sống lại tái hôn lần nữa 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Lần đầu gây khó dễ 2
Chủ nhiệm Trình trong lòng đắc ý, trên mặt cũng dịu đi một chút, nói: "Lẽ ra ngày hôm qua tôi đã muốn thông báo cho cô nhưng đến trưa cũng không thấy cô đâu. Bây giờ nói cho cô biết. Cô chuẩn bị một chút đi, lát nữa tới tiết hai, mấy vị lãnh đạo trường ta sẽ đến dự giờ tiết của cô." Bà ta nói xong, cũng không nhìn phản ứng của các cô, xoay người xách túi đi về phòng làm việc của mình.

Vương Dĩnh giơ một ngón tay giữa hướng về phía văn phòng, miệng hùng hùng hổ hổ: "Lão yêu bà kia tuyệt đối là cố ý. Ngày hôm qua cậu không ở đây, bà ta nói với mình không được sao. Bà ta chính là cố tình không muốn thông báo cho cậu, để cho cậu hôm nay không kịp chuẩn bị. Tĩnh Kỳ, làm sao bây giờ, cậu còn chưa có soạn bài mà."

Vương Dĩnh vò đầu, theo như lời của lão yêu bà kia, chắc chắn những vị lãnh đạo lần này tới dự giờ rất quan trọng, có thể liên quan tới phát triển sự nghiệp tương lai sau này của Tĩnh Kỳ. Trách không được, ngày hôm qua lão yêu bà đó tới hỏi cô, lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nói cái gì bà ta cũng không hề hoài nghĩ, hoá ra là dụ các cô vào tròng.

Hừ, hèn gì bà ta phải li hôn, trong mắt toàn ý đồ xấu xa như vậy, có người chịu đựng được bà ta mới là lạ.

Vương Tĩnh Kỳ nghe chủ nhiệm Trình thông báo, một chút cảm giác lo lắng đều không có. Đứng trên giảng đường đã hai mươi năm, nếu như còn sợ người ta đến dự giờ, vậy thì quá uổng phí cả đời trước rồi.

"Không sao đâu, không phải chỉ là dự giờ thôi sao, mình cứ dạy theo kế hoạch thôi, có cái gì thì mình giảng cái đấy. Mình nghĩ mấy vị lãnh đạo đó cũng không thể bới lông tìm vết được. Với lại không phải tiết hai mới dự giờ sao, mình vẫn còn thời gian chuẩn bị mà, không có việc gì đâu".

"Đi, đi làm đi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, những chuyện khác cậu không cần phải quan tâm, mau tranh thủ thời gian soạn bài, chuyện khác cứ để mình." Vương Dĩnh nói xong đem đồ trong tay ném lên bàn làm việc, cầm cây chổi bắt đầu quét rác.

Bởi vì hai người trẻ tuổi nhất trong văn phòng, lại ngủ lại trường học, mỗi ngày đều đến văn phòng sớm nhất, cho nên hai người chủ động đảm nhận công việc quét tước văn phòng vào buổi sáng.

Hơn nữa bởi vì tính cách hai người không tệ. Tính Vương Dĩnh hơi tuỳ tiện, ai nói cái gì cũng không thèm để ý. Vương Tĩnh Kỳ lại giống như người vô hình, bình thường cũng không hay phát biểu ý kiến, lại còn chịu khó, cho nên các giáo viên khác trong văn phòng cũng rất yêu thích, chỉ trừ cái lão yêu bà kia.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không nhiều lời, nhìn thấy chiếc đệm hoa mình sử dụng nhiều năm liền tới đó ngồi xuống. Sau đó theo thói quen, kéo ngăn kéo bên tay phải, từ khi bắt đầu công tác, cô đã hình thành thói quen, giáo án và sách giáo khoa đều đặt ở vị trí cố định.

Từ trong ngăn kéo lấy sách giáo khoa và giáo án ra, thời điểm hiện tại máy tính còn chưa thông dụng, giáo viên trong văn phòng vẫn chưa có máy tính, cho nên tất cả giáo án đều là viết tay. Kế hoạch dạy học đều dựa vào giáo án này.

Cô mở giáo án ra, dựa theo ngày, tìm được chương trình học hôm nay mình phải giảng. Tuy rằng nhắm mắt lại cô cũng biết nên giảng thế nào, nhưng theo nguyên tắc dạy học, cô vẫn phải mở giáo án ra, đem những phần trọng điểm liệt kê hết lên trên giấy.

Không bao lâu sau, những đồng nghiệp lục tục tiến vào văn phòng, sau khi nghe Vương Dĩnh nói lãnh đạo muốn dự giờ tiết của Vương Tĩnh Kỳ thì đều nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông.

Vương Tĩnh Kỳ đem bài giảng kiểm tra lại một lần nữa, sau đó mới chuẩn bị lên lớp. Mấy giáo viên khác trong văn phòng quan tâm, dặn dò cô phải bình tĩnh, cố gắng làm thật tốt. Vương Tĩnh Kỳ cảm động, nhẹ gật đầu với mọi người rồi mới rời đi.

Chương 12: Được đánh giá cao
Tiết học trôi qua rất thuận lợi, Vương Tĩnh Kỳ cầm giáo án trở lại văn phòng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, lão yêu bà đã đi vào:

"Tĩnh Kỳ, lập tức đến phòng họp, hiệu trưởng muốn đánh giá tiết học của cô." Nói xong liền quay người rời đi.

Những lời quan tâm của các giáo viên khác còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị câu nói này của bà ta chặn họng. Dù mệt mỏi nhưng Vương Tĩnh Kỳ vẫn nở nụ cười với các đồng nghiệp quan tâm cô, nói: "Tôi vào phòng họp trước, khi nào ra sẽ kể lại cho mọi người."

Nhìn mọi người vừa lòng trở về làm tiếp công chuyện của mình, cô uống một ngụm nước ấm, sau đó mới đi tới phòng họp.

Sau khi đẩy cửa phòng họp ra cô liền thấy hiệu trưởng đang ngồi ở chính giữa, bên cạnh là phó hiệu trưởng, tổ trưởng bộ môn của bọn cô, đều là những người vừa tham gia dự giờ. Chắc chắn trong lúc cô chưa đến, họ đã thảo luận về giờ dạy vừa rồi của cô, bởi vì lúc cô vừa bước vào bọn họ liền im lặng, không nói gì nữa.

Vẫn là hiệu trưởng lên tiếng chào hỏi Vương Tĩnh Kỳ trước: "Tiểu Vương đến rồi, mau ngồi xuống, đừng câu nệ tiểu tiết, hôm nay mời cô đến đây là có chuyện muốn cùng cô trao đổi."

Vương Tĩnh Kỳ ngượng ngùng nở nụ cười với những người có mặt trong phòng họp, nghe hiệu trưởng nói thế cũng ngồi xuống vị trí đối diện với các vị lãnh đạo: "Tôi còn đang nghĩ muốn tìm thời gian để trao đổi với các vị lãnh đạo một chút, để lắng nghe những thiếu sót trong tiết dạy của tôi. Tôi là giáo viên trẻ, còn thiếu nhiều kinh nghiệm, mong được các vị lãnh đạo giúp đỡ cho." Những lời khách sáo không ai không biết nói, nói vài lời cũng chẳng mất mát gì.

Nhưng lão yêu bà ngồi bên cạnh khi nghe những lời nói của cô lại rất giật mình, nhìn kỹ cô thêm mấy lần.

Vương Tĩnh Kỳ cùng mấy vị lãnh đạo bình thường rất ít khi tiếp xúc, có thể họ không biết tính cách của Vương Tĩnh Kỳ, nhưng bà là lãnh đạo trực tiếp của cô nên biết rõ, từ sau khi Vương Tĩnh Kỳ được phân công đến trường luôn là một người vừa rụt rè lại không có gì nổi trội, bình thường nói vài câu cô ấy cũng không dám nói lại lời nào. Bà ta cảm thấy cô rất chướng mắt, cho rằng một người như cô sao có thể trở thành một giáo viên tốt được, chắc chắn sẽ bị học sinh chèn ép làm khó, nên bà ta mới tìm cách chuyển cô đến tổ khác. Không nghĩ tới hôm nay Vương Tĩnh Kỳ đột nhiên mở mang đầu óc, giống như biến thành người khác.

Mặt khác, lúc này các vị lãnh đạo cũng không nói lời nào, mà chờ hiệu trưởng mở miệng trước, chỉ rõ phương hướng, bọn họ mới biết nên nói như thế nào.

Ngồi ở giữa là hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm, ông đẩy lại kính mắt, đóng sổ ghi dự giờ của mình lại, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi dự giờ lớp của tiểu Vương, sau khi nghe xong cảm thấy rất xúc động. Bài giảng của cô khá thành công, học sinh tích cực tư duy phát biểu, không khí học tập sôi nổi, duy trì tốt trong cả tiết học. Hơn nữa, hệ thống kiến thức trong tiết được chuẩn bị rất toàn diện, đáng quý chính là cách dạy của cô giáo Vương chú trọng đến vần đề nắm bắt bài học của học sinh, nâng cao hiệu quả giảng dạy. Đối với toàn bộ lớp học, thái độ của cô giáo Vương rất thân thiết, giọng điệu nhẹ nhàng, trong quá trình giảng bài chú ý tới tất cả học sinh, tiến hành giảng bài theo chất lượng, không nóng không vội, sự tương tác giữa cô trò rất ăn ý, có thể thấy được năng lực và trí tuệ của cô giáo Vương." Câu nói cuối cùng còn mang theo ý cười.

Những lời này của hiệu trưởng đối với một giáo viên trẻ mà nói cho thấy giáo viên này được đánh giá rất cao.

Vương Tĩnh Kỳ không quen được người khác khen, mặt hơi đỏ, khiêm tốn nói: "Hiệu trưởng, là thầy quá khen. Thật ra, lúc tôi mới bước vào cảm thấy rất lo lắng, sợ bài giảng của mình không tốt, không nghĩ tới có thể được thầy đánh giá cao như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm rồi." Cô nói xong còn dùng tay vỗ vỗ ngực, chứng minh vừa rồi mình thật sự lo lắng.

Những lời này nhất định phải nói, cũng là Vương Tĩnh Kỳ cố ý nói ra, bởi vì cô đã đi dạy nhiều năm, có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của người dự giờ, tựa như hiệu trưởng đến nghe giảng, chắc chắn sẽ có các lãnh đạo khác đi theo, nếu hiệu trưởng nói tiết học này tốt, thì chính mình sẽ được mọi người khen ngợi, còn nếu hiệu trưởng nhíu mày tỏ vẻ không vừa lòng, tốt nhất bản thân mình chờ lãnh đạn đi, các lãnh đạo khác khẳng định sẽ bới lông tìm vết đem những điểm thiếu sót trong tiết học của cô ra phê bình.

Lại nói lãnh đạo đều là những người ăn trên ngồi trước quen chỉ tay năm ngón, nếu chính mình tỏ vẻ một chút cũng không lo lắng, bọn họ sẽ cho rằng cô tự tin quá mức, đó chính là tự kiêu tự đại. Phải biết rằng không có một giáo viên nào dám nói bài giảng của mình là hoàn hảo, tất nhiên trong quá trình giảng dạy cũng phải xuất hiện một vài sơ suất nhỏ. Bây giờ cô phải tức thời biểu hiện ra chút lo lắng để có thể cân bằng cảm xúc của các vị lãnh đạo.

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy cô đi bước này rất chính xác.

Chương 13: Được đánh giá cao 2
Hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm âm thầm gật đầu trong lòng, cô giáo Vương thật sự rất không tệ.

Có hiệu trưởng biểu dương, các vị lãnh đạo khác cũng không biết nên nói như thế nào, cho nên kế tiếp mọi người đều nhao nhao khen ngợi bài giảng của Vương Tĩnh Kỳ.

Hiệu trưởng giảng giải: "Bài giảng này có thể nói là bài giảng rất hay, dạy học chú trọng vào chỗ khó, các phương pháp giải cũng rất thích hợp, cái hay nhất của cô giáo Vương là đem đến sự sôi động cho một môn học khô khan, kích thích được toàn bộ sự nhiệt tình của các học sinh cho việc học tập, khi dự giờ tiết của cô giáo Vương, tôi thấy gần như cả lớp đều hăng hái giơ tay phát biểu, điều này có thể nói, đây là một tiết học rất thành công."

Tổ trưởng bộ môn nói: "Cô giáo Vương không hổ là sinh viên tốt nghiệp đại học uy tín, thật sự là một giáo viên được đào tạo chính quy, cách trình bày bài giảng của cô giáo Vương làm cho người đã đứng trên bục giảng hơn mười năm như tôi cảm thấy thật tự ti, cô trình bày vô cùng tốt. Đương nhiên, cô chia bố cục bảng cũng vô cùng hợp lý, rõ ràng."

"Cảm ơn, cảm ơn, các thầy cô quá khen, tôi thật sự không dám nhận..."

Kế tiếp Vương Tĩnh Kỳ liền đỏ mặt, kính cẩn nói những lời này.

Ngay cả người có chức vụ nhỏ nhất, cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, lão yêu bà cũng nói những nhận xét tốt về bài giảng của cô. Lần đánh giá nhận xét bài giảng này của cô xem như thành công mỹ mãn.

Vương Tĩnh Kỳ thoải mái quay về văn phòng, các giáo viên không có giờ dạy nhìn thấy cô vui vẻ trở về thì biết chắc là cô đã được khen ngợi, nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Tĩnh Kỳ, thế nào, lãnh đạo nói sao?"

Vương Tĩnh Kỳ khẳng định không thể đem những lời hiệu trưởng đã nói kể lại, nếu không, cho dù là sự thật, mọi người cũng sẽ cho rằng cô khoe khoang, cố ý nói quá lên.

"Với một giáo viên trẻ mà nói, tiết lên lớp này của cô không tệ, nội dung bài học rất tốt, cách trình bày bài giảng trên bảng cũng rất hợp lý." Vương Tĩnh Kỳ cố ý trầm giọng xuống, bắt chước điệu bộ của hiệu trưởng mà nói.

Những lời này của cô làm cho mọi người phải bật cười, ngồi đối diện với cô, cô giáo tên Lưu Quế Lan, cười nói: "Này này, vậy là cô được đánh giá khá cao đấy, cô không biết chứ lúc tôi mới tới đây, khi hiệu trưởng dự giờ lớp tôi xong, mấy lời nhận xét bài giảng của hiệu trưởng làm tôi xấu hổ vô cùng, cảm thấy không còn mặt mũi nào mà đứng trên bục giảng nữa." Cô ấy nói với vẻ mặt đăm chiêu, cũng nhớ lại những chuyện mình đã trải qua khi còn trẻ.

"Tôi cũng nghĩ vậy, tuy rằng hiệu trưởng cũng đưa ra nhiều vấn đề nhưng không có nói quá khó nghe, không làm tôi sợ muốn khóc, như vậy thôi tôi đã cảm thấy hài lòng rồi, sau này phải tiếp tục cố gắng hơn nữa." Vương Tĩnh Kỳ cố ý nói một cách đáng thương.

Trong văn phòng, các thầy giáo, cô giáo đều nhao nhao chúc mừng Vương Tĩnh Kỳ, Vương Tĩnh Kỳ còn đang khiêm tốn nói cảm ơn thì trông thấy lão yêu bà mang vẻ mặt nghiêm túc bước vào.

"Mấy người tụ tập làm gì, sao không đi làm việc, không cần soạn giáo án đúng không, y như một cái chợ." Lão yêu bà nói xong còn trừng mắt đảo quanh một vòng.

Tất cả mọi người đều không muốn chấp nhặt với lão yêu bà nên không lên tiếng, tập trung làm việc của mình, coi như bà ta không tồn tại.

Lão yêu bà nhìn xung quanh, thấy lời nói của mình có hiệu quả mới hài lòng nói với Vương Tĩnh Kỳ: "Mặc dù mấy vị lãnh đạo đã công nhận tiết học này của cô, nhưng nó không có nghĩa, cô dạy cấp ba không có vấn đề gì. Tôi hi vọng bình thường cô chú tâm một chút, mỗi một tiết lên lớp đều phải hiệu quả giống như hôm nay, tôi sẽ chú ý cô thường xuyên, nếu để tôi phát hiện cô lừa gạt học sinh thì cho dù hiệu trưởng có coi trọng cô thế nào tôi cũng sẽ loại cô ra khỏi tổ này." Lão yêu bà nói xong cũng không để cho Vương Tĩnh Kỳ cơ hội mở miệng, xoay người rời khỏi văn phòng.

Các thầy cô khác giờ mới ngẩng đầu lên, cô giáo Triệu hỏi: "Bà ấy lại nổi điên gì nữa vậy, không khích lệ cô thì thôi, sao phải nói thành lừa gạt học sinh."

"Xời, chuyện này còn phải nói, chắc chắn là nghe thấy hiệu trưởng khen ngợi Tĩnh Kỳ nên bà ta ghen tị chứ sao." Lưu Quế Lan nói.

Đã có người giúp mình tìm được lý do nên Vương Tĩnh Kỳ cũng không nói gì cả, chỉ mỉm cười nghe mọi người nói chuyện. Trong nội tâm nhẹ nhàng thả lỏng, điều này xem như là sự thay đổi đầu tiên sau khi trọng sinh đi.

Chương 14: Đến đòi tiền
Buổi trưa lúc tan việc, sau khi nghe xong bài thuyết trình của Vương Tĩnh Kỳ, ban lãnh đạo đã đánh giá rất cao. Tin tức này ngay lập tức lan ra khắp trường.

Từ Mộc Nghiên và Tưởng Hi Văn vừa trông thấy Vương Tĩnh Kỳ đã lôi kéo tra hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Không để Vương Tĩnh Kỳ nói, Vương Dĩnh lanh mồm đem mọi chuyện hồi báo lại thật chi tiết. Ngay cả tình huống lúc mọi người đang nói chuyện khi cô vắng mặt cũng được cô thêm thắt bịa chuyện vô cùng đặc sắc.

"Tổ trưởng của các cậu thực sự không phải dạng vừa mà, Tĩnh Kỳ cậu đắc tội bà ta khi nào vậy, sao bà ta lại gai mắt cậu như thế?" Tưởng Hi Văn có chút khó hiểu hỏi.

"Không biết, bình thường mình rất nghe lời mà, bà ấy kêu mình làm gì thì mình làm đó, thật sự mình đâu có xúc phạm gì đến bà ta." Vương Tĩnh Kỳ cũng không thể nói, có một số người lòng dạ quái dị như vậy. Đời trước thấy cô dễ bắt nạt mà ỷ tuổi tác địa vị của mình đem cô dẫm dưới lòng bàn chân.

"Lại còn phải nói. Nhất định là bà ta hoa tàn ít bướm, còn bị người ta ruồng bỏ, vậy nên thấy Vương Tĩnh Kỳ vừa đẹp người vừa đẹp nết nên ghen tị. Tĩnh Kỳ mà đứng cạnh bà ta thì đúng là một trời một vực." Vương Dĩnh còn khoa trương xoay Vương Tĩnh Kỳ như chong chóng để mọi người nhìn.

"Này các cậu đừng nói nữa. Mà mình cảm thấy so với mấy hôm trước Tĩnh Kỳ thật sự đã đẹp lên rất nhiều." Từ Mộc Nghiên ngạc nhiên thấp giọng hô to.

Mọi người cũng không nói nữa, chỉ quay lại nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ bị mọi người nhìn cũng hơi mất tự nhiên, giơ tay lên sờ mặt mình nói: "Các cậu làm sao thế, nhìn như vậy rất doạ người đó."

"Đúng thật là rất đẹp. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn cái miệng đó nhưng nhìn đi nhìn lại cảm giác đẹp hẳn ra." Vương Dĩnh nhìn người trước mắt trầm tư khó hiểu.

"Khí chất, là khí chất của Tĩnh Kỳ đã thay đổi." Tưởng Hi Văn vuốt cằm nói.

"Trước kia Tĩnh Kỳ khiến người ta cảm thấy cô ấy lúc nào cũng ngại ngùng, xấu hổ." Hi Văn còn không thèm để ý nói đó là bộ dạng của nàng dâu nhỏ, vừa nhìn đã biết là bị đối xử tệ bạc. "Hiện tại khí chất trên người Tĩnh Kỳ đã thay đổi rồi, giống như ánh mặt trời. Không đúng, nói như vậy cũng không chuẩn..." Cô nhất thời chưa tìm được từ thích hợp để hình dung.

"Là hờ hững là thoát tục." Từ Mộc Nghiên nói tiếp.

"Đúng đúng đúng, chính là hờ hững, là một loại thoát tục không quan tâm nhân thế, nhìn cậu ấy thực sự không giống trước kia, cả người trở nên tao nhã, vui vẻ... Còn gì nữa nhỉ?" Tưởng Hi Văn lại bí từ.

"Được rồi, cô giáo à, cậu dạy môn văn cũng đừng nhân lúc mọi người ở đây mà lại giở chứng bệnh nghề nghiệp nữa. Nghe cậu cứ thoát tục thoát tục làm như mình là ni cô không bằng. Đừng nói nữa, mau xuống căn tin đi nếu không hết đồ ăn bây giờ." Vương Tĩnh Kỳ không dám để các cô nói tiếp. Đương nhiên cô sẽ không bao giờ hồ đồ giống như trong quá khứ nữa, nhưng cũng không biết các cô ấy nói có thật hay không, thật sự lòng người thay đổi thì tướng mạo cũng thay đổi lớn như vậy hay sao?

Mọi người cười cười nói nói cùng nhau đi xuống căn tin, gặp mấy người quen đều trò chuyện một hai câu với Vương Tĩnh Kỳ. Tới lúc trở về phòng ngủ đã là mười hai giờ.

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Tĩnh Kỳ vang lên.

Cô nhíu mày với tay lấy điện thoại trên đầu giường, là Trương Dương gọi tới. Quả thực không cần nhìn cũng biết là Trương Dương gọi. Bởi số điện thoại của cô vốn rất ít người biết, cũng không có ai rảnh rỗi chịu lãng phí tiền cước, không có việc gì sẽ không bao giờ gọi tới. Bạn bè thì đã ở chung một phòng, thỉnh thoảng có việc gì thì đều chạy lại báo đâu cần thiết phải gọi điện thoại. Vậy nên cuộc gọi này chắc chắn là của Trương Dương.

Vương Tĩnh Kỳ để chuông điện thoại reo một lúc, lấy lại tinh thần rồi mới nhấc máy.

Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Trương Dương: "Tĩnh Kỳ em làm gì vậy, sao lâu như vậy mới bắt máy?"

Chương 15: Đến đòi tiền 2
Mới đầu Vương Tĩnh Kỳ còn khẩn trương nhưng vừa nghe đến giọng nói của Trương Dương, lập tức vô cùng bình tĩnh. "Vừa mới đi toilet xong, anh tìm em có việc gì sao?" Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn làm cho giọng mình lạnh nhạt một chút nhưng do cổ họng có vấn đề, cô muốn tức giận, giọng nói lại thành ra yếu ớt thế này.

"Mẹ anh kêu anh hỏi em khi nào em mang hai vạn đồng tới." Trương Dương vẫn vẫn mất kiên nhẫn như vậy.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong lại nở nụ cười, cũng biết, cô trọng sinh vào thời điểm Trương gia bọn họ chuẩn bị sửa nhà, vốn cũng không có ý định lấy tiền của cô, nhưng sau khi họ nghe nói cô có hai vạn đồng, liền thay đổi muốn chiếm đoạt tiền của cô, kiếp trước cô thật ngu ngốc, lại đem tất cả tài sản của mình gửi trong ngân hàng đem kính dâng cho người ngoài.

Nhưng mà kiếp này cô cũng không muốn vứt tiền như rác. "Trương Dương thực sự hiện tại trong tay em không có tiền, em muốn đưa cũng không đưa cho anh được." Thanh âm của cô còn có chút đáng thương.

Trương Dương nghe xong sững sờ, sau đó vội vàng hỏi: "Không phải tuần trước em nói là trong sổ tiết kiệm còn hai vạn đồng ư? Mới cách có vài ngày sao bây giờ lại không có." Trong giọng nói của hắn rõ ràng là không tin.

Người nhà Trương gia đang ngồi trong phòng khách nghe thấy lời của hắn đều khẩn trương, nhao nhao bu lại, muốn nghe rõ xem trong điện thoại nói gì.

"Là do mấy hôm trước em về nhà. Ba em muốn lấy tiền đi, ba em nói là ba gả con gái đi, không thể lấy lại, cho nên sợ em xài tiền lung tung, ông ấy nói sẽ giúp em bảo quản số tiền đó trước." Vương Tĩnh Kỳ đã sớm nghĩ ra lý do.

"Vậy làm sao lấy được số tiền đó, giờ em đã vào Trương gia làm dâu, coi như là người nhà Trương gia, tiền tiết kiệm của em không phải cũng là của Trương gia chúng ta sao, ba em lấy quyền gì mà giữ số tiền đó?" Trương Dương thốt ra lời này, cũng không cảm thấy có gì sai cả.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong thì cười lạnh, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Ba em suy nghĩ cổ hủ. Ba nói chưa tổ chức lễ cưới thì vẫn là chưa cưới. Hơn nữa ba còn nói trước đây gia đình nhà trai chưa hề mang một phân tiền nào sang dạm hỏi, nào có ai cưới vợ dễ dàng như nhà anh. Dù em nói thế nào thì ba vẫn cho rằng em vẫn là người nhà họ Vương."

"Cái đó, chuyện nào ra chuyện đấy. Lúc trước là do hoàn cảnh đặc thù, đợi chừng nào chúng ra làm xong chuyện, mấy cái thông lệ này chắc chắn có thể bổ sung, hơn nữa không phải ba em đã nói chuyện này có cũng được, không có cũng không sao ư, trên pháp luật hai chúng ta đã là vợ chồng rồi còn gì?" Trương Dương sốt ruột nói, hắn có cảm giác như hai vạn đồng sắp phất tay nói bye bye rồi.

"Vậy thì anh tự nói chuyện với ba đi. Anh cũng biết tính ba em mà, em nói sẽ không được đâu." Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ hiện tại rất thoải mái. Cô không tin đem ba ra thì không trị được bọn họ.

Đúng vậy, trải qua một trận trước đó, ông Vương chạy tới Trương gia làm loạn một phen, người nhà Trương gia từ trên xuống dưới đều biết ba của Tĩnh Kỳ là một người vô cùng lợi hại, tục ngữ nói 'Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh' không phải sao?

Ông Vương là người rất liều mạng, một khi đã điên lên thì có thể khiến nhà người ta khó mà sống yên được. Uy lực của ông Vương, Trương gia đã được mở mang đầu óc rồi.

"Cái này... Đó là ba của em, sao lại bảo anh đi nói!" Trương Dương rõ ràng không có gan, hắn cũng rất sợ ông già kia.

"Anh không phải đã nói chúng ta là vợ chồng sao. Ba em cũng là ba anh mà." Vương Tĩnh Kỳ lấy đúng lời nói của hắn trả lại cho hắn.

Trương Dương ở bên kia cũng không biết nói gì nữa.

Vương Tĩnh Kỳ thực sự cũng không muốn đôi co với hắn. Tiền điện thoại mắc như vậy, chi phí là tự mình trả đấy.

"Trời, đã ba phút rồi. Em cúp máy đây không lại bị thu thêm tiền điện thoại."

"Khoan, chờ một chút, cuối tuần này qua nhà anh, mẹ anh muốn gặp em bàn chuyện trang trí lại phòng." Trương Dương trông thấy mẹ hắn giật dây, vội vàng nói với Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ nghĩ một chút rồi nói: "Được, sáng thứ bảy em sẽ qua."

Chương 16: Kế hoạch
Vương Tĩnh Kỳ cúp điện thoại, nằm ở trên giường nở nụ cười.

Kiếp này còn muốn lấy tiền của cô, không có cửa đâu. Cô không bắt Trương gia nhà họ nhổ tiền ra là đã tốt lắm rồi.

Tuy cô đã cố gắng nhỏ giọng lại, nhưng những người khác trong phòng ngủ vẫn có thể nghe được đại khái, thấy cô cúp điện thoại, Vương Dĩnh kiềm chế không được liền khoác chiếc áo ngủ, xỏ dép lê, chạy tới giường của cô.

"Quá giỏi, Tĩnh Kỳ, hôm nay cậu khiến mình phải nhìn cậu với con mắt khác xưa nha, cư nhiên đối mặt với người nhà Trương Dương lại có thể cứng rắn như vậy, quả thật khiến cho mình bội phục sát đất."

Trước kia Tĩnh Kỳ cái gì cũng tót, chỉ là tính cách quá nhu nhược, đặc biệt là những lúc nói chuyện với bạn trai, thật sự là khiến cho người ngoài như các cô tức giận mà. Không nghĩ tới hôm nay cậu ấy lại còn biết phản kháng.

"Cậu đang xỉa xói mình phải không? Mình biết mà." Tĩnh Kỳ biết mọi người ai cũng quan tâm đến cô, cho nên cũng vui đùa trả lời. Đồng thời cô cũng đã nghĩ trong đầu lí do mình đột nhiên thay đổi, nếu không những hành động về sau của cô sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi. Ai bảo kiếp trước cô sống quá nhút nhát như thỏ trắng đến nỗi ai cũng có thể giẫm hai chân lên bắt nạt cô? Mà cô lại còn đi theo tính cách của mẹ cô, liều mạng mà nhẫn nhịn nữa chứ, hừ!

"Cậu không phải là bị cái gì đó kích thích chứ?" Tưởng Hi Văn cũng cảm nhận được Tĩnh Kỳ trong khoảng thời gian ngắn bỗng chốc thay đổi rất nhiều, có nhiều điểm không giống với trước kia.

"Coi như là thế đi." Tĩnh Kỳ nói xong liền nằm ngửa ở trên giường, sau đó nhắm mắt lại nói: "Tuần trước mình tới Trương gia, kết quả Trương Dương tăng ca không có ở nhà. Mình ở trong phòng bếp làm xong cơm tối, chuẩn bị đi gọi mẹ và em gái anh ta ra ăn cơm, chợt nghe thấy mẹ anh ta nói mình ngu ngốc, muốn lừa gạt tiền của mình. Trong lòng mình thấy khó chịu nên chưa ăn cơm đã bỏ về. Trên đường về, mình nghĩ chuyện này phải cùng Trương Dương bàn bạc một chút, cho nên tới công ty của Trương Dương tìm anh ta, ai dè lại thấy hắn đang ở cùng người phụ nữ khác, còn rất thân mật."

Lúc cô nói chuyện, giọng điệu cực kì bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác. Tuy rằng những việc cô nói đã xảy ra ở kiếp trước, nhưng chuyện này không phải do cô phát hiện, mà là sau khi kết hôn nhiều năm, em chồng nói ra để chế nhạo cô.

Tại sao người nhà Trương Dương kéo dài thời gian như vậy vẫn không chịu tổ chức hôn lễ cho hai người? Nguyên nhân là do hắn đi làm chưa được bao lâu đã nhìn trúng một nữ đồng nghiệp. Không phải do nữ đồng nghiệp đó xinh đẹp, mà do cha cô ta là cục trưởng.

Khi Trương Dương biết bên cạnh mình có người phụ nữ điều kiện tốt như vậy, liền bắt đầu xum xoe, nịnh bợ. Tuy rằng mới đầu chưa có hiệu quả gì, nhưng do hắn kiên trì theo đuổi hơn một năm, nữ đồng sự kia cũng mềm lòng.

Kiếp trước thẳng đến tháng ba năm sau, căn phòng ở Trương gia mới trang hoàng xong, cha của người phụ nữ ấy điều tra ra Trương Dương đã đính hôn, người ta liền phủi mông vứt bỏ hắn. Sau đó tới tháng tám, Trương Dương mới kết hôn cùng Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ dựa theo thời gian suy tính, hiện tại Trương Dương hẳn là đang mặn nồng cùng người phụ nữ kia. Phỏng chừng sau khi trang hoàng xong phòng ở, Trương Dương sẽ tìm lí do để phá vỡ hôn ước với mình.

"Vậy bây giờ cậu tính làm thế nào? Tên khốn Trương Dương kia lại có thể không biết xấu hổ dám gọi điện tới đòi tiền của cậu?" Vương Dĩnh tính tình nóng nảy, nghe xong việc này, trên mặt lập tức nổi giận. Khẳng định nếu Trương Dương ở ngay trước mặt cô lúc này nhất định tên cặn bã đó sẽ sống dở chết dở.

Chương 17: Kế hoạch 2
"Lúc ấy mình không để cho bọn họ phát hiện mà quay về luôn." Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói.

Vương Dĩnh nhăn mặt, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Haizz, mình nói cậu sao lại có thể tốt bụng như vậy được, chuyện khác còn có thể cố chịu đựng. Chuyện này có thể chịu được sao? Người ta ngồi trên đầu trên cổ cậu, vậy mà cậu có thể coi như không có gì, mình đúng là phục cậu." Cô nói xong dường như không muốn rước thêm bực bội, giận dỗi bịt tai không muốn nghe gì nữa, trở về giường của mình.

"Tĩnh Kỳ, mình cảm thấy chuyện này cậu nên cẩn thận xem xét lại một chút. Chuyện khác đều có thể nhẫn nhịn, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, chưa kết hôn mà đã lăng nhăng, vậy cậu có từng nghĩ tới sau khi kết hôn sẽ như thế nào không? Người ta đều nói có lần một thì sẽ có lần thứ hai mà." Từ Mộc Nghiên thấy đây là chuyện lớn, khuyên Tĩnh Kỳ phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao việc này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời.

"Chó không đổi được thói quen ăn phân." Vương Dĩnh hờn dỗi nằm ở trên giường chêm vào một câu.

"Cậu đang mắng mình hay là mắng Trương Dương vậy?" Vương Tĩnh Kỳ buồn cười hỏi.

"Hừ!" Vương Dĩnh tức giận không muốn nói chuyện cùng cô.

"Cậu đừng giận nữa, không nghe thấy vừa nãy Tĩnh Kỳ đáp trả tên cặn bã Trương Dương kia như thế nào sao? Chuyện này nhất định không thể nhẫn nhịn như vậy được." Tưởng Hi Văn cảm thấy thông qua chuyện này, Tĩnh Kỳ nhất định đã nghĩ ra cách gì đó rồi, nếu không với tính cách của cậu ấy, hôm nay sẽ không thể nói điện thoại như vậy được. Chắc chắn là không muốn nhẫn nhịn nữa.

"Ừ, lúc ấy đầu óc mình loạn hết cả lên, bởi vì chưa từng nghĩ tới xảy ra chuyện này, cho nên nghĩ trước hết chưa cần lên tiếng, trở về cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì." Vương Tĩnh Kỳ nói.

"Vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm sao?" Vương Dĩnh cũng không tức giận nữa, ngồi xuống hỏi.

"Mình cũng đã nghĩ qua rồi. Mình muốn ly hôn với Trương Dương, ngày hôm qua vay tiền các cậu, là do mình nghĩ rằng, nếu ly hôn ba mình khẳng định sẽ cắt đứt quan hệ với mình. Mình muốn tìm công việc gì đó, lời nhiều mà chỉ cần ít tiền vốn bỏ ra, sau này để dành đủ tiền thì sẽ tự mua một căn nhà cho riêng mình. Cho nên hôm qua mới vay tiền các cậu." Vương Tĩnh Kỳ đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra. Ba cô hiện tại đã lớn tuổi, so với hồi trẻ tính tình đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu như cô ly hôn, ông ấy sẽ nghĩ là cô làm cho ông ấy mất mặt, sẽ không cho cô về nhà. Anh trai của cô lại rất bận rộn. Cho nên nếu muốn ly hôn, cũng đồng thời phải chuẩn bị chỗ ở mới thật tốt.

"Tĩnh Kỳ, cậu suy nghĩ bi quan quá rồi, ly hôn cũng không phải lỗi của cậu, ba cậu không thể không nhận cậu được, vả lại còn có mẹ cậu nữa mà." Từ Mộc Nghiên cảm thấy Tĩnh Kỳ đang quan trọng hóa vấn đề, tuy rằng hiện tại ly hôn vẫn là không tốt lắm nhưng cũng không còn giống như trong xã hội cũ, ly hôn xong sẽ không dám gặp người khác.

Vương Tĩnh Kỳ cười cười, họ không ở trong hoàn cảnh của cô nên không hiểu được: "Trong mắt ba mình chỉ có bản thân ông ấy, nếu như có thêm ai khác thì đó chính là anh trai của mình. Nhất định cậu cho rằng lúc trước ba mình ra mặt đến nhà Trương gia là vì mình phải không? Kỳ thật, cậu không hiểu đâu, ông ấy tới Trương gia không phải vì lo lắng cho mình mà chủ yếu là cảm thấy mình đã gả ra ngoài mà còn ăn nhờ ở đậu nhà mẹ đẻ, ông ấy cảm thấy thiệt thòi, cho nên mới đến Trương gia. Về phần mẹ mình, chính bà ấy còn không lo nổi cho bản thân thì làm gì còn sức lực để ý đến mình nữa."

Từ Mộc Nghiên không lên tiếng, tuy rằng đã nghe nói ông Vương là cực phẩm, nhưng cũng chưa từng gặp qua, không thể tưởng tượng được lại có người đối với thân tình có thể lạnh nhạt như vậy.

Chương 18: Giúp đỡ
Tưởng Hi Văn đối với việc Vương Tĩnh Kỳ bắt quả tang Trương Dương lăng nhăng bên ngoài hơi thắc mắc: "Cậu nhìn thấy Trương Dương có người khác bên ngoài, sao không chạy tới bắt tại trận luôn, nếu lúc ấy bắt được bọn họ, sau này không phải cậu muốn xử lí như thế nào thì như thế đó sao?"

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong suy nghĩ một chút, nếu thật sự có tình huống này, lúc đó cô hành xử giống như Tưởng Hi Văn nói, như vậy tình cảnh lúc đó sẽ ra sao.

"Vậy không được , mình không biết đối với người khác sẽ như thế nào, nhưng mình khẳng định với người như Trương Dương làm như thế sẽ không có hiệu quả, có lẽ lúc đó hắn sẽ bối rối thừa nhận, nhưng là chỉ cần quay lưng lại, đã có thể trở mặt không thừa nhận, cho nên mình nghĩ lúc ấy không cần nói gì cả, đôi gian phu dâm phụ ấy hiện tại chắc chắn không thể tách ra, chờ mình chuẩn bị tốt, sẽ cầm máy chụp ảnh chụp lại trò hề của bọn họ, như vậy hắn có muốn chống chế cũng không được.

Hơn nữa mẹ mình còn nghe được một tin, căn nhà nhỏ hiện tại của Trương gia bọn họ, là nhờ giấy đăng kí kết hôn của mình mới được đơn vị cấp cho, cho nên căn phòng đó mình cũng có nửa phần trong đó. Cho dù bây giờ Trương Dương thực sự xin mình tha thứ, người Trương gia bọn họ cũng xin lỗi mình, mình vẫn muốn ly hôn, phần của mình mình sẽ lấy lại, dù chỉ một chút mình cũng không muốn cho bọn họ." Vương Tĩnh Kỳ một hơi đem ý nghĩ hai ngày nay nói ra, cả người thông suốt cũng thấy thoải mái. Đây là mục tiêu đầu tiên của cô, cô muốn chiến đấu vì mục tiêu của mình.

Ba người khác trong phòng ngủ đều trưng ra vẻ mặt khó tin, không ngờ trên đời này lại còn có người như Trương gia.

Vương Dĩnh sau khi hết kinh ngạc, cướp lời nói: "Nhà của mình có máy chụp ảnh, chờ ngày mai mình sẽ mang đến cho cậu."

Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười gật đầu đồng ý, cô đúng thật là không có máy ảnh, vốn đã tính mượn của các cô ấy.

"Tĩnh Kỳ, người nhà Trương gia cực phẩm như vậy, cậu phải để pháp luật can thiệp. Cậu cũng biết, mẹ mình là luật sư, chắc là có thể giúp đỡ cậu." Tưởng Hi Văn cũng muốn giúp bạn tốt.

"Hi Văn, cảm ơn cậu trước, để mình nói chuyện với Trương Dương trước đã, nếu bọn họ thật sự không phân rõ phải trái, mình nhất định sẽ nhờ dì giúp." Vương Tĩnh Kỳ đã sớm nghĩ qua việc thuê luật sư, nhưng hiện tại vẫn chưa cần thiết.

"Tĩnh Kỳ, cậu còn cần hỗ trợ cái gì thì nói với mình, mình nhất định cố hết sức giúp cậu." Từ Mộc Nghiên cũng muốn vì bạn tốt làm gì đó, nhưng lại không biết bản thân có thể làm cái gì.

"Ừ, mình biết các cậu quan tâm mình, nhưng chuyện này mình phải tự giải quyết. Nhưng nếu mình cần giúp đỡ, mình tuyệt đối sẽ không khách khí." Vương Tĩnh Kỳ cảm động, đây chính là bạn bè hai kiếp của cô.

Bốn người ở phòng ngủ thảo luận, cả buổi trưa cũng không ngủ, ngươi một câu ta một câu nghĩ cách giúp Vương Tĩnh Kỳ, làm thế nào để bắt tại trận kẻ bắt cá hai tay, rồi tìm cách thu thập chứng cứ.

Cái này còn chưa tính, mấy ngày kế tiếp, chỉ cần mấy người ở cùng một chỗ thì lại mang chuyện này ra bàn, Tưởng Hi Văn còn bày kế hoạch bắt gian tại trận cho Vương Tĩnh Kỳ, vô cùng đầy đủ chi tiết.

Vương Dĩnh dành ra một buổi tối, về nhà đem máy chụp ảnh nhà cô đến cho Vương Tĩnh Kỳ mượn.

Thời điểm này máy ảnh kỹ thuật số còn chưa phổ biến, cho nên Vương Dĩnh lại phải dành ra hai ngày huấn luyện cho Vương Tĩnh Kỳ, Vương Tĩnh Kỳ mới dám dùng.

Chương 19: Giúp đỡ 2
Thứ sáu, giờ tan tầm, ba người đưa Vương Tĩnh Kỳ đến bến xe buýt gần trường học, nhìn cô lên xe, cuối cùng động viên cô, tiếp thêm cho cô dũng khí về nhà.

Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên xe buýt, gió thu thổi qua nhẹ nhàng phảng phất, nhìn cảnh phố không ngừng vụt qua, trong lòng chợt nghĩ, đời này mình nhất định phải hạnh phúc, vì sự quan tâm từ trong tim gan của bạn tốt, cô nhất định phải hạnh phúc.

Xe dừng lại, cô nhìn con đường về nhà, con đường này đối với cô mà nói đã hơi xa lạ. Đời trước ở chưa đến một năm, bởi vì thành phố D có một thị trưởng mới về công tác, huy động một hạng mục, nhà cô đột nhiên nhận được thông báo, vì mảnh đất nhà cô nằm trong vùng quy hoạch cho nên cần phải phá bỏ, lúc ấy những gia đình như nhà cô đều được cấp một khoản tiền đền bù tổn thất, hoặc là chỉ định vị trí nhà mới, còn có thể dọn trở lại nếu muốn, nhưng bởi vì khu nhà ở về sau bị xây thành một khu thương mại, không có nhà ở, cho nên việc dọn trở lại chỉ dành cho thương nhân, vì vậy người dân chỉ được nhận thêm tiền đền bù.

Lúc ấy đại bộ phận mọi người đều lựa chọn lấy khoản tiền bồi thường, chỉ có một nhóm người trực tiếp lựa chọn nơi ở mới, trên cơ bản không ai muốn mở cửa hàng, bởi vì lúc ấy giá cả chuyển nhượng cửa hàng rất mắc, ít nhất phải mấy chục vạn, đúng lúc này, có mấy người gan lớn, không muốn ở nhà mới, lại muốn dùng tiền mua cửa hàng.

Lúc ấy ông Vương cũng theo phần lớn số đông cầm khoản bồi thường, sau đó anh trai cô mua một căn nhà gia đình sang tay gần đây, còn lại hơn một nửa số tiền đều gửi tiết kiệm.

Có lẽ cô có thể lợi dụng lần quy hoạch này kiếm được một số tiền. Vương Tĩnh Kỳ vừa đi vừa tính toán chuyện này có khả thi hay không.

Chỗ ở của Vương gia là khu dân cư cũ kỹ, nhà cửa cũng đã hai mươi năm, diện tích lại nhỏ, xây dựng không hợp lý, phương tiện giao thông không được đầy đủ, làm cho giá nhà luôn không thể đi lên, giống như bây giờ một căn hộ bốn mươi mét vuông chỉ có hai vạn, hơn năm mươi mét vuông cũng chỉ có hơn ba vạn, sau khi quy hoạch xong người dân được cấp nhà mới tiện nghi không ít.

Vương Tĩnh Kỳ tính toán số tiền trong tay mình, gần như đủ để mua một căn nhà hai phòng, nhưng nếu cô bỏ hết số tiền vào chuyện này, có thể trong tay cô sẽ không còn một đồng nào, cô nghĩ có lẽ mình cần tìm thêm một công việc mưu sinh.

Mắt thấy đã về đến nhà, cô cũng không muốn nghĩ nữa, mặc kệ làm thế nào, chờ cô ly hôn xong rồi tính tiếp, nếu không lúc này cô mua gì cũng đều trở thành tài sản chung trên danh nghĩa vợ chồng, chắc hẳn một nhà Trương Dương đều hiểu rõ, nếu sau này biết cô buôn bán có lời, khẳng định sẽ không để yên mà ầm ĩ với cô. Cho nên thà rằng sau khi ly hôn rồi mới thực hiện, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa.

Đứng ở cửa nhà mình, lòng Vương Tĩnh Kỳ không bình tĩnh được, cô không tự giác nhớ lại chuyện đời trước.

Sau khi cô kết hôn, ba cô hoàn toàn chứng minh cho câu con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, cô có chuyện gì, ba cô đều không quan tâm, kêu cô đi về nhà chồng đi, mẹ cô cả đời sợ chồng, chuyện của con gái cũng tương tự, cho nên tuy rằng cũng yêu thương cô, nhưng không có lá gan nói. Về phần anh trai, vì có chị dâu, đoán chừng anh ấy cũng hữu tâm vô lực.

Kiếp trước khi sau cô bệnh nặng nhập viên, ba mẹ cũng không tới thăm cô một lần, chỉ có anh trai vụng trộm mang theo con gái tới vài lần, nhưng sau đó cũng không thấy bóng dáng. Cho nên trong lòng cô rất căm hận, ngoài người nhà Trương Dương, cô hận ba mẹ cô sao có thể tuyệt tình như vậy...

Cô đứng ở cửa hít thở sâu một hơi, tự nói với chính mình không sao, chờ cô ly hôn xong, bọn họ sẽ phân rõ giới hạn với cô, bản thân cô có thể sống tốt hơn. Làm rõ tâm tư, cô lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa.

"Mẹ, con đã về."

Chương 20: Người cha cực phẩm
Trước mặt Vương Tĩnh Kỳ lúc này là căn nhà cô đã ở từ nhỏ đến lớn, có ấn tượng sâu nhất với cô. Chờ sang năm sau khi Vương gia đổi nhà xong, Vương Tĩnh Kỳ cũng đã lấy chồng rồi, cơ bản sẽ không có cách trở về nhà mẹ đẻ. Cho dù trở về cũng chỉ ở lại trong chốc lát, sau đó lại bị ông Vương mắng đuổi đi.

Nhìn vách tường đã bị khói hun hơi ố vàng, những viên gạch lát trên mặt đất cũng không còn nguyên vẹn, đôi mắt đã dâng lên một tầng hơi nước.

Mặc dù nơi này có những kí ức không tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là nhà của cô, bản thân cũng có chút tình cảm gắn bó.

Nhưng không đợi cô thương cảm xong, tiếng mắng chửi của ông Vương đã truyền tới:

"Mày còn trở về làm gì? Còn có mặt mũi quay lại à? Người ta nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, coi như tao xui xẻo tám đời rồi, nuôi mày lớn bằng ngần này tốn hết bao nhiêu tiền của, đến khi lấy chồng rồi mà vẫn để nhà mẹ đẻ nuôi." Ông Vương ngồi trên sô pha, đang vui vẻ xem ti vi, nghe được tiếng cửa mở, vừa thấy người ăn cây táo rào cây sung là cô, liền bực tức.

"Ông đừng nói như vậy, Tĩnh Kỳ đã mệt rồi, thật vất vả mới về tới nhà nghỉ ngơi một chút, ông cũng không để cho nó yên tĩnh một lát". Bà Vương đang làm cơm chiều trong phòng bếp, nghe thấy tiếng ông Vương mắng, biết con gái mình đã về liền bỏ xuống công việc trong tay, chạy nhanh ra ngoài nói hộ cho cô. Nhưng tiếng của bà khúm núm, tựa như không có chút sức lực gì cả.

"Hừ, tôi còn chưa tính sổ, bà cứ lo chăm sóc thật tốt cho nó để làm gì, chẳng qua chỉ là cái thứ ăn cây táo rào cây sung, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, đã cho cha nó được một phân tiền nào chưa? Lại đi làm trâu ngựa, toàn bộ tiền bạc đều đem cho Trương gia, nó mệt chết cũng đáng đời". Ông Vương tiếp tục đâm vào vết sẹo của con gái, đây đã là thói quen, dù sao trong nhà này ông là lớn nhất, ông muốn mắng thì mắng, tính tình của vợ và con gái giống hệt nhau, lúc nào cũng cúi đầu không dám lên tiếng.

"Ông coi lại lời nói của mình đi, tôi với ông đều là công nhân viên chức nhà nước, tiền lương hàng tháng còn chưa đủ cho ông dùng nữa sao, con gái đã lớn như vậy rồi, trong tay như thế nào cũng phải có tiền riêng để còn có việc dùng tới nữa chứ. Còn nữa, sao ông lại không cho phép nó giúp đỡ Trương gia, hiện tại nó cũng là con dâu Trương gia mà." Bà Vương quan sát vẻ mặt của ông Vương, thấy tâm trạng ông ta không tệ, cũng đánh bạo nói hai câu.

"Hừ, tiền của tôi là để dành cho cháu đích tôn của tôi. Tôi đã nuôi nó hơn hai mươi năm, nó cũng phải biết hiếu kính tôi." Ông Vương có lý lẽ của riêng ông, hơn nữa còn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Vương Tĩnh Kỳ cúi đầu hơi bĩu môi, bởi vì cô biết, đời này ông Vương không có cháu đích tôn, chỉ có một cháu gái sinh non, cho nên nguyện vọng của ông nhất định là không thành. Cái này có lẽ là do ông trời trừng phạt tâm địa bất chính của ông ấy.

"Tĩnh Kỳ có phải là không hiếu kính ông đâu, quần áo bây giờ ông đang mặc chính là mấy ngày trước Tĩnh Kỳ mua cho đấy chứ." Bà Vương thanh minh.

Ông Vương bị câu nói làm cho mất mặt, lập tức trợn mắt, quát: "Bà muốn cái gì, muốn ăn đòn phải không, cút xuống bếp nấu cơm ngay."

Bà Vương bị mắng liền rụt người lại, nhìn con gái chỉ cúi đầu thuỷ chung không nói câu nào, bất đắc dĩ thở dài rồi đi vào bếp nấu cơm.

Ông Vương thoả mãn uy quyền của mình, nhưng nhìn thấy cô đứng đó cúi đầu không nói, tâm trạng lại bắt đầu không tốt.

Có ai nói cho ông biết, tại sao Vương Kiến Phương ông lại có thể nuôi dưỡng được một đứa con gái như vậy. Cả ngày chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết im lặng làm việc. Ở bên ngoài bị người ta khi dễ cũng chẳng biết phản kháng, làm sao mà ông trông cậy vào nó được đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff