TRUNG - NHUẬN NGỌC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một hang động tối tăm ở một nơi vô định, Nhuận Ngọc từ từ mở mắt ra. Xung quanh y là một bầu không khí lạnh lẽo và chết chóc bao trùm. Y khẽ cự mình một cái thì phát hiện, cơ thể mình không tài nào cử động được. Bấy giờ, y mới sực nhớ ra rằng mình đã chết rồi.

Nhuận Ngọc thở dài một cái, nói "Quên mất! Mình đã chết rồi cơ mà. Làm sao mà cử động được nữa"

Nhuận Ngọc cố đảo tròng mắt nhìn xung quanh thì phát hiện, bốn bề đều là một màu đen thăm thẳm, y thầm nghĩ "Có lẽ đây là cõi Vô Định"

Cõi Vô Định là nơi mà linh hồn hay nguyên thần của các vị thần tiên sẽ đến sau khi chết. Ngày bé, Nhuận Ngọc từng được Đồ Diêu Thiên Hậu dạy qua. Thần tiên trên trời tuy không chết như cách của phàm nhân, nhưng một khi họ chết, linh hồn, nguyên thần và ý thức của họ sẽ đi đến một nơi được gọi là cõi Vô Định. Nơi đây không giống Nhân Giới, không giống Ma giới, lại càng không giống Thiên giới. Nó là một nơi không đâu cả, không gì cả và không có ai cả. Chỉ có duy nhất linh hồn của kẻ xấu số bị nhốt vào đây mà thôi. Khi linh hồn bị lạc đến đây sẽ mãi mãi chìm trong nơi này, không thể nào quay về được nữa, thời gian dần già sẽ hoà làm một với nơi này.

Nhuận Ngọc nghĩ đến đây thì thầm cảm thán "Đời này của ta đã gây ra nhiều tội ác như vậy. Có lẽ đây là nghiệp báo mà ta phải chịu." Nghĩ rồi Nhuận Ngọc nhắm mắt lại, buông xuôi tất cả, như một lời ngầm chấp nhận hình phạt mà tạo hóa dành cho mình.

Nhưng cũng vào chính lúc này, bên tai Nhuận Ngọc lại bất ngờ vang lên một giọng nói. Một giọng nói vô cùng quen thuộc "Ngọc Nhi! Ngọc Nhi! Ngọc Nhi con ơi! Con đang ở đâu?"

Nhuận Ngọc nghe thấy thanh âm đó thì vô cùng bất ngờ. Y lập tức mở mắt ra, cố gắng đưa mắt nhìn về khắp nơi, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, vừa tìm nước mắt y vừa không kìm được mà tuôn trào như suối.

Giọng nói đó... Không sai... Chính là giọng nói đó. Dù là đã trải qua hơn bốn trăm vạn năm, y vẫn không sao quên được giọng nói đó. Giọng nói vừa ấm áp lại quen thuộc đó, chính là giọng nói của mẫu thân y - Tốc Ly tiên ngư.

"Mẫu thân! Mẫu thân! Người ở đâu? Mẫu thân! Ngọc Nhi nhớ người lắm! Mẫu thân!" Nhuận Ngọc vừa đưa mắt tìm kiếm trong vô vọng vừa nghẹn lên. Y khi này rất muốn chạy đi tìm mẹ nhưng cơ thể lại bị khống chế bởi một sự kìm kẹp vô hình, khiến y không tài nào cử động được.

Lúc này giọng nói của Tốc Ly lại vang lên "Ngọc Nhi! Mẹ ở ngay cạnh con đây!"

Lời nói vừa dứt, trước mắt Nhuận Ngọc liền hiện lên một vầng hào quang màu vàng nhạt, khi ánh sáng tan đi, thân ảnh của một nữ nhân mặt hồng y xuất hiện. Người đó không ai khác, chính xác là Tốc Ly. Nàng nhìn thấy Nhuận Ngọc thì vô cùng xúc động, nước mắt không nhịn được mà tuôn trào, làm ướt cả vạt áo.

Tốc Ly nhẹ nhàng phẩy tay một cái, một đạo hào quang từ ngón tay nàng lập tức hiện ra rồi hoá thành một con cái nhỏ bay về phía Nhuận Ngọc. Cá nhỏ bơi lượn lờ xung quanh Nhuận Ngọc vài vòng, sau đó tan biến vào hư không.

Sau khi cá nhỏ biến mất, Nhuận Ngọc liền có cảm giác tay chân mình cử động được. Y không chút chần chừ, lập tức lao đến, ôm chầm lấy mẫu thân mà khóc nấc lên như một đứa trẻ. Tốc Ly cũng ôm lấy y mà nghẹn ngào. Hai mẹ con cứ vậy mà ôm nhau sa lệ.

Qua lâu hồi sau Nhuận Ngọc mới lau nước mắt, y nắm lấy tay mẹ, mẫu tử lâu ngày trùng phùng, thật vui mừng không đâu tả hết.

Nhuận Ngọc hỏi "Mẫu thân! Sao người lại ở đây?"

Tốc Ly khẽ mỉm cười xoa đầu Nhuận Ngọc rồi ôn tồn giải thích.

Thì ra năm đó sau khi bị Đồ Diêu đánh tan nguyên thần, linh hồn và ý thức Tốc Ly đã đi đến cõi Vô Định. Vị thần cai quản nơi này là Vô Định Minh Vương, thấy nàng đáng thương tội nghiệp nên đã giữ nàng lại, để trách cho nàng bị hoà làm một với cõi Vô Định, Vô Định Minh Vương đã ban cho nàng một đạo pháp thuật và cho nàng làm chức quản sự ở lối vào cõi Vô Định, chuyên cai quản các oan hồn có khí vận chưa tận bị lạc vào nơi đây. Lúc biết tin Nhuận Ngọc vì sử dụng cấm thuật Huyết Linh Tử nên sau khi chết nguyên thần bị giam giữ ở nơi này, nàng đã cầu xin Vô Định Minh Vương cho nàng đi gặp con trai. Thấy hoàn cảnh của nàng đáng thương nên Vô Định Minh Vương đã đồng ý cho nàng và Nhuận Ngọc trùng phùng.

Kể đến đây Tốc Ly lại không kìm được mà xúc động rơi lệ. Nhuận Ngọc vội đưa tay lau đi những giọt lệ vươn trên khoé mi nàng, mặc cho bản thân cũng đang không ngừng sa lệ. Nhuận Ngọc nghẹn ngào "Mẫu thân! Con xin lỗi. Đã để cho người phải khổ tâm vì con. Là Ngọc Nhi không tốt. Con xin lỗi người! Mẫu thân!"

Tốc Ly khẽ mỉm cười, đầy khoan dung nói "Thằng con khờ! Có gì mà phải xin lỗi chứ! Làm người ai mà chẳng có sai lầm. Con biết sai là tốt lắm rồi. Mẫu thân không trách con đâu"

Nhuận Ngọc lại nói "Mẫu thân! Bây giờ con đã ở đây rồi. Con sẽ ở bên cạnh người, ngày đêm hầu hạ người. Hết lòng hiếu thuận với người, bù đắp lại những năm tháng khi xưa. Mẫu thân, con sẽ tận hiếu với người"

Đến đây Tốc Ly cư nhiên lại lắc đầu "Không! Con không được ở lại đây! Ngọc Nhi con phải trở về. Ta đã xin với Vô Định Minh Vương rồi. Người nói khí vận con chưa tận, chỉ cần tìm được cơ hội trùng sinh là có thể trở về"

Nhuận Ngọc tròn mắt "Trở về? Tại sao chứ? Mẫu thân con muốn ở đây với người. Mẫu thân..."

Tốc Ly lại lắc đầu nói "Không! Ngọc Nhi! Có người đang chờ con. Con phải trở về. Mẫu thân đã chết rồi, không cần con tận hiếu. Nhưng có một người vẫn còn đang sống. Vẫn còn đang chờ con trở về"

"Ai... Đang chờ con chứ?" Nói đến đây trong tâm trí Nhuận Ngọc hiện lên một bóng dáng nam nhân mờ như khói, người này thân vận hắc bào, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt quái dị, nhìn bộ dạng hắn vô cùng đáng sợ nhưng khi nhớ đến hắn Nhuận Ngọc lại cảm thấy một cảm giác ấm áp và thân thuộc đến khó tả.

Y nhắm mắt lại, khẽ chau mày, cố nhớ lại gương mặt của người nam nhân kia nhưng không thể, trong đầu y lúc này chỉ có những mảnh kí ức chắp vá, không nguyên vẹn về một ai đó, một người nào đó đối xử với y rất tốt. Không phải Húc Phượng, không phải Ngạn Hữu, càng không phải phụ đế của y. Người đó rốt cuộc là ai?

Nhuận Ngọc nhắm chặt mắt, càng cố nhớ lại, đầu y lại càng trống rỗng những mảnh kí ức về người kia cũng dần mất đi.

"Là ai? Ngươi là ai? Người đang chờ ta là ai?" Nhuận Ngọc liên tục tự vấn

Bấy giờ Tốc Ly đột nhiên lại lên tiếng "Ngọc Nhi, con phải quay về. Con phải quay về. Có người đang chờ con. Con phải quay về."

Nói rồi nàng dần tan biến vào hư không. Để lại xung quanh Nhuận Ngọc một mảnh đêm đen vô tận.

Nhuận Ngọc cố quờ quạng trong không trung tìm kiếm mẫu thân, miệng không ngừng gọi "Mẫu thân. Mẫu thân người đâu rồi? Mẫu thân! Người đang ở đâu? Mẫu thân"

Khi Nhuận Ngọc vẫn chưa kịp ý thức được tình hình xung quanh mình, thì bỗng chốc trước mắt y lại hiện ra một vần hào quang vô cùng rực rỡ, nhưng vần hào quang này khác với vầng hào quang của Tốc Ly, vần hào quang này có màu tím.

Khi Nhuận Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, thì vầng hào quang kia đã tỏa sáng rực rỡ hơn và mang y nuốt trọn vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro