đẽ thế này, tám Đại tông phái còn lại hoàn toàn không có.

Hôm nay khí trời tốt, hơi mặn của gió biển thổi nhè nhẹ làm người buồn ngủ, mà Lý Tranh lại cũng là một tên ham ngủ. Hắn canh giữ Bắc Sơn môn của Bồng Lai lâu đã ngót nghét ba canh giờ, thế mà khách nhân vẫn còn chưa tới.

Hắn vừa buồn bực vừa ngán ngẩm nghe tiếng gió biển thổi qua ngọn cây, ào ào ào tựa cơn mưa rào. Nghĩ đến Nam Sơn môn bên kia chắc đang náo nhiệt lắm, dù sao trong chín Đại tông phái, chỉ có Trùng Tiêu kiếm tông, Tinh Vân phái cùng Sát Diệt tông sẽ đi cửa Bắc của Bồng Lai lâu, sáu phái còn lại đều sẽ tập trung ở phía nam.

Khiến chín Đại tông phái tụ hội một nơi, cũng chỉ có thể là cửu phong luận đạo. Thịnh hội này mỗi hai mươi năm tổ chức một lần, chỉ có những người dưới Kim Đan và Trúc Cơ khi chưa tới hai mươi trong chín phái mới được tham gia.

Nếu có thể tại cửu phong luận đạo thượng đạt được vị trí đứng đầu, không chỉ nhận được tuyệt phẩm pháp khí cùng rất nhiều vật phẩm quý giá, mà còn khiến cho cả Cửu Loan giới biết đến danh hiệu của mình, có thể nói là cơ hội rất tốt cho thế hệ trẻ Cửu Loan giới dương danh.

Lý Tranh tự nhiên cũng muốn tham gia lần cửu phong luận đạo này. Hắn vẫn là tự mình biết mình, không cầu vị trí thứ nhất, chỉ cầu có thể vào mười vị trí đầu liền cảm thấy hài lòng.

Người đứng thứ mười đã được thưởng 50 ngàn miếng linh thạch, thế đã đủ cho hắn dùng đến lúc Kết Đan.

Nhưng mà cực kì không khéo, Lý Tranh hiển nhiên chỉ là cửu khiếu sáu thông Trúc Cơ tầng một sơ kỳ, tại buổi sơ thí của Bồng Lai lâu liền bị loại. Chín Đại tông phái có vô số đệ tử trẻ tuổi đạt Trúc Cơ, tự nhiên không thể cho tất cả tỷ thí làm lãng phí thời gian. Cho nên trước đó sẽ có tông môn sơ thí, chỉ lấy ba vị trí đầu.

Người đánh bại hắn là Cố Tịch Từ, cũng là người cùng hắn không hợp nhau nhất tại Bồng Lai lâu. Tiểu tử kia tuổi mới mười bảy, mà đã Trúc Cơ tầng một trung kỳ, quả thực trời sinh là một mầm non tốt tu đạo.

Chính mình hai mươi mới Trúc Cơ, chênh lệch tự nhiên dễ dàng nhận ra.

Cố Tịch Từ sau lưng lại có Giang chân nhân làm chỗ dựa, lúc thường hận không thể như cua đồng mà nghênh ngang đi. Toàn bộ trên dưới Bồng Lai lâu, trong các đệ tử ngang hàng, Cố Tịch Từ chỉ tôn kính duy nhất một người là Tạ sư huynh, những người khác không lọt được vào mắt của hắn.

Ngày ấy Lý Tranh bại bởi Cố Tịch Từ, hắn thậm chí còn châm chọc nói "Lý sư huynh nếu như không nỗ lực chút, sợ là cả đời không đạt được Trúc Cơ đại viên mãn".

Câu nói này không còn đơn giản là châm chọc nữa, quả thực là muốn nhục nhã người ta. Lý Tranh nheo nheo đôi mắt, đem cơn giận này mạnh mẽ nuốt xuống.

Sư phụ mình chẳng qua chỉ là tu sĩ Nguyên Anh, bình thường luôn điệu thấp làm việc, rất hiếm khi gây chuyện với người khác, đối với chính đồ đệ hắn cũng không đặt quá nhiều tâm tư. Hắn căn bản không trêu chọc nổi Cố Tịch Từ, điểm ấy tự mình hắn vẫn biết.

Cuối cùng Cố Tịch Từ tại tông môn sơ thí đạt được hạng hai, chỉ thua một mình Tạ sư huynh. Vì vậy hắn càng thêm đắc ý, hận không thể vểnh cái đuôi lên để cả Bồng Lai tông đều nhìn thấy.

Lý Tranh càng nhìn càng khó chịu, vì vậy liền xin phép tông môn cho mình ra đón khách. Có vị phó lâu chủ thấy hắn cũng khá lanh lợi, liền nhận hắn làm trợ thủ, cùng nhau nghênh tiếp khách nhân Bắc Sơn môn.

Hai ngày trước khách nhân Tinh Vân phái đã đến, Trùng Tiêu kiếm tông và Sát Diệt tông lại vẫn chưa tới.

Hôm nay vị phó lâu chủ kia chờ đến thiếu kiên nhẫn, đã sớm vào trong lầu nghỉ ngơi, chỉ dặn dò Lý Tranh rằng, nếu thấy người đến liền nhanh chóng thông báo hắn.

Thái độ này đâu chỉ là không chu đáo, quả thực có chút lười biếng.

Tiếp đãi Tiên đạo đứng đầu Cửu Loan giới, Trùng Tiêu kiếm tông, Bồng Lai lâu vốn nên nghiêm cẩn tôn kính chút, thậm chí nên để lâu chủ tự mình tiếp đón. Nhưng mà lâu chủ còn đang bận tiếp đón Hỗn Nguyên phái Dịch chân quân, nào có thời gian để ý tới Trùng Tiêu kiếm tông.

Hỗn Nguyên phái cùng Bồng Lai lâu từ lâu đã là quan hệ minh hữu, tự nhiên cùng Trùng Tiêu kiếm tông và Tinh Vân phái không hợp nhau. Về phần Sát Diệt tông, Tiên đạo một tông ba phái hai môn đối với hắn chẳng ai có sắc mặt tốt cả, đương nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu tôn trọng.

Chỉ một lát nữa là đến trưa, Lý Tranh cảm giác có chút rã rời, liền ngáp một cái.

Hắn vừa muốn lười biếng duỗi duỗi người, liền nghe tiếng nói ở sau lưng:

"Trầm lâu chủ đem việc trọng yếu thế này giao cho Lý sư huynh, sư huynh lại lười biếng như vậy, quả thực không ra thể thống gì."

Thiệt thòi cho tiểu hỗn đản còn biết mình là sư huynh của hắn, người ngoài nếu nghe được ngữ khí nói chuyện này, sợ sẽ tưởng là sư phụ dạy bảo đồ đệ.

"Không dám để Cố sư đệ nhọc lòng."

Lý Tranh chỉ hơi chào một cái, lại lần nữa ngồi xuống.

Cố Tịch Từ nhìn bộ dáng lười biếng ấy, liền cảm thấy không thoải mái. Hắn trào phúng nói:

"Lý sư huynh làm việc phải đáng tin chút, mới không làm cho Bồng Lai lâu ta mất mặt."

"Ta tự nhiên sẽ tận tâm, không làm tông môn mất mặt."

Lý Tranh đáp đến cung khiêm cẩn thận, trong lòng lại có chút nghi hoặc. Tiểu hỗn đãn này đáng lẽ mấy ngày nay phải ở trong động phủ bế quan tu luyện, mài gươm ra trận chứ, sao hôm nay lại đặc biệt đi ra khiến người ta chán ghét?

Hắn nhìn Cố Tịch Từ thoáng rung bạch y, người bình thường luôn cao cao tại thượng lại nhân nhượng ngồi xuống cái ghế bên cạnh một gã địa vị thấp như hắn, thật giống như Phượng Hoàng nghỉ lại trên phàm mộc, khắp toàn thân không được tự nhiên.

Hỗn đãn này là đang chờ người? Nghe nói khách nhân của Trùng Tiêu kiếm tông cùng Sát Diệt tông sắp tới, hẳn là đặc biệt đến xem náo nhiệt, thế nhưng không nhắc hắn một câu. Nếu Trầm phó lâu chủ chậm trễ khách nhân hai tông này, hết thảy sai lầm chắc chắn đều sẽ đổ lên đầu mình.

Xem ra trong tông nhân duyên không tốt không chỉ có một mình mình, còn có cả Trầm lâu chủ. Lý Tranh bình tĩnh, trong bóng tối bóp nát thẻ ngọc, truyền tin cho Trầm lâu chủ.

Cố Tịch Từ thực sự là tâm tính ấu trĩ khó thành đại sự, nếu muốn xem trò vui thì nên làm cho triệt để, khoanh tay đứng nhìn, đặc biệt đi một chuyến tới đây không phải chính là tự nói rõ rằng có điều kỳ lạ?

Hay là, chờ người mà hắn đặc biệt này, đối với hắn vô cùng trọng yếu. Lý Tranh hai mắt híp lại, trong lòng có tính toán.

Bất quá chốc lát, Thẩm Huyền chân đạp thanh quang cùng một đoàn người vội vã tới. Ông ưu nhã run ống tay áo, nhìn qua không có nửa điểm hoảng loạn.

Cố Tịch Từ thấy Trầm phó lâu chủ, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng, thậm chí không đứng dậy. Sư phụ của hắn cùng Thẩm Huyền từ trước đến giờ không hợp nhau, trong tông môn khắp nơi chèn ép Thẩm Huyền không ngốc đầu lên được, Cố Tịch Từ đối này vị sư bá chán ghét đến cực điểm, tự nhiên cũng không có nhiều tôn trọng đôi với ông.

Thẩm Huyền nghiêng đầu cho sư điệt một cái liếc mắt, đơn giản xem như không có người này.

Đợi ròng rã nửa canh giờ, Cố Tịch Từ ngồi sống lưng thẳng tắp, ngay cả mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu cũng không khiến hắn lay chuyển.

Thẩm Huyền như trước nhắm mắt dưỡng thần không chút hoang mang, nhìn qua ngược lại so với Cố Tịch Từ càng bình tĩnh hơn. Bỗng nhiên ông rùng mình một cái, Lý Tranh liền biết khách nhân đến rồi.

Người chưa thấy mà kiếm khí đã hiện.

Một đạo huyền sắc kiếm quang theo gió rẽ sóng mà tới. Nó dường như cắt ngang ánh nắng nóng rực, nhấc lên một đám mây linh khí cuồn cuộn nơi chân trời, ngay cả nước biển sôi trào mãnh liệt bốn phía tựa hồ cũng dừng lại trong nháy mắt.

Uy thế cỡ này, chỉ có thể là Hóa Thần chân nhân xuất hành mới có. Lý Tranh nhìn trong lòng nóng bỏng, bất tri bất giác đứng dậy.

Lý Tranh bộ dáng kinh hãi nhượng Cố Tịch Từ khịt mũi coi thường, hắn càng thêm muốn bình tĩnh ngồi chờ người kia đến, tuyệt không đứng dậy.

Bất quá là một Hóa Thần chân nhân của Trùng Tiêu kiếm tông thôi, Cố Tịch Từ đương nhiên đắc tội nổi. Có Thẩm Huyền ở đây, ông ta sao có thể trơ mắt nhìn chính mình bị Hóa Thần chân nhân kia vỗ xẹp?

"Lên!"

Thẩm Huyền bỗng nhiên lạnh lùng nói:

"Ngươi có biết người kia là ai, khiến ngươi được phép làm ra cử chỉ thất lễ cỡ này?"

Cố Tịch Từ vừa thấy dáng vẻ nghiêm khắc của Thẩm Huyền, không khỏi ngơ ngác. Hắn miễn cưỡng giải thích:

"Chỉ là một kiếm tu của Trùng Tiêu kiếm tông mà thôi, lẽ nào Thẩm sư thúc sợ?"

Thẩm Huyền nhíu mày, cười lạnh nói:

"Chỉ là một kiếm tu? Tu sĩ từ Đại Thừa trở xuống tại Cửu Loan giới, chỉ có vẻn vẹn mấy người dám đón một kiếm của hắn, trong đó không có sư phụ ngươi, càng không có ta."

Cố Tịch Từ im lặng không nói gì. Khi mà huyền sắc kiếm quang áp đến cửa, cái ghế dưới thân hắn trực tiếp nát thành bụi phấn. Lần này hắn cả kinh đến mức hai chân run rẩy, suýt nữa trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Không ai chú ý đến bộ dáng chật vật của hắn, tất cả mọi người đều nóng bỏng nhìn chằm chằm đoàn người đang không nhanh không chậm đi tới.

Đi đầu là một vị huyền y tu sĩ, hắn như một bảo kiếm rút khỏi vỏ, khí lạnh tỏa ra, hai mắt sáng ngời. Bởi vì khí thế toàn thân quá sắc bén, ngược lại khiến người nhìn không rõ dáng dấp hắn ra sao.

Khi thấy người này, Thẩm Huyền lập tức cung cung kính kính tiến lên nghênh tiếp, mỉm cười nói:

"Kỷ chân quân đường xa mà đến, cực khổ rồi. Trong tông gần đây công việc bề bộn, lâu chủ không thể tự mình đến đây, rất là áy náy. Vì vậy lâu chủ đặc biệt nhắn ta ở đây chờ đợi, sự tình đều đã an bài chu toàn."

Luyện Hư tu sĩ mới có thể được gọi là chân quân, sư phụ người kia thế nhưng lại đích thân đến! Cố Tịch Từ không khỏi cắn răng, hắn quyết định thật nhanh loại bỏ hết những ý nghĩ không tốt, cùng những người còn lại chào một cái.

Kỷ Quân nhìn thấy tình cảnh nghênh tiếp khá là nồng nhiệt này, chỉ là mạn bất kinh tâm* nói:

*không đặt trong lòng, không để ý

" Nhạc lâu chủ bận bồi tiếp Dịch chân quân Hỗn Nguyên phái, tự nhiên không thời gian."

Chỉ một câu nói, liền khiến sự thân thiết giả tạo của Bồng Lai lâu cùng Trùng Tiêu kiếm tông vỡ tan, quả thực có chút lúng túng. Thẩm Huyền lại mặt không biến sắc, như trước cung kính nói:

"Kỷ chân quân đa nghi rồi, cửu phong luận đạo chính là sự kiện trọng đại, lâu chủ tất không dám thất lễ chút nào."

Luyện Hư kiếm tu phảng phất chỉ là thuận miệng nói. Hắn khẽ gật đầu, dẫn ba vị vãn bối phía sau đi đến.

Mắt thấy việc này được lừa gạt cho qua, Thẩm Huyền không khỏi lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn còn chưa cao hứng bao lâu, liền nghe thấy sư điệt điếc không sợ súng lên tiếng nói:

"Đại ca mười năm trước một mình rời nhà, nguyên lai là đi Trùng Tiêu kiếm tông. Ngươi trước khi rời đi không cùng phụ thân mẫu thân chào hỏi tiếng nào, bọn họ mấy năm qua thập phần lo lắng cho ngươi."

Chỉ nhẹ nhàng xảo xảo mấy câu, liền gán trên người đại ca kia cái danh bất hiếu. Lý Tranh có chút ngạc nhiên, hắn muốn nhìn một cái đến cùng là ai không tim không phổi như vậy, có thể dứt khoát kiên quyết bỏ cha mẹ, một mình đi đến nơi xa.

Cố nhiên người tu tiên dù có đoạn tuyệt tục duyên, hành động bất trung bất hiếu cỡ này vẫn như trước bị người ta lén lút đâm chọt sau lưng. Vậy mà Cố Tịch Từ trước mặt nhiều người như vậy vạch trần vị đại ca này, sợ là lòng không mang ý tốt đẹp gì.

Thẩm Huyền nhìn thiếu niên theo sát sau lưng Kỷ chân quân đang quay đầu, hời hợt nói:

"Vào Trùng Tiêu kiếm tông liền đoạn tuyệt tục duyên, Nhị đệ không phải người của Trùng Tiêu kiếm tông, không biết chuyện này cũng không trách được."

Vừa liếc mắt một cái, Lý Tranh liền giống như bị sét đánh, kinh ngạc không nói nên lời.

Thiếu niên kiếm tu kia cũng chỉ cỡ mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng phong thái tuyệt đại không giống người phàm. Đương lúc giữa trưa, hắn càng không nhận rõ đến cùng là ánh nắng quá sáng, vẫn là người trước mắt này càng chói mắt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro