Chương 3 _ Bạch Long luyến tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

"Ầm ầm...''

Đồng thời rời khỏi lưng Long kỵ, Du Thiền giơ kiếm phá tan luồng ma khí. Song Long tuy còn một, linh lực giảm một nửa, nhưng uy lực thì không. Lưỡi kiếm sắc bén vẫn uy mãnh tấn công.

Dù ma khí có mạnh đến mức nào cũng không làm tổn hại đến y.

Du Thiền là thế tử của tam giới, không phải người trong tam giới.

Y vốn được sinh ra bởi linh khí tích tụ trong tam giới từ thuở khai thiên lập địa. Trải qua bao nhiêu biến hóa, thành công hóa thành hình người. Trong thân thể mang ba nguồn đạo khí, kể cả nhân, yêu, tiên cũng không phải xâm phạm y.

Thế chủ Du Thiền là hiện thân cho ánh sáng, cho sự khởi đầu.

Nhưng khi tam giới bắt đầu hình thành, tình thế vô cùng hổn loạn. Mà Ôn ma chính là tà tâm của vô số sinh linh. Ham muốn, ganh ghét, thù hận đã vô tình nuôi dưỡng hắn.

Lợi dụng lúc sinh linh yếu đuối nhất, rơi vào tuyệt vọng. Lúc ấy, hắn sẽ dùng tâm ma khống chế kẻ đó, khiến kẻ đó phục tùng hắn, hiến xá linh hồn, dần dần kẻ đó biến mất trong yêu khí mơ màng.

Mà khắc tinh của loại chướng ma này chính là thế chủ của tam giới.

Phía xa, trên tầng mây cao hai con Long kỵ đang quyết liệt đánh với nhau.

Bạch Long đứng từ nhìn Hắc Long điên cuồng đánh về phía mình.

Một đòn đỡ lấy, y không nỡ đánh hắn. Dù cho hắn bị ma đạo khống chế, nhưng y chính là ra tay không được.

Hắn vì trung thành mà trở nên như thế này. Nhưng vì lòng trung thành, hắn lại quên mất y, quên mất người quan trọng của cuộc đời hắn. Hắn từng nói Bạch Long y là người quan trọng nhất cuộc đời của hắn.

Bạch Long chính là phẫn hận, nhớ lại thời gian trước kia ở Thẳm Linh vực, y cùng hắn ở bên nhau.

Năm đó, trong tận cùng vực Thẳm Linh, một đôi trứng là tiên tổ của long linh xuất hiện.

Hôm ấy, Thẳm Linh chấn động, tiết trời đột ngột chuyển hóa, mùa hạ nóng bức lại chuyển sang thu lạnh lẽo đầy tuyết phủ. Núi đá đổi dời, biết bao sinh linh khiếp sợ.

Ở sâu trong khe núi, hai con tiểu long phá kén.

Trên mõm đá cạnh mặt hồ gợn sóng đầy linh khí, hiện ra hai quả trứng kỳ lạ.

Hồ này có tên Nhạt Lý, tuyệt ảo vô cùng nhưng lại không có một sinh vật nào, cũng vì hồ Nhạt Lý nằm tận sâu trong đáy Thẳm Linh vực, được che chắn bởi vô sống ngọn núi cao chót vót. Quanh năm bao phủ trong làn sương mờ không lọt một chút ánh sáng từ bên, lại huyền ảo thay Nhạt Lý hồ lại được thắp sáng bởi Thạch Bích đan.

Nơi này được mệnh danh là vùng cấm địa bất khả xâm phạm. Bất kể sinh linh nào vô tình ngã xuống nhất định chỉ có duy nhất một con đường chết.

Hắc Long từ trong quả trứng men theo đường kẻ làm thành một cái lỗ vừa đủ ló cái đầu nhỏ ra ngoài. Luồng ánh sáng mỏng phía bên ngoài làm tiểu Hắc Long tò mò, chớp chớp mắt nhìn xung quanh rồi vô tình nhìn thấy cái trứng nhỏ bên cạnh.

Cái trứng kia động đậy vài cái rồi lại ngừng. Tiểu Hắc Long liền phá trứng bò ra ngoài, chăm chú nhìn cái trứng nhỏ hơn trứng mình động đậy vài cái rồi im.

Tiểu Hắc Long nhìn nó bỗng dưng im lặng liền bò đến bên cạnh đưa đầu đẩy đẩy cái trứng, kêu. "Oét... oét... oét..."

Bên trong quả trứng dường như cảm nhận được điều gì đó liền xuất hiện một đường nứt. Đường nứt mỗi lúc một lớn, bên trong có một cái đầu bé xíu thò ra ngoài.

Ấu hài vừa mở mắt đã thấy một tên quái vật đen thùi lùi liền hoảng sợ chốn vào trong vỏ.

Tiểu Hắc Long vừa thấy có cái gì đó thò ra rồi lại rút vào liền hưng phấn kêu lên, nó chả biết nhóc bé xíu xiu bên trong đang sợ mình. Còn tưởng bé nhỏ xíu bên trong không phá được vỏ trứng liền bò đến dùng đầu gõ lên võ trứng vài cái nhẹ nhàng, chỉ sợ bé xíu kia bên trong bị thương.

Mới gõ vài cái vỏ trứng của bé xíu xiu vỡ ra làm đôi. Tiểu Hắc Long nhìn bé xíu xiu trắng tuyết thật đáng yêu, muốn tới cọ cọ cọ.

Còn tiểu Bạch Long nhìn con quái vật đen thùi lùi liền hoảng sợ cuốn mình vào nửa cái trứng nhắm lấy hai mắt lại.

Trông bé xíu xiu nhỏ bằng nửa thân nó co người liền bò bò đến, cọ cọ vào người bé xíu xiu rồi chen vào nửa cái trứng bé nhỏ. Ai ngờ không thể chen lọt mà làm hại mảnh trứng nhỏ đáng thương nát ra.

Gió lạnh bên ngoài nhẹ thổi vào, tiểu xíu xiu cuộn tròn trong lòng tiểu Hắc Long thật ấm áp. Một chốc sau đó, tiểu xíu xiu không còn sợ Hắc Long nữa.

Tiểu Hắc Long liếm liếm cái sừng bé nhỏ trắng tuyết một mảnh ướt, trông như ngon lắm. Từ đó hai bé liền ở bên cạnh nhau, cùng nhau tu luyện. Từ nhỏ tiểu Bạch Long vẫn cố ăn thật nhiều, ăn để to lớn khỏe mạnh hơn cái tên kia. Nhưng càng ăn lại không to khỏe gì cả, mà càng béo ra. Tối ngày bị tên to xác kia cuộn trong lòng. Điều đó khiến tiểu Bạch Long vô cùng phiền não, nhưng đôi khi lại rất thích, thật sự rất ấm.

Cùng nhau hấp thụ linh khí trong Thẳm Linh chưa bao lâu, cả hai liền hóa thành hai tiểu hài tử. Tiểu Hắc Long da thịt rắn chắc nhìn nhóc con da thịt phấn nộn trước mắt không khỏi đưa tay sờ sờ, véo véo. Tiểu Bạch Long bị khi dễ liền giận dỗi không thèm để ý đến tên cao to hơn nó một cái đầu cả buổi.

Bình bình an an, cả hai cùng trải qua một trăm năm dưới đáy Thẳm Linh. Cho đến khi bị hai vị chủ nhân thu phục.

Bạch Long thẩn thờ trong chốc lát bị Hắc Long đánh trúng một đạo ma khí, choáng váng ngã xuống.

Vân thiên* lưỡng lờ trắng xóa, Bạch Long phun ra ngụm máu.

*Vân Thiên: mây trời.

Trước mắt mơ màng, y đây chính là lưu luyến...

Lưu luyến cả đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro