Chương 2 _ Thế chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2

Giữa án mây đen một đạo quang tỏa ra làm tan biến phần ma khí xung quanh. Một nam tử toàn thân lam bào, trên lưng đeo hai thanh kiếm, một đen một bạc, tọa thân trên con linh kỵ. Bạch Long quật cường một thân trắng xóa uy mãnh lượn quanh.

Nam tử này là ai? Trải qua hàng nghìn hàng vạn năm y vẫn thế, một thân ảnh vẫn thanh thiết, đôi mày nhu lại, nét mặt ôn hòa. Mang cho người khác cảm giác ấm áp lại bình yên. 

Y được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam trong tam giới. Ngoài dung mạo tuyệt trần làm say mê lòng người, bao người gặp qua chỉ luyến tiếc. Y còn là một người có căn tu cao, thông minh tuyệt xuất. 

Người người đều đem lòng thương nhớ chứ không dám đến gần. Bởi mỹ nhân xinh đẹp kia dễ nói chứ không dễ trêu chọc. Trong tam giới làm gì có mang mà to gan đến mức nhìn thẳng y. Ai ai chẳng biết trọng yếu của y là sư phụ cùng sư huynh.

Tam giới chỉ mỗi tính khí của y là thất thường, chắc cũng bởi được Lạc Vân tiên sơn nuông chiều từ nhỏ.

Vạn vật trên thế gian điều có linh tính. Bạch Long là thần long uy mãnh trong thiên hạ, người chế ngự được nó chỉ có mỗi nam tử kia. 

Bỗng dưng, Bạch Long bi oan rống lên một tiếng xé nát cả khoảng trời. Nó luyến tiếc nhìn con Hắc Long, hốc mắt lộ ra chút đau thương.

Đôi mắt Hắc Long đỏ ngầu không đổi nhìn Bạch Long lạnh lùng oan độc. Để Bạch Long nhận ra người trước mắt đã không còn như trước.

Đã ai còn nhớ hàng nghìn năm trước, hai con Long kỵ này đã từng là một đôi.

"Ngươi là ai?" Dường như cảm nhận được bất thường, Ma tông lạnh lùng sắc bén nhìn y.

Nam tử vẫn trầm mặt, giương mắt nhìn khuôn mặt rạn nứt một nửa của hắn. Đối mặt với người nam nhân này đến tận cùng y nên làm gì?

Phía sau lưng hắn là vô số ma quỷ đang hung tợn nhìn chầm chầm y, như đang chờ lệnh chủ nhân để xé xác y.

Từ khi nam nhân này lún chân vào ma đạo thì giữa y và hắn đã bị ngăn cách quá xa rồi, dù muốn cũng không thể nào quay trở lại .

Qủy ngọc trên tay hắn phát ra một luồng huyết khí áp về phía y. "Cho dù ngươi là ai thì cũng bỏ mạng ở đây."

Chấn Ảnh bay khỏi võ, đạo quang tỏa sáng trên thanh kiếm ngoan cường đánh tan luồng huyết khí.

Khuôn mặt lãnh tĩnh ngạc nhiên. "Không ngờ ngươi có được Thạch Ngọc khí trên tay."

Ma tông sờ thanh Thạch Ngọc khí trên tay mình, huyết quang mỗi lúc càng đậm. "Các ngươi phong ấn ta nghìn vạn năm. Có điều không ngờ để ta nhặt được thứ này.''

Nó từ đầu vốn chỉ là một vật có linh khí chấn yêu, vì linh khí cường đại đã có bao nhiêu thế lực tranh giành. Đúng là không ngờ, món Thạch Ngọc khí này đã được phản thệ, bị người khác dẫn dụ ma khí, hấp thụ quá lớn lại trở thành món ma khí.

Mà người chế tạo nó chính là tên phản đồ, Lý Dục. Năm xưa hắn đưa mình vào ma đạo, làm tay sai dưới chướng Ma tông. Hắn vốn là người mưu hiểm, nhất là tự cho mình thông minh, nhưng hắn càng không ngờ được sự thông minh đã giết chết hắn.

Vào một đêm yêu giới suy yếu, hắn cùng Ma tông bị vây đến đường cùng. Hắn dừng trăm phương nghìn kế để thoát thân. Chẳng ngờ, mưu kế hắn nằm dưới mí Ma tông, trước khi hắn phản bội đã bị ma tông một chưởng cướp đi hồn phách, hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

Du Thiền nhếch môi chế nhạo. ''Thứ mà đời đời, người người, tranh tranh, đoạt đoạt muốn có được lại xuất hiện trong tay ngươi. Ta tự hỏi thế gian cần thiết gì phải làm chuyện vô nghĩa đó.''

Năm đó vô số người tranh giành thứ pháp khí này mà hãm hại nhau. Y đâu quên những kẻ đầu cơ đã phản bội mình, càng không thể quên người đã đưa y và hắn đến tử lộ. Hại đôi Song Long kiếm này mãi chỉ còn là hư danh... 

Chính là người tên Lý Dục...

Chủ nhân của Chấn thần đã không còn, vậy cố chấp giữ lấy còn ý nghĩa gì.

Ôn ma thấy mình thật sự rất may mắng. Nếu năm xưa hắn không bị phong ấn vào Bất Sơn thì hắn đâu thể có được thứ bảo vật này, tay sờ thanh Thạch Ngọc khí, cảm thán. "Ta không biết mình nên vui mừng hay nên hận các ngươi."

Đôi mày cau lại nhìn ác ma cừu hận, rất lâu sau lại nói. "Không nói lời vô nghĩa. Thân xác đó là của ta, ta sẽ lấy lại."

Phóng ra một tầng ma khí dày đặc áp chế một luồng khí trong cơ thể, Ma tông lãnh khí hung tàn. "Ta phân vân tại sao chính chủ yếu đuối đó hôm nay khó áp chế. Thật không ngờ chính là ngươi, Thế chủ của tam giới, đạo môn tại Lạc Vân sơn, Du Thiền."

Qủa nhiên phần ân tình không bao giờ chấm dứt, tuy linh hồn trong thể xác bị Ôn ma khống chế nhưng đã thức tỉnh, đang từng chút muốn thoát ra. Hắn chính là không thể làm tổn thương người trong lòng. Hắn biết một khi bước chân vào ma đạo thì không dễ dàng thoát ra.

Nghìn năm trước thân xác hắn, linh hồn hắn đã hiến xá cho ác ma này. Hắn chấp nhận bán rẻ linh hồn bị cầm tù trong cơ thể, hắn cam tâm tình nguyện làm điều đó.

Người đời có quyền hận hắn, thế gian có thể hận hắn... nhưng người trước mắt thì không thể. Hắn vì y mà trở nên như thế, hắn bỏ mạng sống, bỏ thân xác, bán linh hồn vì y. Chỉ cần cứu được mạng y, hắn chấp nhận tất cả.

Ôn Huyền thống khổ ôm lấy đau đớn gượng dậy trong xiềng xích. Người trong lòng hắn đang ở đó, đang ở trước mặt hắn, hắn không thể cứ mãi thế này, hắn phải thoát ra. Chỉ một chút nữa, hắn sẽ được ôm người đó vào lòng.

Tận sâu trong trận pháp, giữa muôn nghìn ngọn lửa bao bộc xong quanh. Mỗi lần cố gắng thoát ra, linh hồn hắn lại càng đau đớn. Sâu trong tâm trí trừ tiểu Thiền cũng chỉ có tiểu Thiền của hắn.

Hắn hét lớn kêu gào tên "Du Thiền..." người khiến hắn trở nên điên dại.

Ngoài trận pháp, những cơn gió lớn kéo đến. Du Thiền đang chiến với Ôn ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro