sống lại tái hôn lần nữa 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tiểu Thạc Thử 5030
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Nguồn: ruatuki.wordpress.com
(Tên gốc: Trọng Sinh Chi Tái Hôn Một Lần)
Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, HE
Độ dài: 164 chương
Edit & Beta: Rùa Tuki

***

Giới thiệu:

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy, đời này của mình đã chịu quá nhiều uất ức rồi, trước khi lấy chồng không dám chống đối lại người cha hung bạo, sau khi lập gia đình cho dù ba mẹ chồng cùng chồng gây khó dễ cũng không dám biện bạch, cả đời đều phải nhẫn nhịn người khác, lúc già thì bị bệnh nằm trên giường, bên cạnh lại không có ai để nói chuyện, chứ đừng nói có người chăm sóc, cô cảm thấy chuyện này thật xót xa và bất hạnh.

Giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cô chỉ có một nguyện vọng, đó là có thể làm lại từ đầu một lần nữa. Cô kìm nén đã đủ rồi...

***

Chương 1: Kết cục bi thảm
Vương Tĩnh Kỳ cô đơn nằm trong bệnh viện, nhìn bức tường trắng xung quanh âm thầm rơi lệ.

Ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ sống được tối đa ba tháng, đây là bệnh viện chẩn đoán cho cô.

Cô đã một mình ở bệnh viện gần hai tháng, lúc mới đầu anh trai và cháu gái còn đến thăm cô, nhưng sau đó cũng không còn nhìn thấy bóng dáng người thân nào nữa, về phần những người bên nhà chồng, ngay cả hi vọng cô cũng không dám.

Con người khi đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh, đều vô thức hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong đời, Vương Tĩnh Kỳ cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay nằm trên giường, cô không ngừng nhớ lại cả đời này của mình đã làm nên trò trống gì. Không biết vì sao, ban đầu mọi chuyện rất mơ hồ, bây giờ nhớ lại lại rõ ràng như vậy, giống như chỉ vừa mới trải qua.

Cô vừa hồi tưởng lại vừa rơi nước mắt, cô rất hối hận, vì sao bản thân lại nhu nhược như vậy, vì sao cuộc sống của chính mình phải kìm nén nhiều đến như thế.

Trước khi chưa lấy chồng, bởi vì có người cha thích uống rượu đến điên cuồng, từ nhỏ không có ngày nào cô được sống yên ổn, mỗi khi tan học về nhà, cô đều lo lắng sợ hãi, tuổi thơ của cô không lúc nào vui vẻ, trong ký ức chỉ là hình ảnh cô bị mẹ ôm lấy ẩn núp khắp nơi. Khi đó cô luôn mong anh trai đừng tăng ca nữa, bởi vì từ sau khi anh trai trưởng thành, những khoảng thời gian anh trai ở nhà, ba cô không còn dám mượn rượu để phát tiết nữa.

Nghĩ đến lúc đó anh trai mở rộng cánh tay bảo vệ cô và mẹ ở sau lưng, cô cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc.

Sau khi anh trai kết hôn liền dọn ra ngoài ở, nguyện vọng lớn nhất của cô là cũng có thể kết hôn, mau chóng kết hôn, cũng có nhà của mình, đưa mẹ rời xa người cha nát rượu kia.

Cho nên thời điểm khi cô học đại học, vừa mới có người ngỏ lời tỏ tình, cô đã rất chờ mong một tương lai hạnh phúc gần kề, người đó chính là chồng kiếp này của cô.

Nhớ lại những năm tháng trên giảng đường, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy mình thật hạnh phúc, bởi vì khi đi học có người giữ chỗ cho cô, lúc ăn cơm mua cơm cho cô, khi ra về đạp xe đưa cô đi ra phố tản bộ, mặc dù cô cũng làm bài tập giúp người ta, rửa chén cho người ta, chi tiền mua vé xem phim vân vân, cô vẫn cảm thấy ấm áp.

Thế nhưng phần tình cảm ấm áp không dễ có được mà cô trân trọng giữ gìn này tất cả đều bị sụp đổ dập tắt khi hai nhà bàn luận chuyện kết hôn sau khi cô vừa tốt nghiệp.

Cô vừa mới ra trường đã đi đăng ký kết hôn, lúc trước còn tưởng rằng bởi vì Trương Dương quan tâm cô, sợ cô chạy mất mới có thể nghĩ đến quyết định tiến tới hôn nhân, về sau mới biết được, đó là do chuyên ngành của Trương Dương không tốt, bằng bản thân hắn, muốn ở lại thành phố D là rất khó khăn, nhưng nếu có người thân ở đó thì vẫn có thể thu xếp, cho nên Trương Dương mới có thể vừa tốt nghiệp đã cùng cô kết hôn.

Hai người như mong muốn đều được phân trở về thành phố D, nhưng không có lập tức cử hành hôn lễ, bởi vì mẹ của Trương Dương nói phòng ở trong nhà quá nhỏ, Trương Dương kết hôn cũng không có chỗ ở, đợi hai năm, chờ Trương Dương mua phòng tân hôn xong sẽ cho hai người cử hành hôn lễ.

Thế nhưng một lòng chờ đợi hai năm, Trương gia vẫn không mua được phòng tân hôn, cuối cùng vì cha Vương ghét bỏ nuôi không cô hai năm, chạy đến Trương gia náo loạn một trận, hôn lễ hai người mới được tiến hành.

Phòng tân hôn đã không có, chỉ có thể chen chúc ở cùng cha mẹ và em gái chồng.

Cuộc sống sau khi kết hôn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Vương Tĩnh Kỳ, tuy rằng ở đây không cần đối mặt với người cha nát rượu kia, nhưng ở cùng với cha mẹ chồng luôn luôn không ngừng chỉ trích, em gái chồng không chỗ nào không làm khó dễ, thậm chí nếu cô làm tốt thì vẫn như vậy.

Cô đã từng bị chọc tức chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ Vương đã năm mươi tuổi, tóc cũng trắng xóa lại khuyên nhủ cô, phàm là việc gì cũng phải nhẫn nại một chút, nhường nhịn hơn một chút, em gái chồng dù sao thì cũng vẫn phải lập gia đình, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, đợi cho em chồng lập gia đình thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Về phần cha mẹ chồng, hai người đã già rồi, thân thể như vùi một nửa trong đất, dù cho sống thêm vài năm nhưng có thể sống lâu hơn người trẻ tuổi ư, chỉ cần chịu đựng cho đến lúc đó, cô cũng sẽ không còn khổ nữa.

Lúc ấy cô không còn biện pháp khác, nhà mẹ đẻ cũng không trông cậy được, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chương 2: Kết cục bi thảm 2
Nhưng mọi chuyện lại không phát triển giống như mẹ Vương nói, hai đứa em chồng kết hôn, chẳng qua khiến cho Vương Tĩnh Kỳ hầu hạ thêm hai đứa con rể, vài năm sau lại thêm các con của em chồng.

Còn cha mẹ chồng, Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường bệnh chỉ có thể cười khổ. Cô kết hôn gần hai mươi năm, vẫn không thể bì nổi cha mẹ chồng, hiện tại cô sắp sửa đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, cha mẹ của Trương Dương vẫn còn sống rất cường tráng. Thật đúng như câu "người tốt chết sớm, người ác sống lâu", tai họa...

Được rồi, không muốn nghĩ nữa.

Kỳ thật điều khiến cho cô thương tâm nhất chính là chồng cô, Trương Dương. Vốn đây sẽ là người cả đời mình dựa vào, ai ngờ sau khi kết hôn lại thay đổi hoàn toàn, tính khí nóng nảy, động một chút lại nổi giận với cô, hết chướng mắt cô cái này lại ghét bỏ cô cái kia, cô còn cho rằng là vì áp lực công việc của hắn quá lớn, nhưng về sau từ miệng em chồng cô mới biết được, thì ra trước khi hai người kết hôn đã có kẻ thứ ba...

Về sau khả năng lại có thêm kẻ thứ tư, thứ năm gì đấy.

Bởi vì đời này Vương Tĩnh Kỳ không thể sinh con, cho nên những ngày tháng qua cô đều nhẫn nhịn, cứng đầu cho rằng đó là do Trương Dương còn trẻ, đợi khi hắn già rồi, sẽ biết rõ ai là người tốt với hắn nhất.

Nhưng giờ đây cô không đợi được nữa, cũng không muốn đợi.

Sau khi cô biết mình bị ung thư gan phải nhập viện, rốt cuộc cô cũng thấy rõ bộ mặt xấu xí hung ác của người nhà Trương gia.

Vừa nghĩ đến cô không tự giác mà cười giễu cợt, cũng may cô là nhân viên công vụ, bản thân còn có bảo hiểm y tế, nếu không thì bây giờ có phải cô đang nằm trên đường chờ chết hay không?

Thời điểm cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi vào.

"Tĩnh Kỳ, mình đến rồi đây, hôm nay mang cho cậu canh gà, còn cố ý nấu theo khẩu vị của cậu, bỏ thêm ít dấm chua, cam đoan cậu sẽ thích." Nói xong liền đem cặp lồng đặt trên tủ đầu giường, sau đó mới cởi áo khoác trên người.

"Mộc Nghiên, sao cậu đến đây, đã nói với cậu rồi, cậu không cần đưa cơm đến nữa, đưa tới mình cũng ăn không vô." Vương Tĩnh Kỳ nhìn bạn tốt của mình Từ Mộc Nghiên, chậm rãi nói.

"Nói cái gì, cơm bệnh viện có, nhưng làm sao ngon bằng nhà làm, vả lại mình cũng không có nấu cơm, chỉ hầm một ít canh mang cho cậu, cậu ăn không ngon, nhưng vẫn có thể uống mấy ngụm canh mà." Từ Mộc Nghiêm mượn động tác treo áo âm thầm lau nước mắt. Sau đó còn cố ý nói đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện mất vệ sinh, không nghĩ rằng bạn tốt thật sự đã không thể ăn cơm nữa.

Vương Tĩnh Kỳ không nói chuyện, sau nửa ngày mới nhẹ nhàng nói: "Mộc Nghiên, đời này có thể cùng với cậu và Tiểu Dĩnh, Hi Văn trở thành bạn tốt chính là hạnh phúc lớn nhất đời mình."

"Cậu đang yên đang lành nói mấy lời đó làm gì, bây giờ cậu chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi, hôm qua Tiểu Dĩnh còn gọi điện thoại tới nói muốn cuối tuần lập kế hoạch đi Hải Nam chơi, chúng ta đều đã chuẩn bị rất nhiều năm, không thể bởi vì chuyện này mà làm chậm trễ mọi chuyện không thể đi, mấy đứa mình đều đã xin nhà trường nghỉ phép rồi, nhân tiện mấy chị em chúng ta cũng đi dạo một chuyến, chơi một chuyến thật vui vẻ." Từ Mộc Nghiên điều chỉnh tốt cảm xúc, đi đến trước giường, mở cặp lồng đổ một ít canh gà nóng hổi ra chén.

Sau đó mang ngữ điệu trêu đùa nói: "Cậu không biết đâu, hiệu trưởng vừa nghe thấy cả ba người tụi mình cùng nhau xin nghỉ phép, khuôn mặt kia kéo dài y như mặt con lừa. Ha ha!"

Vương Tĩnh Kỳ cười theo, Từ Mộc Nghiên, Tưởng Hi Văn, Vương Dĩnh là ba người bạn tốt nhất của cô, từ khi bản thân phải nằm viện, các cô luôn thay phiên nhau sớm chiều đưa cơm tới cho cô, tuy cô năm lần bảy lượt đã nói, cô có tiền lương, có thể mua cơm trong nhà ăn giúp cô là được, nhưng ba người họ vẫn kiên quyết khăng khăng xuống bếp.

Vương Tĩnh Kỳ thật sự rất cảm động, ở cái tuổi này rồi, con cái của ba người họ đều đã lên cấp ba, có thể nói là thời điểm quan trọng nhất, nhưng các cô vẫn không quản khó khăn, kiên trì mỗi ngày đưa cơm đến bệnh viện cho cô, phần nhân tình này cô sẽ nhớ kỹ, nếu có kiếp sau, nhất định cô sẽ báp đáp những người bạn tốt này gấp bội.

Chương 3: Kết cục bi thảm 3
Miễn cưỡng chống người dậy uống vài ngụm canh, Vương Tĩnh Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không thể uống được nữa.

Hiện tại thân thể của cô như vậy, bởi vì phần bụng đã bị khối u đè lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô, mấy ngày nay, cô càng khó ăn uống, chỉ có thể uống một ít thức ăn lỏng và nước canh mỗi ngày. Còn có sự đau đớn liên tục giày vò cô, làm cho thân thể vốn đã không đầy đặn càng trở nên gầy gò như rễ cây.

"Được rồi, vậy cậu nằm nghỉ một chút đi, mình đi rửa cặp lồng." Từ Mộc Nghiên cố nén nước mắt, trấn định cầm cặp lồng ra khỏi phòng bệnh.

Vương Tĩnh Kỳ vừa định nhắc nhở cô trong phòng bệnh cũng có nhà vệ sinh, nhưng nhìn thấy cửa phòng bệnh lay động lại trầm mặc trở lại.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Từ Mộc Nghiên không nhịn được nữa, che miệng ngồi xổm xuống đất khóc òa lên.

Trong lòng hung hăng mắng: "Ông trời thật không có mắt, Tĩnh Kỳ là người tốt như vậy, sao có thể an bài cho cậu ấy kết cục này. Cả nhà Trương gia kia từ trên xuống dưới không có lấy một cái gì tốt, làm sao có thể yên bình sống tới hôm nay đây." Mấy người chị em các cô từ lúc đi làm mới quen biết nhau, nhưng tính tình vô cùng hòa hợp, cho nên tự nhiên sẽ thân với nhau.

Người nhà chồng của Vương Tĩnh Kỳ các cô cũng đã gặp qua, cho nên biết rõ cha mẹ chồng của Vương Tĩnh Kỳ là người như thế nào, Tĩnh Kỳ phải trả giá nhiều năm như vậy thật sự không đáng, chẳng lẽ bởi vì không thể sinh con, lại có thể tra tấn người ta thành như vậy ư?

Đúng vậy, Trương Dương và Vương Tĩnh Kỳ kết hôn gần hai mươi năm, bọn họ vẫn không có một đứa con, hai người cũng đã sớm đi kiểm tra, đều không có bệnh gì, chỉ là một bên ống dẫn trứng của Tĩnh Kỳ bị tắc, nhưng bác sĩ cũng đã nói, một bên ống dẫn trứng bị tắc không phải không thể mang thai, chỉ là mang thai so với người khác khó khăn hơn một chút.

Nhưng nhà chồng của Tĩnh Kỳ lại nắm lấy điểm này, nhiều năm qua luôn dùng lý do ấy để tra tấn cô, không riêng gì nhà chồng mà con cháu bọn họ cũng bắt cô làm trâu làm ngựa, bình thường còn phải nén chịu những lời châm chọc chế giễu của bọn họ. Chị em các cô đã sớm nhìn không thuận mắt, nhưng họ cũng biết, một nhà Trương Dương là muốn Tĩnh Kỳ chịu không được sau đó tự động rời đi, như vậy bọn họ không cần chia ra bất kỳ cái gì, còn có thể khiến cho Tĩnh Kỳ dọn ra khỏi nhà.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải quan tâm mấy thứ đồ kia, thứ cô quan tâm chính là căn nhà, đây là chấp niệm nhiều năm nay của cô. Các chị em đều hiểu rõ ý nghĩ này của Tĩnh Kỳ, vì vậy mới không đi đánh đuổi Trương gia rời đi, ai ngờ bây giờ Tĩnh Kỳ lại bị căn bệnh nan y như vậy.

Các cô cũng rất hối hận, bởi vì bọn cô biết, Tĩnh Kỳ mắc căn bệnh này chắc chắn có liên quan đến cuộc sống không hạnh phúc, luôn bị người nhà Trương gia khinh bỉ trong thời gian dài.

Sau khi Tĩnh Kỳ phát bệnh nằm viện, chị em các cô đã bàn bạc, muốn cùng Tĩnh Kỳ đi đến cuối con đường, dù cho không có người nhà, nhưng vẫn còn những người bạn tốt là các cô đây mà, ô ô...

Từ Mộc Nghiên điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đem cặp lồng rửa sạch mới trở lại phòng bệnh.

Nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ yên tĩnh nằm trên giường bệnh, an ổn như vậy, cô lại có dự cảm bất lành, từ từ bước đến bên cạnh giường bệnh, vươn tay kiểm tra hơi thở của Vương Tĩnh Kỳ...

"Tĩnh Kỳ..." Trong phòng bệnh vang vọng tiếng khóc bi thương.

Hoa thanh tú rung động giữa bầu trời đầy sao, một ngôi sau lặng lẽ tắt dần.

Chương 4: Trùng sinh
Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường bệnh, cảm nhận từng tầng đau đớn trong thân thể, đầu óc bắt đầu choáng váng, cô nghĩ cứ như vậy mất đi tri giác cũng tốt.

Cô từ từ nhắm mắt lại, mỉm cười, rốt cuộc cũng được giải thoát.

Đồng thời cô lại cảm thấy không cam lòng, đời này mình sống quá hèn nhát, quá ngột ngạt, vì đặt quá nhiều tâm trí vào cái gia đình có cũng như không này mà cô đã bỏ ra tất cả của mình.

Bây giờ nhớ lại, thật giống như những người Mộc Nghiên đã nói, rất không đáng.

Nếu như ông trời có thể cho cô cơ hội làm lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không chọn một cuộc sống như vậy, dù cho kiếp sau không có chỗ nương tựa, cô cũng không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào, tự mình sống hạnh phúc...

Khi Vương Tĩnh Kỳ tỉnh lại, cô có chút không thích ứng với ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, vội vàng đưa tay lên che mắt.

Thực hiện động tác như vậy xong, cô ngây ngẩn cả người, đã bao lâu rồi cô không thể hoạt động theo ý muốn, từ sau khi nằm viện, bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi nằm viện một tháng, cô căn bản không thể xuống giường, xoay người hay thực hiện động tác nào cũng như ốc sên bò, từ từ mới làm được. Nhưng vừa rồi, cô nâng cánh tay lên rất dễ dàng.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng có chút sợ hãi, cứ như vậy để cánh tay che mắt nằm trên giường không nhúc nhích.

Đúng lúc này đột nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông chói tai.

Tiếng chuông này nghe lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc, hình như là tiếng chuông báo hiệu giờ vào học và tan trường, nhưng đã nhiều năm cô không nghe thấy tiếng chuông này rồi.

"Tĩnh Kỳ, chuông kêu rồi, cậu còn không dậy, sắp trễ làm rồi đấy." Đột nhiên một giọng nữ lanh lẹ vang lên, nghe giọng còn rất trẻ.

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hẳn là, hẳn là giọng của Vương Dĩnh.

"Cậu đừng làm phiền cậu ấy, đêm qua cậu ấy ngủ không ngon, cứ lăn qua lăn lại, để cho cậu ấy ngủ tới trưa luôn đi." Một giọng nữ khác vang lên, Vương Tĩnh Kỳ nghe, là giọng của Từ Mộc Nghiên.

"Tĩnh Kỳ buổi chiều có giờ dạy không?" Vương Dĩnh lại lên tiếng hỏi.

Không đợi Vương Tĩnh Kỳ lên tiếng, lại có thanh âm khác vang lên: "Buổi chiều cậu ấy không có giờ, để cho cậu ấy ngủ thêm đi. Nếu lão yêu bà có hỏi thì hai cậu tùy cơ ứng biến một chút." Đây là tiếng của Tưởng Hi Văn.

"Hứ, việc này cũng không phải lần đầu tiên chúng ta làm, còn cần phải chỉ." Vương Dĩnh nói.

Tiếp theo tiếng mở của vang lên.

"Tĩnh Kỳ, cậu nghỉ ngơi đi, khi trở về bọn mình sẽ mang cơm chiều cho cậu." Từ Mộc Nghiên lấy tay đưa lên trán Vương Tĩnh Kỳ kiểm tra độ ấm, xác định không có sốt liền dịu dàng nói một câu, kéo lại chăn cho cô rồi cũng rời đi.

Chờ trong phòng hoàn toàn im lặng, Vương Tĩnh Kỳ mới chậm rãi đem cánh tay che mắt xuống, nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn lên đỉnh màn đã ố vàng.

Yên lặng nhìn năm phút, cô mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn xung quanh phòng.

Một phòng ở rộng hơn mười mét vuông, hai bên tường đặt bốn chiếc giường tầng sắt, chính là loại phòng ký túc xá của sinh viên. Trên giường tầng dưới đều trải chăn màn, phía trên không có đệm chăn, nhưng lại có không ít đồ vật linh tinh.

Chân tường ngay cửa ra vào có một cây lau nhà, chổi và một cái hốt rác, bên cạnh còn có một cái sọt rác nhựa.

Đằng sau cánh cửa là một dãy tủ đồ, từ trên xuống dưới tổng cộng có tám ngăn tủ.

Đối diện cửa chính là một cửa sổ lớn, ánh mặt trời từ đây chiếu vào phòng. Phía dưới cửa sổ có một cái bàn sắt. Vương Tĩnh Kỳ nhớ bốn chân của cái bàn đó không được đều, lúc để vật gì đó lên luôn bị lắc la lắc lư. Trên bàn giờ đang đặt vài cái nồi đã được dọn dẹp ngăn nắp, còn có các đồ dùng làm bếp, thỉnh thoảng các cô cũng nấu ăn ngay trong phòng ngủ.

Chương 5: Trùng sinh 2
Vương Tĩnh Kỳ nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ này, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Thì ra ông trời không phải lúc nào cũng bất công, cả cuộc đời bi thảm của cô, rốt cuộc ông trời cũng nhìn thấy được, đáp ứng nguyện vọng trước khi chết, để cho cô trọng sinh.

Cảm xúc của lòng trong nháy mắt không thể khống chế được, cô trùm chăn che kín đầu, co người lại khóc lớn lên.

Cô khóc đến nỗi trời đất quay cuồng, đem oán khí đời trước tích tụ trong lòng phát tiết ra hết, khóc xong cô xốc mạnh chăn bông trên giường ngồi dậy, tuy rằng hai mắt hơi đỏ, còn có chút sưng, tóc cũng loạn thành một đoàn, tóc đuôi ngựa vốn cột ở sau gáy bị lệch lên trên đỉnh đầu, nhưng nhìn chung tinh thần của cô hiện tại rất tốt.

Đôi mắt được nước mắt gột rửa sáng trong như thủy tinh, sau đó nhìn thấy chăn mền bị mình làm cho nhăn nhúm đến biến dạng, khóe miệng hơi giật giật. Nhiệm vụ đầu tiên cô phải làm là xác định thời gian hiện tại, sau đó rút vỏ chăn gối ra, đem đi giặt rồi phơi nắng, nếu không buổi tối sẽ không có cái đắp.

Cô thấy trên đầu giường có một túi xách lớn, đó là túi xách sau này cô vẫn dùng đi làm cho đến lúc kết hôn. Bây giờ chỉ có thể xác định được thời điểm này cô đã lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng chưa tổ chức hôn lễ. Chẳng qua, tình trạng này ở kiếp trước kéo dài khoảng ba năm, cũng không biết rõ hiện tại đang là lúc nào.

Cô lấy túi lớn của mình, lục lọi mấy thứ đồ bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy một cái điện thoại di động màu trắng trong đống đồ linh tinh mà cô đã mua sau khi đi làm.

Cô trân trọng nâng niu cái máy trong lòng bàn tay, thời điểm cô mua cái di động này có giá hơn một ngàn đồng, có thể sau này được tăng lương, mọi người sẽ không hiểu được hơn một ngàn đồng đáng giá bao nhiêu. Nhưng với người mới bắt đầu đi làm như cô, với lương của một giáo viên nhỏ chỉ có năm trăm đồng một tháng mà nói, chiếc điện thoại này khá đắt. Nếu không phải lúc đó Trương Dương ép cô phải mua thì sao cô có thể dám phí phạm chi một khoản tiền lớn như vậy chỉ để mua một phương tiện liên lạc. Lúc đó, cô chỉ nghĩ được dù có mua cũng sài không nổi. Hiện tại không phải chỉ thu phí từ một phía mà gọi đi hay nhận cuộc gọi đều phải trả phí. Cho nên từ khi mua di động cô vẫn chỉ dùng để coi giờ hay khi liên lạc với Trương Dương mới dùng một hai lần.

Cô cẩn thận mở di động ra, màn hình phát ra ánh sáng màu xanh, hiển thị thời gian là tháng 9 năm 2003, chính là thời điểm cô đã đi làm được hai năm, sang năm sẽ cùng Trương Dương làm lễ kết hôn.

Cô cẩn thận tính toán, bây giờ hẳn là đã qua thời điểm ba cô náo loạn ở Trương gia, không biết hiện tại Trương gia đã bắt đầu sửa sang lại phòng ở chưa?

Đương nhiên, kiếp này cô cũng không có ý định kết hôn cùng Trương Dương, cô thà rằng mất mặt cũng không muốn đám cưới rồi lại ly hôn với hắn, cô không muốn sống cuộc sống như lúc trước.

Nhưng cô cũng không định trực tiếp lật mặt nói chuyện ly hôn với Trương Dương, vừa vặn còn có thể lợi dụng mưu tính của Trương gia để thực hiện kế hoạch của mình. Nhờ kiếp trước ngã bệnh cô mới biết được vì sao Trương Dương gấp gáp cùng mình đăng ký kết hôn, trừ bỏ vì muốn cùng cô theo đến thành phố D còn có một lý do khác, đó chính là chính sách phúc lợi nhà cửa ở thành phố D vào năm ngoái, chỉ những công nhân viên tại chức có giấy đăng ký kết hôn mới nhận được đãi ngộ này.

Lúc đó không biết Trương gia đã chạy chọt quan hệ gì, không thông qua sự đồng ý của cô đã cầm giấy đăng ký kết hôn đi đứng tên căn nhà biến căn nhà thành của họ, cũng chính là căn nhà hơn năm mươi mét vuông mà Trương gia hiện tại đang ở.

Đến gần hai mươi năm sau cô mới biết được, căn nhà mà cô nghĩ mình ăn nhờ ở đậu kia chính là của cô.

Cô quyết định, đời này cô phải ly hôn với Trương Dương, hơn nữa phải giành lại những gì thuộc về cô, bao gồm cả căn hộ này. Đúng vậy, ít nhất cũng phải giành lại một nửa.

Chương 6: Bạn bè hai kiếp
Chờ đến lúc đám người Từ Mộc Nghiên mang theo hộp cà men trở về phòng ngủ, mới nhận ra trong khoảng sân nhỏ có rất nhiều vỏ chăn, ga giường, như thế nào nhìn quen mắt vậy nhỉ?

"Kia không phải là vỏ chăn của mình sao?" Vương Dĩnh có chút không tin nổi, còn dùng tay dụi dụi mắt.

"Đúng vậy, đó chính là vỏ chăn của cậu, bên cạnh còn có cả ga giường của cậu nữa." Tưởng Hi Văn bình tĩnh trả lời.

Vương Dĩnh đơ một lúc mới kịp phản ứng, mang theo cà men xông về phía phòng ngủ, vừa chạy vừa hét: "Vương Tĩnh Kỳ cái đồ thối tha nhà cậu, cậu thật biến thái, tự dưng nổi hứng đem vỏ chăn của mình đi giặt làm gì vậy, cậu nói xem tối nay mình lấy cái gì đắp đây hả?"

Hai người sau lưng bất đắc dĩ lắc đầu, theo sau đi vào phòng ngủ, các cô rất muốn nhắc nhở đồng chí Vương Dĩnh một chút, chỗ này không chỉ có phòng ngủ của các cô, mà còn rất nhiều giáo viên ở đây, cô chửi lớn tiếng như vậy rất dễ bị người ta mắng đấy.

Chẳng qua, tiếng hét của Vương Dĩnh vừa ra khỏi miệng, phòng ngủ bên cạnh đã truyền đến một tiếng quát to: "Có để cho người ta nghỉ ngơi hay không, đây là nơi công cộng, muốn hét thì quay về nhà mà hét, có biết quấy rầy đến người khác hay không hả!"

Vương Dĩnh vừa chạy được một bước liền khựng lại, sau đó quay đầu lại nhìn phía sau dùng khẩu hình miệng nói "không biết", rồi nhanh như chớp chạy về phòng ngủ.

Vừa đến cửa phòng, không gõ cửa cũng không thèm lấy thìa khóa, một chân đạp văng cửa, cửa "két" một tiếng liền mở ra, cô sải bước đi vào, nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ đang nằm trên giường không biết đang ghi ghi chép chép thứ gì, liền hét toáng lên: "Cậu cái tên biến thái này, chị đây bị mù mới đi thật xa mua cơm về cho cậu, vậy mà cậu lại hại mình, cậu không biết mình chỉ có một bộ ga giường với một cái chăn thôi sao? Bây giờ bị cậu giặt sạch, buổi tối mình lấy gì đắp đây hả, hả?"

Vương Tĩnh Kỳ hơi chột dạ, buông bút sách trong tay xuống, khuôn mặt cố gắng nở nụ cười thật tươi, giải thích: "Không sao đâu, mà cậu thích sạch sẽ như vậy, sao có thể đắp cái chăn như thế được."

Buổi chiều cô ở trong phòng hơi kích động, nghĩ muốn làm cái gì đó báo đáp tình nghĩa kiếp trước của ba người bạn tốt đã đối với cô, lúc cô đang giặt chăn của mình liền nghĩ giặt hộ chăn cũng là một cách tốt, sau đó liền gỡ hết ga giường ra giặt sạch, tiện tay cũng lấy chăn mền của ba người đem đi giặt, cho nên cuối cùng trở thành tình trạng như bây giờ, trên mấy dây phơi đều đang phơi ga giường chăn mền trong phòng ngủ của các cô.

Cho đến khi cô đấm thắt lưng phơi hết số chăn ga, cô mới nhớ ra, thời gian cô giặt không đúng lắm, mắt nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, đến tối ngủ, chăn mền có thể khô kịp không nhỉ!?

"Vậy cũng phải." Vương Dĩnh có tính hay nói thẳng, đôi khi lời nói còn chưa kịp chạy qua đại não đã bay ra khỏi miệng, lúc này cô cũng là trả lời theo phản xạ có điều kiện, nhưng sau đó liền kịp phản ứng lại: "Không đúng, cậu cũng đừng nghĩ muốn qua loa cho xong chuyện, nói cho cậu biết, lần sau chị đây bị hủy công tác thì cậu phải bao hết đấy." Nếu không có vỏ chăn, thì lớp bên trong của chăn mền cứ cách một thời gian đem đi giặt sẽ bị bóc hết, sau đó lại phải dùng chỉ may lại, nếu cứ giặt như vậy thì vô cùng tốn công, vì vậy sau này có một số người lười phải làm như thế cho nên mới phát minh ra một vật gọi là vỏ chăn.

"Được, không thành vấn đề." Vương Tĩnh Kỳ sảng khoái đồng ý, đời trước ở phòng ngủ này cô cũng thích làm mấy việc thêu thùa may vá, cho nên cô cũng làm giúp các bạn của cô mấy năm, đời này chắc rằng các cô ấy cũng không thể nào tiến bộ được, cho nên đoán chừng việc này cuối cùng vẫn rơi trên người mình.

"Còn có bọn mình nữa." Tưởng Hi Văn cùng Từ Mộc Nghiên cùng nhau mang theo ba cái cà men đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.

"Ừ." Vương Tĩnh Kỳ nhìn bạn tốt của mình đến đông đủ, càng thêm cao hứng.

Vẫn là Từ Mộc Nghiên lương thiện nhất, nhìn Vương Tĩnh Kỳ ngốc kia bị người khác khi dễ nhìn không được nữa, liền chuyển đề tài: "Buổi chiều một mình cậu ở trong phòng không có sao chứ?"

"Không có việc gì, chỉ là hơi mệt chút, ngủ đến trưa đã tốt hơn rồi." Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên không thể nói cho các cô ấy biết sự thật, chuyện này có chút quỷ dị, không chừng các cô còn cho rằng cô ngủ nhiều quá thành ra nằm mơ giữa ban ngày.

"Không có việc gì thì tốt rồi, mau đến đây ăn cơm đi, thức ăn căn tin hôm nay không tệ, mình mua cho cậu một tô gà nấu nấm cách thuỷ đây này." Từ Mộc Nghiên lấy hai cái cà men bỏ lên chiếc bàn duy nhất trong phòng.

Chương 7: Bạn bè hai kiếp 2
Sau đó các cô liền tự phân việc, Vương Tĩnh Kỳ bày thức ăn, tìm bát đũa, những người khác đều đi thay quần áo. Bốn người ngồi vây quanh bên bàn cơm, bắt đầu bữa cơm tối.

"Tĩnh Kỳ, cậu không biết đâu, hôm nay cậu không đến văn phòng, lão yêu bà kia cứ luẩn quẩn trong văn phòng của chúng ta mấy lần." Vương Dĩnh vừa ăn cơm vừa nói chuyện lúc chiều.

Bốn người cùng một nhóm giáo viên khác đều được phân đến thành phố D, lại ở chung một phòng ngủ, tính cách cũng khá giống nhau, cho nên mới hai năm đã trở thành bạn tốt.

Vương Tĩnh Kỳ là giáo viên toán, Vương Dĩnh là cô giáo dạy tiếng Anh, Tưởng Hi Văn dạy ngữ văn, chỉ có Từ Mộc Nghiên là cô giáo dạy môn phụ là môn mỹ thuật. Trong đám người các cô, chỉ có Vương Tĩnh Kỳ và Vương Dĩnh là dạy cấp ba, còn Tưởng Hi Văn và Từ Mộc Nghiên đều dạy ở trường cấp hai.

Buổi chiều, lúc Vương Tĩnh Kỳ ở trong phòng ngủ nhớ lại, năm nay cô dạy cấp ba, chịu trách nhiệm ba lớp năm ba và bốn lớp toán học, sau khi học trò hoàn thành kỳ thi đại học cô sẽ kết hôn với Trương Dương.

"À, vậy sao, bà ấy có hỏi mình không?" Vương Tĩnh Kỳ rất hứng thú hỏi, không biết có phải do được sống lại để làm lại từ đầu hay không, nhưng từ lúc trưa tâm tình của Vương Tĩnh Kỳ đã vô cùng tốt, nhìn mọi việc đều không còn cẩn thận từng li từng tí giống như đời trước nữa.

"Có hỏi, còn hỏi đến ba lần cơ." Vương Dĩnh nói xong liền dừng lại.

Mọi người bên bàn đều tò mò nhìn cô, lão yêu bà trong miệng các cô chính là vị chủ nhiệm năm ba, họ Trình, hơn bốn mươi tuổi, không biết vì nguyên nhân gì cùng chồng li hôn, bởi vì độc thân, cho nên đem toàn bộ thời gian đổ vào công việc, sau đó được ngồi lên vị trí chủ nhiệm.

Theo lý thuyết thì điều này cũng không có gì, nhưng không biết có phải do hôn nhân tan vỡ hay không mà vị chủ nhiệm Trình này ở cơ quan luôn nghiêm mặt, chưa từng cười, nói chuyện với ai cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, giọng điệu lạnh như băng, sắc bén, giống như ai cũng thiếu nợ bà ta vậy.

Trong toàn bộ tổ năm ba, Vương Dĩnh và Vương Tĩnh Kỳ là trẻ tuổi nhất, trong đó Vương Tĩnh Kỳ là người dịu dàng, hiền lành nhất tổ, có thể lão yêu bà này cũng muốn biết quả hồng có thể mềm mại cỡ nào, cho nên bình thường luôn tìm Vương Tĩnh Kỳ gây phiền toái.

Kiếp trước Vương Tĩnh Kỳ không tin là mình có thể may mắn như vậy, được chuyển đến dạy ở trường cấp ba tốt nhất thành phố D, cho nên thời gian ở nơi làm việc luôn cẩn thận dè dặt, đối với mọi chuyện đều chịu đựng nhẫn nhịn, cho nên cũng khiến cho lão yêu bà ở văn phòng các cô càng thêm kiêu ngạo.

"Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói lẹ đi, sao cậu qua mắt được bà ta?" Tưởng Hi Văn ăn một miếng bông cải, nhăn mày, hương vị này thật đúng là không thể nuốt trôi được.

Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Vương Dĩnh một cái, cũng chuyên tâm bận rộn trong chén của mình, cơm tối có canh gà nấu nấm cách thuỷ, cô đều lựa hết nấm ra bỏ sang một bên.

"Thì dùng trí thông minh của mình đùa giỡn bà ta chứ sao, lần đầu tiên bà ta hỏi, mình nói Tĩnh Kỳ đi toilet, lần thứ hai bà ta đến mình nói Tĩnh Kỳ đi về ký túc xá lấy bài thi, lần thứ ba mình nói với bà ta Tĩnh Kỳ đến thư viện mượn sách giáo khoa."

Vương Dĩnh nói xong, liền dừng lại chờ mọi người khen ngợi, nhưng lại nghe được Tưởng Hi Văn nói.

"Tĩnh Kỳ cậu tự tìm cho mình một lí do đi, ngày mai lão yêu bà trong tổ các cậu chắc chắc sẽ tìm cậu nói chuyện." Lý do vụng về như vậy, Vương Dĩnh không có đầu óc kia lại còn dám đắc chí.

"Ừ, mình biết rồi." Vương Tĩnh Kỳ nghĩ đến kiếp trước bị lão yêu bà khi dễ, nhưng lại nhớ đến kết cục về sau của lão yêu bà, lại cảm thấy đồng bệnh tương lân, cũng chưa từng có hận ý gì với cô cả.

Chương 8: Mượn tiền
Từ Mộc Nghiên nhìn Vương Tĩnh Kỳ lựa nấm ra thì khó hiểu, hỏi: "Tĩnh Kỳ, cậu đang làm gì vậy?"

Vương Tĩnh Kỳ biết việc làm hiện tại của mình trong mắt mọi người vô cùng kì quái. Tuy nhiên món ăn đó thực sự cô không ăn được. "Mình không muốn ăn nấm."

"Không phải trước kia cậu rất thích ăn loại nấm này sao? Dạo này khẩu vị của cậu thay đổi rồi à?" Vương Dĩnh tuỳ tiện hỏi.

"Mấy hôm trước về nhà, mẹ mình muốn làm cho mình món này. Kết quả lúc hai mẹ con mình đang nhặt nấm phát hiện ra bên trong nấm có rất nhiều sâu." Cô có chút ngại ngùng khi phải nói ra điều này, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.

"Không thể như vậy được, cậu nhìn đi." Vương Dĩnh gắp một miếng nấm lên xem xét.

"Ở bên ngoài thì không nhìn thấy được đâu, sau khi rửa cậu cắt nấm ra sẽ thấy ở bên trong có rất nhiều sâu." Chuyện này cũng là do kiếp trước sau khi lập gia đình lúc đang chế biến nấm cô mới phát hiện, từ đó trở đi đối với việc ăn nấm cũng sinh ra kháng cự.

"Trời ơi đừng nói nữa." Tưởng Hi Văn vốn đã không hài lòng với món bông cải trước mắt, nếu thực sự trong nấm có sâu, bữa cơm này cô còn gì để ăn.

"Không sao đâu, cậu không biết sâu chứa rất nhiều chất anbumin sao, thực sự có rất nhiều chất dinh dưỡng đó." Vương Dĩnh không quan tâm, chỉ nhìn miếng nấm trên đũa thôi cô đã nóng lòng muốn ăn rồi.

Vương Tĩnh Kỳ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không thể bỏ qua lương tâm của mình, bèn nhỏ giọng nói: "Bên trong không chỉ có sâu mà còn có rất nhiều kí sinh trùng."

Vương Dĩnh sửng sốt một chút, rất nhanh liền bỏ miếng nấm xuống. "Thôi, quên đi." Nói xong còn đem đĩa nấm đẩy ra thật xa.

Từ Mộc Nghiên bỏ đũa xuống tức giận nói: "Bữa cơm này đã bị hai cậu phá hư rồi, giờ mình chẳng còn lòng dạ nào mà ăn nữa."

Tưởng Hi Văn cũng bỏ đũa xuống.

Tĩnh Kỳ nhìn trái nhìn phải rồi cũng buông đũa: "Vậy thôi chúng ta đừng ăn nữa, mình đi lấy cho mỗi người một bát canh nha."

Cứ như vậy bữa cơm tối đã trở thành bữa canh.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Tĩnh Kỳ lại ngồi trên giường của cô, đem quyển sổ nhỏ ra bắt đầu tính toán tài sản hiện có của mình.

Cô đã quyết định sẽ cùng Trương Dương ly hôn nên muốn chuẩn bị tất cả thật tốt. Kiếp trước cô đã dựa vào Trương Dương để xây dựng cho mình một gia đình ấm áp, vậy mà cuối cùng vẫn gặp phải kết cục bi thảm. Kiếp này cô không muốn dựa vào ai cả, cô sẽ tự mua cho mình một căn nhà, tự mình xây dựng một gia đình hạnh phúc. Kinh nghiệm kiếp trước đã cho cô biết rằng, muốn có một cuộc sống hạnh phúc không thể không có điều kiện kinh tế dư dả, muốn có những ngày tháng êm đẹp, không có tiền tuyệt đối không thể làm được.

Xác định mục tiêu cuối cùng xong, cô bắt đầu cân nhắc. Cô trọng sinh trở về năm 2003, lúc này tiền lương vẫn chưa được tăng, nhưng giá nhà ở đã bắt đầu có chiều hướng từ từ tăng lên rồi.

Từ khi chưa có phúc lợi phân nhà, trong năm nay thành phố D đột nhiên mọc lên rất nhiều khu chung cư. Cô nhớ kiếp trước có một đồng nghiệp sắp kết hôn hình như lúc này cũng mua một căn phòng tân hôn, bỏ ra mười lăm vạn để mua một căn phòng hơn chín mươi mét vuông.

Lúc ấy tất cả các đồng nghiệp đều chê cười cô đồng nghiệp kia phung phí, không có chỗ để tiêu tiền, căn phòng mắc như vậy cũng mua. Nhưng đợi đến năm 2005, giá nhà cửa tăng nhanh như tên lửa, một căn nhà sang tay bây giờ là sáu bảy vạn, đến khi tăng thì đã lên đến con số hai mươi vạn.

Rất nhiều người bởi vì giá tiền nhà quá cao cho nên đều chờ đợi, hi vọng giá có thể giảm một chút. Vậy mà giá tiền không những không giảm xuống mà còn tăng lên gấp bội. Rất nhiều gia đình có con cái đều đã lớn, nếu không kết hôn thì không được, chờ không nổi, cho nên cắn răng dậm chân dốc hết tiền mua nhà cho con.

Đương nhiên có một số người không tin giá nhà sẽ tăng mãi, khẳng định sẽ có một ngày sẽ giảm xuống. Cho nên ở đơn vị bọn họ có một đồng nghiệp cũng sắp kết hôn nhưng không mua nhà, mà cầm số tiền hai mươi vạn nhà chồng cấp cho, dự định ở nhà thuê hai năm, đợi tới khi giá nhà giảm xuống thì sẽ mua.

Nhưng kết quả có thể đoán, năm năm sau giá phòng ở thành phố D vẫn tăng. Cho đến năm cô qua đời thì gần như ổn định, nhưng vẫn chưa từng giảm xuống.

Chương 9: Mượn tiền 2
Người đồng nghiệp đó cầm hai mươi vạn, đợi vài năm sau, căn bản là đã có thể mua một căn nhà một tầng trên dưới một trăm mét vuông, cuối cùng chỉ có thể mua căn phòng hơn bốn mươi mét vuông. Hơn nữa dù sau vài năm, tiền lương của công nhân viên chức ở thành phố D có tăng lên mấy lần đi chăng nữa, nhưng tốc độ kiếm tiền của người bình thường vẫn không thể đuổi kịp tốc độ gia tăng của giá nhà cửa.

Lúc Vương Tĩnh Kỳ ngồi ngây người trên giường, mấy người trong phòng ngủ đều nhận ra được hôm nay cô không được bình thường. Từ Mộc Nghiên buông tạp chí xuống đi tới bên giường Vương Tĩnh Kỳ ngồi xuống.

"Tĩnh Kỳ hôm nay cậu làm sao vậy, có chuyện gì thì nói ra, xem tụi mình có giúp được không?"

"Mượn tiền." Cô buột miệng đem những chuyện đang suy nghĩ nói ra. Sau khi hồi phục lại tinh thần, mới biết mình đã nói ra mọi việc trong lòng nên cũng nói thẳng: "Mình muốn mượn tiền."

Vương Tĩnh Kỳ đã tính hết tất cả số tài sản thuộc sở hữu của cô, đi làm đã hai năm, lương cơ bản hàng tháng của cô vẫn chỉ có năm trăm nguyên. Nhưng nghe nói mấy ngày nữa sẽ tăng tiền lương, còn bổ sung thêm mấy tháng, nếu được còn có thể tăng thêm một con số. Thành phố D được xem như là một thành phố năng lượng, tiền thưởng mỗi tháng ở thành phố D của một số công nhân viên chức đều không hề thua kém tiền lương cơ bản, toàn bộ tiền lương trong hai năm của Vương Tĩnh Kỳ đã tích luỹ được hai vạn một ngàn mấy rồi. Có thể nói đây là do cô nhịn ăn nhịn uống mới để dành được như vậy.

Nghĩ tới số tiền ra đi ở kiếp trước, cô cảm thấy thật không đáng.

Trong thời gian này ở đời trước, bởi vì ba cô tới Trương gia làm loạn một phen cho nên việc hôn sự của hai người rốt cuộc cũng được tiến hành. Nhưng Trương gia cũng đã nói, họ không có tiền cho cô và Trương Dương mua phòng tân hôn. Nếu muốn kết hôn thì phải ở chung. Vậy nên vì ban đầu trước khi đăng ký đã nói không có phòng tân hôn nên chỉ có thể trang hoàng lại căn nhà nhỏ hiện tại Trương gia đang ở một chút, xem như là phòng tân hôn.

Cho đến ngày tân trang lại phòng ở thì mẹ chồng lại đến than khóc, nói rằng tiền cho em chồng đi học cũng không còn bao nhiêu giờ lại phải lo chuẩn bị lễ cưới cho bọn cô, cứ như vậy số tiền để tu sửa cuối cùng cũng không cánh mà bay.

Trương Dương cũng không hoàn toàn lừa dối cô, hắn hỏi cô có bao nhiêu tiền trong tài khoản, lúc đó cũng do chính mình ngu ngốc, nghĩ rằng dù sao giờ hai người cũng đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, mặc dù chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng đã là người một nhà cho nên cũng không giấu diếm nói hết số tiền trong tài khoản, kết quả tiền của cô đều đổ vào việc sửa nhà.

Mà nghẹn nhất chính là, tiền cô bỏ ra, nhưng trang hoàng như thế nào lại phải dựa theo ý mẹ chồng. Một chút dị nghị cũng không thể có.

Cho nên kiếp này số tiền của mình nhất định không thể đưa cho Trương gia, mà phải lợi dụng nó thật tốt.

Trong phòng, khi mọi người nghe Tĩnh Kỳ nói xong thì đều bỏ vật mình đang cầm trong tay xuống đi tới chỗ cô, chủ yếu là vì hôm nay Tĩnh Kỳ rất không được bình thường, phải biết rằng trong bốn người thì Tĩnh Kỳ là người có nhiều tiền nhất.

"Sao tự dưng cậu lại muốn mượn tiền, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tưởng Hi Văn hỏi.

Vương Dĩnh hỏi thẳng: "Có phải cái tên họ Trương kia lại tới đây đòi tiền cậu không, mình nói cho cậu biết ngay từ lần gặp đầu tiên mình đã biết hắn không phải là người tốt rồi, cậu cũng nên cẩn thận."

Từ Mộc Nghiên nghe Vương Dĩnh nói xong thì liền trở tay đánh cô một cái. "Cậu nói gì thế, dù gì bây giờ Tĩnh Kỳ và Trương Dương cũng đã là vợ chồng trên pháp luật. Ở đâu ra cái người như cậu, phá hư hôn nhân của người ta vậy."

"Đã lĩnh chứng thì làm sao, không phải còn chưa có đám cưới ư, coi như có đám cưới cũng không thể ly hôn được à? Một kẻ như vậy, gia đình như vậy, Tĩnh Kỳ mình khuyên cậu nên sớm mau ly hôn với tên đó đi." Vương Dĩnh không phải là người có thể để cho bản thân chịu ủy khuất, đương nhiên cũng không muốn bạn mình phải tủi thân.

Từ Mộc Nghiên cũng muốn nói gì đó nhưng đã bị Vương Tĩnh Kỳ chặn lại.

"Mình biết các cậu lo cho mình, dạo gần đây mình và mẹ Trương Dương có chút xích mích nhỏ về chuyện tiền bạc nên mới muốn mượn một ít tiền của các cậu, xem thử có thể tự mình làm ăn buôn bán hay không."

Chương 10: Lần đầu gây khó dễ
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tĩnh Kỳ tinh thần phấn chấn cùng mấy người Vương Dĩnh tới căn tin ăn điểm tâm, sau đó đến văn phòng soạn bài. Hôm nay cô có tiết dạy.

Chẳng qua dù là tiết học nào Vương Tĩnh Kỳ một chút cũng không lo lắng. Kiếp trước cả đời làm giáo viên toán, đối với nội dung trong sách giáo khoa và mấy quyển bài tập phụ đạo, bài tập nâng cao, cô đều thuộc nằm lòng, có thể đọc làu làu. Hơn nữa kiếp trước cô dạy ở trường cấp ba, cho nên các kì thi đại học cao đẳng hằng năm, cô đều phải cùng các giáo viên khác tới lấy đề để sửa bài. Cho nên sau khi trọng sinh, lợi thế của cô chính là biết rất nhiều đề thi toán trong các kỳ thi đại học. Mặc dù có nhiều phần không rõ năm nào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy, chỉ cần cô nhớ lại những đề thi đại học đã từng xem qua, mặc kệ là kỳ thi đại học nào cũng không có vấn đề gì.

Cho nên sau khi sống lại, biện pháp kiếm tiền đầu tiên cô nghĩ đến chính là đi dạy thêm. Cô biết trước tương lai, vài năm nữa, các lớp dạy thêm mọc lên như nấm, bất kì lớp nào có chút tiếng tăm đều chật kín chỗ. Thầy chủ nhiệm lớp mười còn tranh thủ thời gian sau giờ học chính khoá để mở thêm lớp dạy phụ đạo bên ngoài, rất nhiều giáo viên dạy những môn chính không phải đổi nhà thì là đổi xe, kiếm được rất nhiều tiền. Nghe nói có mấy người giáo viên, một kỳ nghỉ có thể kiếm được hơn mười vạn. Đương nhiên rầm rộ như vậy còn phải chờ thêm hai năm nữa.

Vương Tĩnh Kỳ vốn định lợi dụng số tiền trong tay mở một lớp dạy thêm, nhưng cô đã cân nhắc lại, biện pháp này không ổn, ít nhật hiện tại không thể được.

Cô chỉ là giáo viên mới, công tác chưa tới hai năm, chắc chắn sẽ không được nhiều phụ huynh tín nhiệm. Hiện tại trường học để cho cô dạy cấp ba đã phải chịu áp lực rất lớn. Nếu bây giờ cô mở lớp dạy thêm bên ngoài, khẳng định sẽ không có ai tin vào trình độ chuyên ngành của cô. Làm giáo viên cũng giống như bác sĩ, mọi người đều cho rằng bác sĩ càng lớn tuổi thì càng có kinh nghiệm.

Cho nên cô cũng tạm bỏ qua ý định mở lớp dạy thêm mà suy nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.

Tối qua sau khi mấy người bạn thân nghe xong ý định của cô, mặc dù không đồng ý việc cô ra ngoài kiếm tiền là vì để đưa cho mẹ chồng, nhưng vẫn ra sức ủng hộ cô. Mặc kệ cô làm gì, họ cũng cho cô mượn tiền làm vốn. Mỗi người đều cho cô mượn một vạn đồng, điều này khiến cho cô rất cảm động.

Cô âm thầm thề ở trong lòng, bất kể sau này mình làm cái gì, chỉ cần kiếm được tiền, nhất định sẽ chia một phần cho họ.

Mấy người các cô cười cười nói nói cùng nhau đi đến lớp học, đến tầng ba mới tách ra.

Lúc Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh đi vào văn phòng đã nhìn thấy lão yêu bà đang đứng trong phòng làm việc, giống như cố ý đứng đây để chờ các cô.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết, người này không thể cố ý dậy sớm đến văn phòng chỉ để chờ các cô được. Cái này cũng quá biến thái đi.

"Chủ nhiệm Trình hôm nay tới sớm vậy." Vương Tĩnh Kỳ vẫn là lễ phép cất tiếng chào hỏi.

"Ừ, hôm nay xe buýt tới sớm, tôi muốn đến văn phòng các cô xem một chút. Cô thật đúng là người bận rộn. Ngày hôm qua tôi đến đây mấy lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu." Chủ nhiệm Trình liếc nhìn mấy giáo viên trẻ tuổi trước mắt, nói xéo.

Các cô cho rằng ngày hôm qua chỉ bằng chút thủ đoạn đã nghĩ là có thể giấu giếm được tôi? Hừ, thật sự mắt chó của mấy người bị mù mà. Ngày hôm qua bà ta đến tìm Vương Tĩnh Kỳ vài lần, chủ yếu là muốn nói cho cô biết, hôm nay có lãnh đạo đến dự giờ tiết học của cô, cái chính là vì muốn khảo hạch trình độ của cô xem có thể đảm nhiệm dạy cấp ba được không. Đến đây mấy lần cũng không nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ, bà cũng không đem việc này nói ra. Cũng không phải là bà không thông báo, thật sự là do không nhìn thấy người. Hừ, ngược lại bà muốn xem xem, Vương Tĩnh Kỳ này bỗng nhiên biết có người muốn dự giờ tiết học của cô thì sẽ xấu mặt thế nào. Sau hôm nay, nếu bà ta tỏ thái độ không hài lòng với giáo viên mới ở trước mặt lãnh đạo, cũng sẽ không có ai nói gì bà được. Cũng không phải là bà đang nhằm vào người nào đó, đây chỉ là bàn chuyện chính sự thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff