Chương 1 _ Loạn tam giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 1

Năm quyền tông thứ ba, tam giới rối loạn, tiên đạo bắt đầu suy yếu. Bắt chớp thời cơ nghìn năm có một, âm ma vạn năm bị phong ấn dưới núi Bất Sơn tận cùng âm giới thoát ra, nhân gian rơi vào bể khổ.

Gió xé gúc gào cả thế gian, ngày đêm bao chùm trong bóng tối. Ôn ma phát tán dịch bệnh khắp nơi, nhân loại trúng độc liền trở thành lũ yêu ma khát máu. Chúng điên cuồng ăn tươi nốt sống người trên dương thế, thứ mà người ta gọi là tang thi.

Từng ngày tháng sống không bằng chết, nhìn những người bên cạnh từng người từng người ra đi. Có người chết, có người biến thành thứ quái vật hư thối kinh tởm đó, lại có người bị nó ăn.

Lúc này nhiều người đã bước chân đến cửa chân tu, tiên đạo cầu cứu. Nhưng ai biết rằng, những nơi họ gửi niềm tin chẳng khác gì bên ngoài.

Trải qua thời gian, thế lực ma tông, Đại ma tông Ôn Huyền trở nên cường đại. Giữa tiêng khóc than tuyệt vọng của nhân loại. Ma giới càng lớn mạnh, nhân gian tưởng chừng như kết thúc. Nhiều đạo sĩ, chân tu biến mất, thay vào đó là muôn lũ yêu ma.

Khắp nơi dường như không còn thấy hơi thở của nhân loại, bóng dáng người sống lại càng hiếm hoi. Đối với nhân loại hiện tại, chùa chiền tượng phật, mếu thờ điều không còn ý nghĩa gì cả, chỉ còn là nơi để thây ma mang mùi máu tanh.

Tiếng than trời trách đất dần mất đi, bởi vì, không ai có thể cứu được họ ngoài chính bản thân mình.

Trong một đêm tuyệt vọng, bỗng xuất hiện một luồng sáng từ trên trời hạ xuống, những con người sống sót vô tình nhận được thần lực, mang thần lực chế ngự thây ma, hy vọng của nhân loại được mở ra. Nhưng bước đầu xuất hiện thần lực vô cùng yếu kém, không thể địch nổi thế lực của ma tông. Dù vậy, khi con người đứng trước sự sinh tồn, tuy chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không thể bỏ qua.

Nhân gian rơi vào tàn khốc, Thiên đình cũng đứng trên bờ vực diệt vong. Sự thật, sau khi Đại ma tông hồi sinh trở lại đã mạnh hơn xưa.

Tiên giới rối loạn, phật tổ trong lúc âm giao chuyển thế, bất cẩn bị đạo lực sát thương tà ma đánh trúng, trọng thương nặng rút lui về.

Kiếp nạn này từ đầu đã biết tam giới không thể chốn thoát. Ma quỷ trong tám tầng địa ngục điên cuồng thoát ra. Diêm Vương chống đỡ không nỗi dẫn theo binh tướng còn sống sót trở về Thiên đình. Diêm điện vốn đã âm u nay càng hơn.

Nhân lúc này, thế lực tiên giới suy yếu, Đại ma tông Ôn Huyền triệu tập ma binh quỷ tướng tấn công.

Đoán trước được điều đó, Ngọc Đế đành tập hợp các thần binh, tạo ra một kết giới, chỉ mong sao có đủ thời gian cầu người đến cứu. Mà buồn cười, còn ai có thể cứu được thế gian ngay lúc này. Trời đất bao la, do Ngọc Đế hắn làm chủ, nhưng thực lực Ngọc Đế chính là thua tên ác ma kia.

Bên ngoài kết giới, đoàn yêu ma, ngạ quỷ vô cùng lớn mạnh, tiến đến thiên đình mỗi lúc một gần. Luồng mây đen bao phủ cả khoảng hào quang trong không trung.

"Cố gắng chống đỡ, nhất định phải kéo dài thời gian." Ngọc Đế ra lệnh, theo đó dồn hết tiên lực của mình ngăn cản đám ma quỷ bên ngoài.

Binh tướng liền mạng chống đỡ, nhưng không bao lâu liền thấy nghe tiếng hốt hoảng từ xa chạy tới. "Muôn tâu Ngọc Hoàng... bốn phương tám hướng điều không chống đỡ nổi. Ngọ nam thất thủ, đồng thời các cửa khác toàn quân bị diệt.''

Lời vừa dứt, tiếng yêu ma mỗi lúc càng gần, máu trong miệng Ngọc Đế cùng các chư thần khởi tạo kết giới theo khóe miệng trào ra.

Phía bên ngoài, ma quỷ tầng tầng lớp lớp, phá tan kết giới đi vào. Tia hy vọng cuối cùng vẫn không biến mất, phải cố trụ... nhất định cố trụ... Ngọc Đế hắn thà chết cũng phải mang thế gian trở lại.

Tiên nhân cưỡi trên lên lưng mãnh thú chiến đấu sức cùng lực cạn, vô số lính thần không chống đỡ nổi liền thành miếng thịt ngon trong miệng yêu ma. Bốn phía bị bao vây, Ngọc Đế rút kiếm từ trong tay, từ phía xa liền nghe thấy tiếng cười ghê gợm.

Hắc Long chiến kỵ từ xa bay đến uy mãnh gầm thét, mỗi lần thét ra điều hút cạn linh khí xung quanh. Trên lưng nó, Đại ma tông Ôn Huyền một thân hắc y cười lớn. "Bọn tiên đạo các ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn... ha ha ha... tam giới bây giờ là của ta... ha ha ha..."

Thiên đình trở nên hoang tàn, khắp nơi nơi đầy máu tanh, tiếng thét trong đau đớn, bị xé thây moi ruột. Trong lòng Ngọc Đế một mãnh hỗn độn chẳng khác nhân gian.

Kiếm trên tay Ngọc Đế vừa xuất liền hiện lên một màng tiên khí mạnh mẽ.

"Minh khí tam giới, trấn áp yêu ma...'' mượn linh lực từ bảo kiếm mở cửa tam giới để trấn yêu. Ngọc Đế mang linh thể mình hòa vào thanh kiếm.

Một luồng sáng từ trong thanh kiếm hiện ra, diệt trừ không ít yêu ma hồn phi tiêu tán. Nhưng cửa khí tiên chưa mở được bao lâu thì gặp một làn khói đen bay đến. Hai luồng khí đối nghich nhau, đương nhiên kẻ mạnh chiến thắng.

Thanh kiếm rơi xuống đất, trong miệng Ngọc Đế mang theo ngụm máu chảy ra, trọng thương ngã xuống.

Răng cắn chặt trong đau đớn, không cam tâm nhìn tên đại ma tông hút dần tiên khí trong cơ thể mình.

Tên đáng thương hại trước mắt làm Ma tông cười to, trên mặt hắn đầy vết nứt, lạnh lùng. Tham vọng thống lĩnh tam giới của hắn đã hoàn thành.

Lúc này, tiên giới biến mất, âm khí bao quanh. Thiên đình diệt vong, Ngọc Đế bại trận, bị hút cạn linh khí sắp tan biến.

Trong thời giờ khắc đó, một luồng đạo quang từ bốn phía hiện ra...

Đó chính là tia hy vọng cuối cùng...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro