Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: Phi Ngư (Fei_yuu)
https://feiyu715.wordpress.com/2021/03/20/song-nhiep-trans-cam-nguyen-nui-dao-bien-lua/
______________________

Nhiếp Minh Quyết nhìn Nhiếp Hoài Tang đang loạng choạng nghiêng ngả trên đất, hai mắt hắn như bốc lửa, tức đến không thở nổi.

Đúng là càng ngày càng thách thức sự kiên nhẫn của hắn! Dám trốn khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đi uống rượu hoa?!

Ba người vừa đi khỏi chẳng bao lâu thì Lam Thị Song Bích và Nhiếp Minh Quyết đã nhận được tin báo từ Kim Quang Dao, bèn lập tức chạy tới địa điểm trong thư. Mà trong thư còn nửa kín nửa hở bảo rằng người đeo mặt nạ đó là Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang giúp Lam Vong Cơ hồi sinh hắn, bây giờ lại hẹn hắn cùng đi uống rượu, gã âm thầm đi theo tiện bề nhanh chóng cập nhật tình hình.

Đợi Nhiếp Hoài Tang và Ngụy Vô Tiện bước vào hoa lâu, Kim Quang Dao lại gửi cho Lam Hi Thần một phong thư nữa, báo cho y tên và vị trí của hoa lâu này.

Vừa nhận được thư của Kim Quang Dao truyền đến, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và Nhiếp Minh Quyết lập tức khởi hành, ai có kiếm ngự kiếm ai có đao ngự đao, vội vã đuổi đến địa chỉ kia.

Nhìn lầu son sặc sỡ trước mắt, mặt Nhiếp Minh Quyết đen như Diêm La tái thế, khí lạnh từ Lam Vong Cơ tỏa ra sắp đông cứng cả vùng. Rõ ràng là hai công tử dung mạo xuất chúng, thân hình dẻo dai, nhưng cả đám cô nương dưới lầu vẫn không một ai dám xông lên. Cũng may còn một Lam Hi Thần ôn văn nhã nhặn đi theo, giúp hai người họ hỏi thăm xem Nhiếp Hoài Tang và Ngụy Vô Tiện đang ở đâu.

Bốn cô gái bị Ngụy Vô Tiện đẩy ra ngoài cửa còn đang ríu rít thảo luận xem có nên xông vào hay không, còn chưa quyết định xong đã bị bộ dạng ngập tràn sát khí của Nhiếp Minh Quyết và Lam Vong Cơ dọa cho biến sắc, vội vã lui xuống, trợn tròn mắt nhìn nam tử áo đen kia đạp cửa xông vào, tiếp theo đó vị công tử áo trắng tiên khí ngời ngời kia xách cổ vị công tử đeo mặt nạ ra ngoài, cửa lại đóng rầm lại.

Đám cô nương đứng ngoài tan đàn xẻ nghé! Trong số những người này, ai họ cũng không dám đụng đâu!

Khi Nhiếp Minh Quyết đạp cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh Ngụy Vô Tiện đang đặt tay lên cổ áo nửa hở của Nhiếp Hoài Tang, mà Nhiếp Hoài Tang cũng không hề phòng bị nằm phía dưới, nước mắt nước mũi tèm nhem, hai mắt đỏ hồng.

Trong lòng Nhiếp Minh Quyết vốn đã nghẹn cục tức to đùng từ lúc bị Nhiếp Hoài Tang hung hăng cãi lại, tiếp theo lại nhận được tin đuổi đến hoa lâu, xuyên qua một đám ong bướm õng ẹo, đã giận lại càng thêm giận, giờ trông thấy cảnh trước mắt, hắn cảm giác ruột gan lộn hết cả lên, trực tiếp giật cái tay đang đặt trên ngực Nhiếp Hoài Tang của Ngụy Vô Tiện xuống, may mắn thay hắn còn nhớ được kẻ này là người của Lam Vong Cơ, nếu không đã thẳng tay rút Bá Hạ ra chém làm đôi luôn rồi. Nhưng hắn cũng không nhìn nổi cái tư thế thân mật của Nhiếp Hoài Tang và Ngụy Vô Tiện, sải bước đi tới xách cổ Ngụy Vô Tiện ném ra ngoài cho Lam Vong Cơ phía sau. Đợi Lam Vong Cơ ôm người đi rồi, Nhiếp Minh Quyết khẽ phất tay, một luồng gió vút qua, cửa đóng sập lại.

Nhiếp Minh Quyết cảm thấy bản thân hắn càng ngày càng không hiểu nổi Nhiếp Hoài Tang. Cậu và Lam Vong Cơ cùng xuống núi săn đêm hóa ra là để hồi sinh Di Lăng lão tổ? Khi đó Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ quay ngược lại cắn nuốt, đến xác cũng không còn, tiên môn bách gia nhiều lần làm phép gọi hồn nhưng chưa bao giờ xuất hiện dù chỉ là nửa tia tàn hồn. Mà tại sao chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hai người lại có thể kéo một Ngụy Vô Tiện với thân thể xác thịt vẹn toàn, hồn phách hoàn chỉnh trở về như vậy? Tại sao Hoài Tang phải giúp Lam Vong Cơ hồi sinh Ngụy Vô Tiện? Mà rốt cuộc khả năng hồi sinh người chết này cậu học ở đâu?

Nhớ lại hình như khi Hoài Tang tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, quan hệ giữa cậu và Ngụy Vô Tiện cũng coi như khá tốt, giờ lại dốc hết lòng hồi sinh hắn, lẽ nào…

Nhiếp Hoài Tang dường như không hề nhìn thấy hắn, hai mắt cậu mơ màng, một tay khua khoắng tìm vò rượu, tay còn lại mò mẫm tìm cách cởi áo ngoài. Nhiếp Minh Quyết kìm nén tâm tư rối rắm trong lòng, bắt lấy hai bàn tay đang làm loạn kia, một tay giữ lấy hai cổ tay Nhiếp Hoài Tang, một tay điểm lên mi tâm cậu, truyền linh lực sang.
   
Men say quay cuồng đầu óc bị luồng linh lực thuần hậu áp chế, ánh mắt Nhiếp Hoài Tang tỉnh táo lại phần nào, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt. Cậu khẽ chớp mắt, giọt nước mắt to như hạt đậu “tạch” một tiếng rơi xuống mu bàn tay Nhiếp Minh Quyết.

Nhiếp Minh Quyết như phải bỏng, vội vã rút tay về. Thấy hơi thở Nhiếp Hoài Tang vẫn nóng hừng hực, người cũng mềm nhũn ra, vô thức giãy giụa dưới tay hắn, Nhiếp Minh Quyết cảm nhận được linh lực mà hắn truyền qua chỉ giúp cậu giải rượu, không hề giải được dược tính của xuân dược.

Nhiếp Hoài Tang vừa tỉnh táo được chút đỉnh thì dược tính lại ào đến, khiến đầu óc cậu càng thêm quay cuồng. Cảm giác được hơi thở của Nhiếp Minh Quyết khiến cậu cảm thấy an tâm, cơ thể cũng không bức bối nữa, bèn càng dính lấy người hắn. Nhiếp Minh Quyết như bị một chú gấu túi bám chặt lấy, hơi thở nóng hổi của cậu khiến hắn nóng bừng cả mặt.

Nhiếp Minh Quyết không kịp phản ứng, tình trạng của Nhiếp Hoài Tang hiện nay khiến hắn tức giận đến đâu cũng như đấm phải bị bông. Người bị tức giận kia không đoái hoài gì đến cơn tức của hắn, vậy hắn còn tức cái gì?

Nhiếp Minh Quyết bất lực nhìn mái đầu ngày càng áp sát đến gần kia, chỉ cảm thấy bản thân cũng bị đụng chạm đến nóng cả người, trong lòng cũng dần ngứa ngáy, hóa thành cơn xúc động khó nói thành lời, xông thẳng xuống hạ thân. Hắn nhíu chặt lông mày, quả quyết bế ngang Nhiếp Hoài Tang lên, đi đến bên giường, vừa đặt cậu xuống vừa nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói:

– Ta tìm một nữ tử lên.

Nhiếp Hoài Tang bất ngờ bị bế lên, vô thức vòng tay ôm lấy cổ Nhiếp Minh Quyết, vui vẻ vùi đầu dụi dụi vào lồng ngực vững chãi của hắn. Cảm nhận được người ôm thoải mái này muốn rời đi, bèn vội vã siết chặt tay, nhất định ôm chặt không buông.
   
Nhiếp Minh Quyết kéo xuống hai lần không được bèn quát:

– Buông tay!

Nhiếp Hoài Tang lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương hề hề, chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Nhiếp Minh Quyết, dáng vẻ như không hiểu tại sao bản thân lại bị mắng.

Nhiếp Minh Quyết khựng lại, không hiểu vì sao bản thân hắn chợt có suy nghĩ muốn hôn lên mắt Nhiếp Hoài Tang. Hắn như bị mê hoặc, vô thức cúi đầu, khẽ đặt môi lên khóe mắt Nhiếp Hoài Tang. Đầu môi truyền đến cảm giác ươn ướt, Nhiếp Minh Quyết bất ngờ tỉnh táo, như sét đánh giữa trời quang, hoảng loạn lùi lại phía sau. Cánh tay Nhiếp Hoài Tang vẫn ôm lấy cổ hắn, bị động tác đột ngột của hắn kéo theo, cậu “ây da” một tiếng, người rơi xuống giường, đầu đập xuống đất.

Cú ngã này thành ra lại khiến Nhiếp Hoài Tang tỉnh táo hơn phần nào. Cậu xoa xoa trán, khó hiểu nhìn Nhiếp Minh Quyết, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thấy Nhiếp Minh Quyết muốn đi, miệng nhanh hơn não hỏi:

– Huynh đi đâu?

Nhiếp Minh Quyết còn đang day dứt vì hành động lúc nãy của mình, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng đậm mùi ám muội này, nghe hỏi bèn bực bội đáp:

– Tìm nữ nhân tới giải thuốc cho đệ!

Cái tên đầu gỗ này! Nhiếp Hoài Tang nổi giận, lúc này chẳng coi trời đất ra gì nữa, tức giận nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, chỉ biết gào lên:

– Ta không khiến! Hoặc là huynh tự tới giải, hoặc để ta nghẹn chết luôn cho rồi!

Vừa rồi Nhiếp Hoài Tang vẫn còn mơ màng nên không hề biết việc Nhiếp Minh Quyết không kìm được mà hôn lên mắt cậu, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến cậu tức giận đau lòng. Cậu hận không thể moi trái tim mình ra cho Nhiếp Minh Quyết xem, để hắn thấy được trong tim cậu tất cả chỉ có hắn, nhưng Nhiếp Minh Quyết vẫn muốn đẩy cậu đi, mà còn đẩy vào lòng cô nương chốn thanh lâu! Nhiếp Hoài Tang chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn từng hồi, tay chân run rẩy mềm nhũn cố bò lên giường, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, tình trạng không hề ổn chút nào.

Nhiếp Minh Quyết suýt nữa bị thái độ cùng lời nói ngỗ nghịch của cậu chọc tức cho chết đứng giữa phòng. Hắn đứng khựng ở đó, trong lòng biết rõ Nhiếp Hoài Tang sẽ không thể nào tiếp nhận nữ nhân khác, nhưng hắn cũng không cho phép bản thân – trong điều kiện còn tỉnh táo – đụng vào đệ đệ ruột của mình. Quả thực đẩy hắn vào thế khó, không biết nên làm gì mới phải.

Nhiếp Hoài Tang ngày càng ngấm thuốc, bị dược tính làm lu mờ đầu óc, chút tỉnh táo nhờ va chạm lúc nãy cũng dần tan biến. Bắt đầu vô thức ngọ ngoạy trên giường muốn xả bớt bức bách trong người nhưng không có tác dụng.

Hình như cậu lại trông thấy đại ca rồi. Lần này đại ca cậu xuất hiện là dáng vẻ của trước kia, khi hắn tức giận đùng đùng, hai mắt trừng trừng nhìn cậu, chứ không phải cảnh tượng hắn thất khiếu đổ máu, thoi thóp hơi tàn, không cần biết đâu là địch đâu là người nhà, gặp ai chém nấy như mọi lần.

Nhiếp Hoài Tang chớp mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, ánh mắt chất chứa nhớ mong cùng tình cảm cuồn cuộn dâng trào, xen vào đó là sự tuyệt vọng, điên cuồng.

Nhiếp Minh Quyết bị dáng vẻ này của cậu dọa cho hoảng sợ. Tại sao đệ đệ được hắn bảo vệ từ nhỏ đến lớn lại có thể lộ ra ánh mắt này? Ánh mắt như phải trải qua nỗi tuyệt vọng tăm tối tột cùng như vậy?

Căng thẳng một hồi, Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên lặng lẽ rơi lệ, từng giọt nước mắt nặng trĩu đua nhau rơi xuống nhưng không hề phát ra bất cứ tiếng nào, mọi âm thanh bị cậu kìm nén đến cực hạn. Một lúc sau, tiếng nghẹn ngào khe khẽ rỉ ra từ cổ họng Nhiếp Hoài Tang, phảng phất như con thú nhỏ bị vứt bỏ giữa trời gió lạnh, run rẩy cắn góc chăn, nghẹn ngào lẩm bẩm gì đó.

Nhiếp Minh Quyết vô thức lại gần, chỉ nghe thấy Nhiếp Hoài Tang không ngừng lặp đi lặp lại hai tiếng “đại ca”, không ngừng nhận sai, nói rằng “sau này huynh muốn đệ làm gì đệ cũng làm, không bao giờ tức giận huynh nữa”, “đệ yêu huynh, xin huynh đừng vứt bỏ đệ”.

Kiếp trước sau khi Nhiếp Minh Quyết một mồi lửa đốt sạch tất cả bảo vật Nhiếp Hoài Tang tốn công sưu tầm nhiều năm, nào sách vở, tranh vẽ, quạt gấp, đồ gốm sứ quý giá đều không còn một mảnh, Nhiếp Hoài Tang bèn bắt đầu chiến tranh lạnh với hắn, vứt bội đao ở sảnh tập xong cũng không bao giờ đụng vào nữa, cứng đầu cứng cổ không chịu luyện đao, hai người cứ gặp nhau là xích mích không ngừng. Đến tận khi Nhiếp Minh Quyết tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết, hai người chưa từng thực sự hòa giải.

Tuy Nhiếp Hoài Tang không nói, nhưng trong lòng luôn nghĩ, đoạn thời gian này Nhiếp Minh Quyết bị đao linh quấy nhiễu vô cùng khốn khổ, lại thêm một đệ đệ ngoan cố không chịu cúi đầu, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Nếu lúc đó cậu biết thông cảm cho hắn, biết quan tâm hắn hơn, có phải sẽ cảm nhận được nỗi khổ của hắn? Không khiến hắn phải nổi giận nhiều như thế, thậm chí còn có thể làm chậm quá trình tẩu hỏa nhập ma của hắn?

Nhiếp Hoài Tang hận đao pháp của Nhiếp gia, hận Kim Quang Dao, cũng hận chính bản thân mình. Đến khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Nhiếp Minh Quyết, cảm giác hối hận, tự trách, xấu hổ, bi thương ào ào ập đến như muốn ép nát cậu. Cậu chỉ biết đem tất cả những thứ này chôn vùi xuống đáy tim, bề ngoài ra vẻ ung dung bình thản, âm thầm lập kế hoạch báo thù, chỉ có những lúc gặp mộng giữa đêm, đối mặt với tình cảm thật sự trong tim, nâng niu những kí ức về Nhiếp Minh Quyết còn sót lại, âm thầm liếm vết thương lòng, mặc kệ nó càng rạch càng sâu, khoét ra một cái động tăm tối vĩnh viễn không thể nào lấp đầy được.

Nhiếp Hoài Tang chưa bao giờ dám để bản thân chìm trong cảm giác tự trách, cũng chưa bao giờ bộc lộ những suy nghĩ này ra ngoài, nhưng lúc này, tia lý trí còn sót lại trong đầu cậu đã bị thuốc thiêu sạch, trong lúc vô thức, đối diện với một Nhiếp Minh Quyết lành lặn khỏe mạnh, cậu đem tất cả những suy nghĩ chân thực nhất, tất cả những lời mà trước đây chưa từng có cơ hội được nói ra, thổ lộ hết với hắn.

Nhiếp Minh Quyết chưa bao giờ đau lòng gần như vỡ vụn thế này. Nhìn Nhiếp Hoài Tang suy sụp khóc lóc, hắn lại cảm giác như bản thân đã từng tàn nhẫn vứt bỏ cậu, để lại bóng đen tâm lý không thể vãn hồi. Tuy không biết nguyên do vì đâu, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn ôm lấy cậu thiếu niên gầy gò run rẩy kia vào lòng, bảo vệ từng li từng tí, để cậu lại được vui vẻ như xưa, không bao giờ phải tổn thương nữa.

Nhiếp Minh Quyết khụy gối xuống giường, vươn tay lau đi nước mắt của Nhiếp Hoài Tang. Nhiếp Hoài Tang vốn đã khóc không ngừng được, hơi thở nóng rực càng dồn dập, khiến Nhiếp Minh Quyết lo lắng sợ rằng cứ thế này liệu cậu có tắt thở luôn không. Nhìn tình hình của cậu thế này, hắn căn bản không thể bình tĩnh lại được, càng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vừa bất lực vừa thỏa hiệp, Nhiếp Minh Quyết thở ra một hơi, hắn cúi đầu, nặng nề hôn lên khóe mắt cậu. Xúc cảm ấm áp hòa cùng cảm giác được thương tiếc nâng niu khiến Nhiếp Hoài Tang ngơ ngẩn, vô thức ngưng cả nức nở. Da thịt va chạm trong khoảnh khắc man mát dịu dàng, nhưng ngay giây tiếp theo là hơi nóng ngùn ngụt kéo đến, Nhiếp Hoài Tang vội vã ngẩng đầu sáp lại gần tìm môi Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết theo phản xạ nghiêng đầu né đi, môi cậu liền chạm vào má hắn, bờ môi nóng hổi thân mật trong gang tấc khiến Nhiếp Minh Quyết run rẩy, hắn không thể nhẫn nại được nữa, chỉ còn cách cam chịu để bản thân sa ngã. Nhiếp Minh Quyết khẽ nâng khuôn mặt cậu, chuẩn xác cắn lên đôi môi đỏ hồng kia.

Nhiếp Minh Quyết vung tay hạ màn giường, bàn tay khẽ chạm vào vai Nhiếp Hoài Tang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro