Chương 1: Đánh toác đầu chó của lão ta càng kích thích hơn nhiều!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mây đen u ám xếp chồng lên nhau, trải rộng khắp không gian bên trên, vài tia sáng mặt trời le lói xuyên thấu qua khe hở, tản ra chút ánh sáng mỏng manh.

Bên trên sân thượng của một tòa cao ốc ba mươi tầng, tiếng gió không ngừng quét qua khắp bốn phương tám hướng, vù vù rung động.

Những tiếng bước chân lộn xộn, tiếng hít thở dồn dập, dần dung nhập vào trong bầu không khí đó.

Cạch!

Cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng bị một cỗ sức lực đẩy mở.

Một cô gái mong manh gầy yếu nghiêng ngả lảo đảo chạy qua khung cửa, nàng cúi đầu, mái tóc đen dài tung bay tán loạn trong gió, bung xõa lung tung, che chắn làm cho khó có thể nhìn ra được gương mặt thật sự của cô.

Lại có thêm một nhóm nam nhân mặc âu phục đen theo sát phía sau cô mà xuất hiện ngay ở cửa sắt.

"Bạch tiểu thư, mong cô không làm khó chúng tôi." Người đàn ông đi đầu mở miệng nói với cô gái như thế.

Bạch Khanh Khanh thuận tay nhặt một ống tuýp cũ bị vứt bỏ gần chỗ mình lên, bày ra tư thế phòng ngự mặt đối mặt với bọn họ gằn giọng: "Không được đến đây!"

Người đàn ông kia nhíu mày: "Tưởng tiên sinh đã nói chỉ cần chúng tôi đem cô còn sống mang về là được, nếu cô còn tiếp tục phản kháng, chúng tôi sẽ không ngại dùng vũ lực mà đưa cô về."

Bạch Khanh Khanh một bên không ngừng lùi về sau, một bên cười lạnh: "Còn sống trở về?"

Cô là vết nhơ của Tưởng Kỳ!

Người kia hận không thể làm cho cô trực tiếp biến mất khỏi cõi đời này! Làm sao có thể hạ lệnh để cô còn sống trở về!

Dưới chân đã nhanh chạm đến vách tường.

Bạch Khanh Khanh lập tức quay đầu lại, đằng sau lui không thể lui, tiếp tục lên trên chính là đến lan can sân thượng.

Người đàn ông mặc áo đen kia tiến lên hai bước.

Bạch Khanh Khanh lập tức giống như một con thỏ bị hoảng sợ, vừa nhấc chân, liền lui hai bước đến bên cạnh lan can sân thượng.

"Bạch tiểu thư, cô đừng xúc động! Là Tưởng tiên sinh..." Người đàn ông kia không dám hành động lỗ mãng nữa, vội bước chậm lại, đưa chiếc điện thoại di động trong tay lên cho cô thấy, "Điện thoại của Tưởng tiên sinh gọi."

"Mở loa ngoài! Anh không được đến đây!"

Bạch Khanh Khanh giọng run rẩy quát.

Mái tóc đen dài bị gió thổi tung sang một bên, làm lộ ra khuôn mặt của cô, một khuôn mặt trứng ngỗng chỉ to bằng một bàn tay lúc này đã trắng bệch, hai gò má bởi vì đói khát mà hõm sâu vào, một đôi mắt hoa đào sớm đã mất đi thần thái, mà bị nhồi nhét đầy tuyệt vọng, đau khổ.

Thân thể mỏng manh, gầy yếu bị gió mạnh thổi qua lung lay như sắp đổ.

Người đàn ông kia hoảng hốt, vội vàng dừng bước không dám tiến lên nữa, chỉ sợ cô gái trước mắt đứng không vững, sẽ trực tiếp ngã xuống.

Hắn ấn mở loa ngoài của điện thoại, thanh âm cũng điều chỉnh đến mức lớn nhất.

Chất giọng dịu dàng, trầm ấm theo di động truyền tới: "Khanh Khanh, em bình tĩnh một chút, trước hết cứ theo mấy người Lưu Nghĩa trở về đã, có chuyện gì trở về chúng ta sẽ thương lượng lại sau, có được không?"

Ba năm, thanh âm này đã làm bạn với mình suốt ba năm.

Hốc mắt của Bạch Khanh Khanh nóng lên, nước mắt bỗng chốc tràn ra như thác đổ, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

Vì sao lại trêu chọc đến cô? Thật sự bởi vì đôi mắt của cô rất giống người kia sao?

Vì sao người kia đã trở lại rồi còn không chịu buông tha cho cô? Hết lần này đến lần khác "ngoài ý muốn" thật là sự ngoài ý muốn sao?

Bạch Khanh Khanh đau đớn nhắm mắt, những lời này còn có ý nghĩa gì chứ, lúc Tưởng Kỳ dùng người thân duy nhất của cô uy hiếp cô, quan hệ giữa hai người bọn họ đã không còn có khả năng rồi không phải sao?

Tưởng Kỳ vẫn còn đang cố gắng khuyên bảo, thanh âm bị những luồng gió mạnh mẽ dữ dội trên sân thượng làm cho biến thành đứt quãng: "Khanh Khanh, tin tưởng anh... Anh sẽ... Em đừng... xúc động, anh lập tức... sẽ tới!"

"Tôi sẽ không tin tưởng anh nữa! Nếu không phải vì anh, Bạch Du cũng sẽ không chết! Nó mới chỉ học tiểu học!"

Nhớ tới em trai duy nhất của mình, hai mắt Bạch Khanh khanh như muốn nứt ra, thanh âm đột nhiên cất cao lên, bén nhọn đến chói tai.

Trên bầu trời mây đen tích tụy càng ngày càng nhiều, ngay đến một tia sáng mặt trời cuối cùng cũng đã che phủ mất.

"Em nghe anh giải thích!"

Tưởng Kỳ vẫn còn đang nói gì đó, thế nhưng Bạch Khanh Khanh đã không nghe thấy nữa.

Nàng nhếch khóe miệng lên một chút: "Tưởng Kỳ, tôi không hận anh lừa dối tôi, tôi chỉ hận chính mình đã bị thứ gọi là tình yêu che mờ mắt, thế nhưng... anh lại giết chết Bạch Du, chỉ có chuyện này, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh! Cho dù tôi có rơi vào địa ngục, cũng sẽ vĩnh viễn nguyền rủa anh!"

"Kiếp nay, tôi sẽ giống như anh mong muốn, như anh mong muốn biến mất khỏi thế giới này; nhưng nếu có thể sống lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không dính líu gì đến anh nữa!"

Tiếng nói vừa dứt, Bạch Khanh Khanh liền ngửa đầu, toàn thân ngã xuống.

"Khanh Khanh!"

Tiếng gào tê tâm liệt phế của Tưởng Kỳ vẫn còn đang quay quẩn giữa đất trời.

Trong nháy mắt lúc rơi xuống, cách một màn mưa bụi lất phất và tóc tai bay tán loạn, Bạch Khanh Khanh giống như đã nhìn thấy được bóng dáng vội vã, hoảng hốt chạy tới của người kia.

Mưa rốt cục cũng đổ xuống, những hạt nưa to như hạt đậu rơi vào khóe mắt, tầm mắt chậm rãi từ mơ hồ biến thành hắc ám.

A... Thì ra người kia cũng có lúc kinh hoảng sợ hãi thất thố như thế.

Bạch Khanh Khanh nghĩ như vậy.


————————————

"Hey, baby! Hey, baby~"

Nhạc chuông báo vui nhộn làm cho đầu óc của Bạch Khanh Khanh phát đau, nàng nhíu nhíu mày, theo bản năng vươn tay ấn tắt điện thoại.

Đã nói qua biết bao nhiêu lần rồi, trong lúc cô ngủ không cần chơi trò liên tục gọi điện thoại gọi hồn như thế, Vương ca vì sao lần nào cũng như thế không chịu nghe?

Từ từ...

Vương ca?

Nhạc chuông báo giai điệu bài hát chủ đề của Shin cậu bé bút chì?

Đây đều là chuyện của mấy năm về trước mà?

Bạch Khanh khanh vội vã ngồi dậy, theo bản năng sờ sờ mặt mình, chà xát cánh tay.

Sạch sẽ, hoàn hảo không chút sây xát gì...

Không phải cô đã nhảy xuống từ tầng ba mươi sao?

Tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, tỉnh táo, đập vào mắt là một gian phòng ngủ không lớn.

Bên trong là một cái giường ngủ loại dành cho hai người cùng một giá sách gắn liền với bàn học nhỏ, đã đem cả căn phòng nhét đầy rồi.

Đây không phải nơi mà mình đã ở trước khi gặp Tưởng Kỳ sao?

Bạch Khanh Khanh nhìn chằm chằm cảnh tượng quen thuộc trước mắt, đôi mắt càng lúc càng mở lớn, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Thân thể cô cứng ngắc cố quay đầu, bên góc trái của giường ngủ chất đầy một chồng tạp chí, lung tung không ít loại, nhưng lại xếp khá ngay ngắn gọn gàng không giống với thói quen của mình.

Bỗng chốc đầu cô cảm thấy vô cùng đau đớn, tin tức như đại hồng thủy chen chúc tràn vào trong đầu óc.

Bạch Khanh Khanh giật mình sửng sờ ngay tại chỗ.

Hóa ra... Bạch Khanh Khanh cô chỉ là một nhân vật nữ phụ thế thân trong một quyển truyện thôi sao?

Tiểu hoa đang hot thì ra cũng chỉ là bố trí bày ra cho nữ phụ, sau đó sự nghiệp gặp khủng hoảng, trượt dốc, là vì tạo cơ hội cho nam chính xuất hiện mà thôi.

Bạch Khanh Khanh cười khổ, khó trách Tưởng kỳ lại thích cô đeo khăn che mặt, khó trách hắn chưa bao giờ đụng chạm đến mình.

Thì ra đơn giản chỉ là vì bản thân cô có một đôi mắt nhìn giống đôi mắt của nữ chính y như đúc, đơn giản cô chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.

Chẳng qua là...

Bạch Khanh Khanh với tay cầm lấy điện thoại di động mở màn hình ra xem.

Thứ hai, ngày 03 tháng 06 năm 2019, 15 giờ đúng.

Cô sống lại!

Thật sự sống lại!

"Bạch Du!"

Tay Bạch Khanh Khanh run rẩy mở danh bạ điện thoại, bấm vào hai chữ "Tiểu Du".

Bíp ——

Không nghĩ tới lại lỡ tay bấm gọi.

Cô vội vàng ấn cắt đứt cuộc gọi còn chưa kịp chuyển tiếp kia.

Không thể sốt ruột, tiểu Du vẫn còn đang ở lớp.

Bạch Khanh Khanh hít sâu một hơi, yên lặng nghĩ đến những sự tình sắp xảy ra.

Bây giờ cô còn chưa có gặp gỡ Tưởng Kỳ, tất cả mọi chuyện đều vẫn còn kịp!

Cô có thể cứu lại sự nghiệp của mình! Có thể không liên lụy gì với người kia!

Có thể... bảo vệ được em trai của mình.

"Hey, baby! Hey, baby~"

Tiếng nhạc chuông báo của điện thoại lại vang lên lần nữa, Bạch Khanh Khanh đem suy nghĩ đang trôi xa của mình kéo trở về.

Vương Tụ.

Người đại diện của Bạch Khanh Khanh, cũng là người duy nhất ở đời trước sau khi Tưởng Kỳ thả ra lời ngoan độc, vẫn chịu đưa tay ra giúp đỡ cô.

Cuộc gọi vừa mới kết nối, tiếng nói thô lỗ của Vương Tụ nháy mắt theo đầu dây bên kia truyền tới.

Bạch Khanh Khanh nghe được giọng nói quen thuộc, cảm xúc có chút kích động, nhưng còn không đợi cô mở miệng nói chuyện, cỗ cảm xúc này đã bị mấy lời nói của Vương Tụ đè ép xuống.

"Khanh Khanh, em chuẩn bị sao rồi? Anh lập tức sẽ tới đón em!"

"Nghe vương ca khuyên một câu đi, Tống đạo thật sự không phải là người chúng ta có thể đắc tội, lần này đến đó em nhất định phải giải thích rõ ràng, được chứ?"

"Tống đạo? Giải thích? Đón em?"

Một chuỗi mấy chữ này, làm cho Bạch Khanh Khanh đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Đầu dây bên kia Vương Tụ nghi hoặc nói: "Không phải em đã quên đó chứ? Buổi sáng không phải đã nói tối nay phải đi gặp Tống Bao Hồn sao?"

Khóe miệng Bạch Khanh Khanh vừa nhếch, ngay cả điện thoại cũng chưa tắt, trực tiếp mở weibo ra xem.

Ba thứ hạng hàng đầu của bảng hot search, đều có liên quan đến Bạch Khanh Khanh.

# Bạch Khanh Khanh hư hư thực thực đùa giỡn đại bài #

# Tống đạo bị liên lụy trói buộc#

#《 Thiên kiếm truyện 》, Nguyên nhân gián đoạn quay chụp #

Từ top một hot search, có một đoạn video clip.

Một người đàn ông đầu hói đối diện với màn hình, hoang mang lắc lắc tay: "Mấy người không cần phải nói bậy, Khanh Khanh sao có thể đùa giỡn đại bài chứ? Nguyên nhân bộ phim bị gián đoạn quay chụp thật ra là do tôi."

"Là tôi không lo lắng chú ý đến sức khỏe, thân thể của diễn viên, cho nên mới sai lầm làm cho cô ấy xuống nước quay phim, làm cho cô ấy bị cảm mạo, thân thể không tốt cũng chỉ có thể xin nghỉ phép, không phải đùa giỡn đại bài gì hết, thật sự không phải."

Đoạn sau đó còn làm bộ như rất áy náy đưa tay lau lau nước mắt.

Thật sự mỗi lần xem, liền cảm thấy ghê tởm một lần.

Bạch Khanh Khanh cau mày thầm suy xét đánh giá trong lòng.

Cô đã bảo mà, ngày hôm này sao lại quen thuộc đến như vậy!

Đây không phải là ngày đã tạo nên bước ngoặt sự nghiệp trượt dốc của cô sao?

Nhưng mà, sự thật hoàn toàn không giống với những gì lão ta nói trong video clip.

Thời điểm Bạch Khanh Khanh tham gia diễn bộ phim《 Thiên kiếm truyện》vẫn còn là tiểu hoa lưu lượng, đạo diễn là Tống Bao Hồn thanh danh rất tốt, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, cố tình lại có một khuyết điểm người ngoài giới và giới hâm mộ, chính là rất háo sắc.

Bạch Khanh Khanh từ chối yêu cầu muốn quy tắc ngầm của hắn, kết quả là bị cắt bỏ vai diễn.

Cô vốn tưởng rằng sự tình chỉ như vậy là thôi, không nghĩ tới qua vài ngày sau, Tống Bao Hồn lại xuất hiện ở một số đoạn video phỏng vấn, một bên diễn kịch một bên hắt nước bẩn lên người cô, nói tới nói lui ẩn ý đều là cô đùa giỡn đại bài, tự ý bỏ vai.

Lúc Bạch Khanh Khanh đã tức giận đên mức muốn bùng nổ, người này lại thông qua Vương Tụ, hẹn cô ra gặp mặt, ý tứ là chỉ cần Bạch Khanh Khanh cô nhận thua, như vậy hắn có thể ra mặt thay cô bác bỏ tin đồn.

Ngay lúc đó đầu óc Bạch Khanh Khanh nóng lên, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua, mắng Tống Bao Hồn cẩu huyết lâm đầu, vuốt mặt không kịp.

Vì vậy Tống Bao Hồn liền thông qua nhân mạch của mình, trực tiếp lên tiếng, nếu người trong giới hợp tác với Bạch Khanh Khanh, chính là đối chọi với hắn.

Tài nguyên của Bạch Khanh Khanh trực tiếp bị mất đi hơn phân nửa, càng về sau tình huống càng không xong, sự nghiệp và cuộc sống toàn bộ đều rơi vào đáy cốc, đây cũng cơ hội để nam chính Tưởng Kỳ lên sân khấu.

"Chuyện này phát triển không đúng nha, sao mình lại đồng ý đi gặp mặt lão ta?"

Bạch Khanh Khanh nhìn chằm chằm di động thì thảo lẩm bẩm.

Ở đầu điện thoại bên kia Vương Tụ không nghe cô trả lời, lo lắng sốt ruột gọi tên cô mấy lần: "Khanh Khanh? Khanh Khanh? Em đang nói cái gì? Có đang nghe không?"

Bạch Khanh Khanh vội lấy lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, cảm thấy mình đã có biện pháp: "Nghe đây, Vương ca khi nào anh mới đến?"

"Bốn giờ rưỡi đến."

"Được, em chờ anh."

Bạch Khanh Khanh buông điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng ở hiện tại của nàng, có hai phòng một sảnh, là do công ty quản lý thuê giúp cô.

Bạch Khanh Khanh ở phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ lớn thì được dùng để làm nhà kho, chất đầy đồ đạc linh tinh, lộn xộn.

Cô dựa vào trí nhớ đi đến đống đồ xếp ở góc tường, khom người tìm kiếm.

Chỉ một lát sau đã tìm được thứ mà mình muốn.

Bạch Khanh Khanh cười lớn giơ thứ trong tay lên cao, hô: "Pháp bảo giành thắng lợi!"

Chỉ thấy trên tay cô cầm một cái thiết bị điện tử nho nhỏ, và một cái cờ lê đang lóe sáng.

"Lần trước gọi điện thoại mắng lão ta là rất xúc động rồi, gặp mặt đánh toác đầu chó của lão ta càng kích thích hơn nhiều!"

Thuận tiện còn có thể thu được chứng cứ chính xác để bật lại, ví dụ như, ghi âm?

Bạch Khanh Khanh quơ quơ cờ lê trong tay, lặng lẽ cười hai tiếng, đôi mắt hoa đào lòe lòe tỏa sáng.


=-=-=-=-=

Nam chính đã đến chưa, đến chưa???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro