2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là thứ gì?"

Uông Tư Duệ cầm lấy cổ chân Hạ Trạch tách ra, lại cảm thấy hắn hệt như con mèo bị giẫm phải đuôi cứ không ngừng giãy giụa vùng vẫy quá phiền phức bèn ấn mạnh lên một vài huyệt đạo quan trọng trên người hắn, lập tức Hạ Trạch cả người xụi lơ. Hạ Trạch to miệng mắng chửi, cái thiết lập quỷ quái hố người gì thế này.

Uông Tư Duệ chuyên chú quan sát nộn huyệt nhỏ nhắn trước mắt, mặc dù nó chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng cũng có thể ngờ ngợ đoán ra.

"Ngươi là nữ nhân?"

"Nữ nhân cái rắm!!" Hạ Trạch tức giận rống lên, thân thể không cử động được khiến hắn chỉ có thể dồn hết sức để mắng chửi, cả mặt đỏ bừng. Dù vốn là người có tính tình bình đạm thì chuyện này cũng quá sức chịu đựng của hắn, cảm nhận được bàn tay đang sờ soạng phía dưới khiến hắn vừa nhục nhã vừa tức giận đến choáng váng cả đầu.

Nhưng dường như Uông Tư Duệ chẳng để vào tai những lời mắng chửi của hắn, bắt đầu rơi vào thế giới riêng mà tự lẩm bẩm. "Chẳng trách tính tình ngươi lại kiều khí yếu đuối như vậy." Sờ soạng một hồi, nó cảm thấy dưới háng trướng ngạnh phát đau, lại vì mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ choáng ngợp nên chưa biết giải tỏa thế nào, trên gương mặt non nớt nổi lên từng tầng ửng hồng.

Hạ Trạch hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhận thấy dương vật thằng nhãi này đã cao cao nhếch lên nhưng nó vẫn ngây ngốc sờ loạn khắp người mình, bắt đầu thay đổi cách thuyết phục. "Ngươi không cảm thấy thứ này xuất hiện trên người ta rất cay mắt sao? Ta biết ngươi cũng đến tuổi tò mò về phái nữ, nhà ngươi lại không thiếu tiền, mua vài nha hoàn thông phòng xinh đẹp là được rồi, đừng hành hạ ông già này được không?"

Mặc dù thân thể này chỉ mới độ hai mươi, nhưng kiếp trước Hạ Trạch đã hơn ba chục tuổi, nếu ở thời cổ đại thì hắn dư sức để đẻ ra thằng nhãi này rồi.

"Hừ, coi thường ta không biết gì hả?" Uông Tư Duệ cố nhớ lại mấy chuyện thô tục mà hắn vô tình nghe được từ đám hồ bằng cẩu hữu trước đây. Sau đó như nghĩ đến chuyện gì, mặt nó càng trở nên đỏ rực, trầm mặc đấu tranh một hồi thì quyết định cúi đầu xuống giữa hai chân Hạ Trạch.

Hạ Trạch cũng bị thao tác của thằng nhóc làm cho đờ cả người. Sau đó hắn cảm nhận được một khoang miệng ấm nóng bao bọc lấy hoa huyệt phì nộn của mình, mặc dù thằng nhóc chỉ lung tung liếm loạn lên chẳng hề kỹ thuật, Hạ Trạch vẫn mẫn cảm không chịu được, phía dưới vừa ngứa vừa nóng dần dần rỉ ra mật ngọt, dương vật cũng cương cứng lên.

Lúc đầu Uông Tư Duệ còn ngại bẩn, nhưng liếm một hồi phát hiện cũng không có gì kỳ quái ngoài vị dịch thể đặc trưng, nó không chán ghét, thậm chí khi cảm nhận được từ lỗ nhỏ nộn hồng đang không ngừng chảy ra chất lỏng thì dương vật nó càng hưng phấn trướng đau hơn. Nó ra sức liếm hút, hai tay bấu chặt lấy cánh mông no đủ phì nhiêu mạnh mẽ xoa bóp. Đột nhiên Uông Tư Duệ nhận thấy có điểm nhỏ nhỏ nổi lên, hiếu kỳ nên dùng lưỡi đẩy đẩy thăm dò, đáp lại nó là tiếng rên rỉ trầm thấp đầy từ tính của Hạ Trạch. Trong người thằng nhóc như có công tắc nào đó vừa được mở chốt, không thầy dạy cũng biết mà dùng sức chăm sóc thịt đế sưng đỏ như hạt đậu, hết mút mạnh lại dùng răng cắn nhẹ khiến cho Hạ Trạch cả người nhũn ra, cảm giác lại ngứa lại xót theo động tác thô bạo của nó ngày một tăng cao, dâm dịch tuôn chảy ướt cả cằm Uông Tư Duệ.

"Hừ- Đừng, đừng như vậy..."

Hạ Trạch mím môi, cố hết sức lực muốn vặn mông tránh đi đầu lưỡi đang điên cuồng chà đạp âm đế, khoái cảm như điện giật chạy dọc sống lưng khiến hắn tê dại run rẩy, cuối cùng chịu không được mà ưỡn cong eo, phía dưới như vòi nước hỏng van không ngừng chảy ra thể dịch trong suốt, gương mặt cương nghị ngày thường mang theo vài phần hung ác nay trở nên yếu ớt lạ thường,

Hắn chìm đắm trong dư vị cao trào, phần ngực căng mọng cũng nhấp nhô theo từng nhịp thở dốc, nộn huyệt mấp máy run rẩy không ngừng phun nước mời gọi, Uông Tư Duệ xem mà đỏ con mắt, dương vật sớm đã cương đến muốn phát nổ, vội vàng thẳng lưng vọt tới.

Cho dù nộn huyệt tràn đầy dâm thủy thì cũng là lần đầu tiên, chịu không nổi hành động thô bạo của thằng nhóc. Hạ Trạch căng chặt cơ bụng, khó chịu chau mày, phía dưới ép chặt như muốn bài xích dị vật ra khỏi cơ thể.

"Đau quá! Mau rút ra!"

Uông Tư Duệ cũng bị kẹp đau, nhưng phần nhiều là thoải mái, cảm giác như cả người đều được ngâm trong nước ấm, có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang không ngừng hút lấy thân dưới của nó, thoải mái đến độ khiến nó suýt muốn bắn ra. Nó vỗ mông Hạ Trạch hừ giọng nói, sau đó bắt đầu đưa đẩy eo. "Ngươi thả lỏng một chút là bớt đau rồi."

Hạ Trạch mắng chửi thành tiếng, nhưng không sức lực phản kháng, mặc kệ hắn bài xích thế nào Uông Tư Duệ vẫn cường ngạnh đâm chọc, trán Hạ Trạch lúc này đã lấm tấm mồ hôi. Sau cùng, để tránh cho bản thân bị thương hắn cũng chỉ có thể từ từ thả lỏng.

Uông Tư Duệ bắt đầu ra vào theo bản năng, động tác thô bạo khiến cho Hạ Trạch khó chịu hừ thành tiếng. Mặc dù nội tâm kháng cự, nhưng giờ khắc này Hạ Trạch đã không có khả năng thay đổi mọi chuyện. Đầu óc như rối thành một mớ bòng bong khiến hắn không biết phản ứng thế nào, chỉ quay đầu sang một bên im lặng như nhận mệnh, cầu mong Uông Tư Duệ mau chóng kết thúc.

"Bên trong nóng quá, thật muốn chết trên người của ngươi." Uông Tư Duệ cũng không vì sự lạnh nhạt của hắn mà mất hứng, lần đầu được nếm thử hương vị tình dục khiến thằng nhóc sung sướng như bay lên tận mây xanh, đầu óc đặc quánh chẳng còn suy nghĩ được gì ngoài cái miệng nhỏ đang hút chặt lấy thân dưới của nó. Nó dựa vào người Hạ Trạch, gương mặt ửng hồng mê loạn, hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ hắn khiến Hạ Trạch rùng mình.

Thằng nhãi con này cũng chẳng có kỹ thuật gì mà chỉ biết điên cuồng đẩy hông, nếu đổi lại là người bình thường lần đầu tiên bị đối xử thô bạo như vậy sớm đã chịu không nổi, nhưng Hạ Trạch chẳng biết là may mắn hay xui xẻo mà cơ thể lại cực kỳ thiên phú dị bẩm, nộn huyệt yếu ớt bị lăng ngược thành màu sưng đỏ hưng phấn chảy nước không ngừng. Đau đớn ban đầu dần hòa lẫn cùng ngứa ngáy trống rỗng thành xúc cảm khó tả, chỉ khi âm hộ hoàn toàn bị lấp đầy hắn mới cảm thấy thỏa mãn trong ngắn ngủi. Rõ ràng là đau tức căng trướng đến khó chịu, lại khiến hắn sung sướng trầm mê thật sâu.

Đều nói đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, giờ phút này đại não Hạ Trạch hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn nhớ trước đó mình đã kháng cự phản cảm thế nào. Hắn liếc mắt nhìn xuống nơi hai người giao hợp, dâm dịch theo từng cái dập mạnh của Uông Tư Duệ văng tung tóe, trông thấy dương vật nó màu phấn hồng nhưng cũng không kém phần dọa người nhếch cao dính đầy dịch thể trong suốt, cả người Hạ Trạch nóng lên, dưới háng lại chảy nước ồ ạt. Thái độ hờ hững dần chuyển thành vô thức đón hùa, từ cánh môi đầy đặn phát ra tiếng rên rỉ trầm khàn, đuôi mắt phiếm hồng, miệng hơi hé mở lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, mỗi lần thằng nhóc đỉnh tới hoa tâm đều khiến cả người hắn co quắp run rẩy, mật dịch không ngừng tràn ra.

"Nhếch lên một chút- Là chỗ đó... a..." Hạ Trạch cắn môi, cũng chẳng còn quan tâm lúc này mình đang bị một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa đè nặng thao làm, chỉ muốn cho bản thân được thoải mái một chút.

"Kỹ nữ." Uông Tư Duệ nhìn Hạ Trạch một bộ bị thao chín mà hai mắt đỏ lên, làn da thâm sắc của hắn nhuốm màu ửng đỏ mơ màng, hai đầu vú mượt mà dựng thẳng lung lay như mời gọi người tới yêu thương, nó không khỏi buông lời thô tục. Nó cúi xuống hút mạnh một bên đầu vú khiến mình thèm thuồng, bên còn lại dùng tay thô bạo xoa nắn, thành công khiến cho Hạ Trạch thỏa mãn rên lên một tiếng, eo hông điên cuồng đảo loạn gia tăng tốc độ, phía dưới không ngừng theo động tác giao hợp mà phát ra tiếng nước dính nhớp dâm mỹ.

"Hô- Thật thoải mái.." Uông Tư Duệ híp mắt, dương vật bị kẹp chặt đến sảng, mặt hồng như muốn nhỏ ra máu, cánh môi anh đào thoát ra những tiếng nỉ non.

Dưới ánh trăng mờ ảo, thiếu niên với gương mặt non nớt chưa trải sự đời ấy vậy mà lại đè nặng một nam nhân cao tráng khỏe mạnh dưới thân, hai tay giữ chặt lấy phần eo rắn chắc mà ra sức đẩy hông, thô bạo chà đạp miệng huyệt phì nộn sưng đỏ, tiếng nước kêu òm ọp hòa cùng tiếng thở dốc, rên rỉ vang vọng cả một góc rừng tĩnh mịch.

"A.. a.. nhanh, nhanh lên!" Theo tốc độ đâm thọc mỗi lúc một nhanh, cảm giác bén nhọn ngứa xót quen thuộc ngày càng mãnh liệt như đánh úp thần trí Hạ Trạch, hắn ưỡn ngực ngửa cổ dâm kêu, thành tường ấm nóng không ngừng xoắn chặt lại.

"Làm chết ngươi! Thiếu thao kỹ nữ!" Uông Tư Duệ bị hút tới da đầu tê dại, mồ hôi tinh mịn lấm tấm chảy trên gương mặt tinh xảo, nó nghiến răng, cầm cổ chân Hạ Trạch đẩy lên cao rồi thẳng lưng thọc rút điên cuồng vào nơi sâu nhất, eo hông cùng tinh hoàn thô bạo đập mạnh vào cặp mông màu mỡ mật sắc của Hạ Trạch khiến cho nó sưng đỏ lên, liên tục mấy chục nhát cuối cùng cũng không chịu nổi mà cong eo cắm thẳng tới hoa tâm phun ra nùng tinh dày đặc. Hạ Trạch cũng như bị điện giật mà cương cứng người, dương vật không cần động chạm cũng cao trào mà bắn đầy lên cơ bụng săn chắc, chất lỏng ấm nóng từ hoa huyệt cũng chảy ra như lũ hòa cùng tinh dịch tràn khỏi miệng huyệt chật hẹp thấm trên mặt đất.

Hạ Trạch thất thần nằm thở hổn hển, Uông Tư Duệ cũng thoát lực cúi xuống tựa đầu lên ngực hắn, nét mặt mơ màng thỏa mãn mà lại như chưa đã thèm. Nó sờ sờ đầu vú sưng to đỏ thẫm đang dâm đãng dựng thẳng trước mặt, hết dùng sức xoa nắn nhào nặn rồi lại há mồm mút chặt lấy, thân dưới chôn trong nộn huyệt lầy lội bắt đầu không an phận mà đảo lộng cọ xát. Hạ Trạch vốn mẫn cảm, vừa mới cao trào xong lại bị trêu chọc không khỏi rên rỉ thành tiếng, thanh âm trầm thấp mị hoặc khiến cho dương vật Uông Tư Duệ chẳng mấy chốc lại bừng bừng khí huyết sống dậy.

"Lại làm lần nữa?" Thằng nhóc mò tay xuống xoa nhẹ âm đế hắn, đầu lưỡi liếm dọc một đường từ tai xuống cổ Hạ Trạch, hắn rùng mình, nhận thấy nó điểm vào huyệt đạo mình vài cái, sức lực như đã khôi phục.

Hạ Trạch mím môi, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc lúc này như một bể hồ nhão chỉ còn nghĩ tới cảm giác sung sướng lâng lâng lúc cao trào, hai chân không tự chủ được mở rộng ra, nộn huyệt còn không biết xấu hổ co giật vài cái đầy thèm khát.

Uông Tư Duệ thấy vậy thì máu nóng bốc lên, hai mắt đỏ đậm, lật người hắn lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới.

Đến lần thứ hai Hạ Trạch vẫn còn khá tận hưởng. Nhưng sau đó Uông Tư Duệ vẫn bám chặt lấy hắn không tha, nộn huyệt bắt đầu sưng to bất kham, đối với những đâm chọc thô bạo của Uông Tư Duệ hắn có chút ăn không tiêu, đau đớn lại kéo đến hòa cùng khoái cảm khiến hắn tưởng như cái miệng phía dưới sắp hỏng rồi. Lúc Uông Tư Duệ cao trào lần thứ ba, bắp đùi hắn đã run rẩy co rút không ngừng, dương vật mềm oặt phía trước chỉ có thể lậu ra chút tinh dịch lỏng ít ỏi. Hắn cố chút sức tàn đẩy ra Uông Tư Duệ rồi bò lê lết tới đống đồ bị vứt loạn một bên muốn mặc lại quần áo, dâm thủy cùng tinh dịch chảy dọc theo đùi dây đầy ra đất, nhưng chỉ loạng choạng được vài bước đã bị tên nhãi con dư thừa tinh lực kéo lại, nộn huyệt nguyên bản màu hồng phấn nay đã chuyển sang màu đỏ rục sưng tấy lại bị bắt thừa nhận dương vật thô to, phốc một tiếng cắm vào lại có không ít dâm dịch trào ra.

Hạ Trạch thực sự là khóc ra tiếng, yếu ớt xin tha, nhưng không được đến thương cảm mà chỉ càng kích phát máu bạo ngược của người phía sau. Tiếp đó, mặc kệ cho hắn có khóc lóc van cầu thế nào thì Uông Tư Duệ vẫn như một con thú đang đến mùa động dục điên cuồng đè nặng dính chặt lấy hắn không rời, dương vật luôn là đâm đến chỗ sâu nhất giống như chỉ hận không thể nhét hai viên tinh hoàn vào trong cơ thể hắn.

Quá nửa đêm, Sở Tiêu tỉnh dậy, không thấy người gác đêm là Hạ Trạch lẫn Uông Tư Duệ, trong lúc đi tìm thì ngoài ý muốn phát hiện hai người đang dây dưa với nhau. Hạ Trạch bị ấn ở dưới một gốc cây, hai chân banh rộng, thân dưới sưng đỏ hỗn loạn dính đầy những đục dịch trắng ngà, chỉ có thể vô lực dán chặt vào dương vật đang không ngừng thô bạo càn quấy. Hắn bị bắn đầy một bụng tinh, mỗi lần dương vật thọc vào rút ra đều kéo theo không ít đục dịch tuôn trào, dưới đất sớm đã chảy đầy dịch thể của hai người. Uông Tư Duệ xem chừng vẫn còn hăng hái cày cấy, mà Hạ Trạch lúc này đã bị thao đến thần trí mơ hồ, chỉ có thể phát ra những tiếng khóc khản đặc đứt quãng.

Ánh mắt Sở Tiêu hiện lên vẻ phức tạp, không nghĩ ngợi liền xoay lưng bỏ về. Mặc dù trên mặt Sở Tiêu là vẻ bình tĩnh trấn định, nhưng bước chân vội vã đã vạch trần nội tâm hoảng hốt của gã.

Lúc Hạ Trạch tỉnh lại đã là sáng muộn, mọi người đã thu dọn đồ xong xuôi chuẩn bị tiếp tục lên đường, dường như chỉ chờ có mỗi hắn.

"Sao vậy, trực đêm một hôm khiến ngươi mệt mỏi không rời nổi giường? Uổng một thân cơ bắp, người lại yếu đuối như vậy."

Nhìn gương mặt hả hê của thằng nhãi trước mặt, Hạ Trạch hận ngứa cả răng, ký ức lung tung rối loạn hôm qua kéo về khiến hắn như muốn hỏng mất. Hắn không tưởng tượng được kẻ dâm đãng bất kham kia lại là mình, chỉ hận không thể quay ngược về quá khứ bóp chết bản thân. Còn bị một thằng nhãi con kém mười mấy tuổi lăn lộn đến chết đi sống lại, lòng tự tôn thẳng nam hơn ba chục năm của hắn hoàn toàn bị đập cho nát bét.

Toàn thân Hạ Trạch không một chỗ nào là không đau nhức, chỉ cử động nhẹ cũng khiến hắn phải hút khí lạnh một hơi, trái ngược, Uông Tư Duệ lại có vẻ tinh thần sáng láng sức lực mười phần. Hạ Trạch hoài nghi thằng nhãi con này thực chất là nam chính ngựa giống chuyển sinh, cái quỷ gì mà một đêm bảy lần, hung mãnh tựa lang tựa hổ. Đổi lại là ngoài đời thì có lẽ đã bị thận hư mà chết rồi.

Hạ Trạch cố nhịn cảm giác không khỏe, dáng đi kỳ cục loạng choạng bước ra ngoài.

"Lên ngựa với ta." Uông Tư Duệ tự quyết định, cũng không đợi Hạ Trạch đồng ý đã ôm eo hắn xách lên lưng con ngựa màu trắng như tuyết của mình.

Bản thân nó cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng mới đây còn thấy hắn cực kỳ chướng mắt, một đại nam nhân thô kệch mà vừa yếu đuối lại lười biếng, lúc nào cũng là vẻ tươi cười giả dối lấy lòng khiến người khác chán ghét. Mãi cho đến tối qua, nhìn thân dưới hắn nhiều thêm một đóa hoa huyệt, Uông Tư Duệ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái mà nghĩ hắn nên là dạng này, nhu nhược vô năng chỉ biết dựa dẫm kẻ khác, người như hắn chỉ xứng dẩu mông lên cho nó thao thôi.

Uông Tư Duệ cũng không có tư tưởng ngủ xong phải chịu trách nhiệm gì đó, trước giờ có không ít kẻ muốn bò lên giường nó còn không được, trong suy nghĩ của thằng nhóc được ngủ với nó là Hạ Trạch nhặt hời nữa kia. Nó chỉ đơn giản coi Hạ Trạch như vật sở hữu của mình, tự nhiên muốn giữ hắn chặt một chút.

Khi nhóm người bọn họ tiến vào một huyện thành nhỏ thì trời cũng vừa tối, theo như thường lệ nghỉ tạm tại một quán trọ.

Hạ Trạch vừa vào phòng liền không hề suy nghĩ nằm vật ra giường, đêm qua phía dưới bị Uông Tư Duệ lăn lộn tê mỏi, lại phải chịu cảnh ngồi trên lưng ngựa xóc nảy hành xác cả ngày ròng, hắn cảm tưởng thân dưới đã không còn là của mình.

Khắp người vẫn đau nhức râm ran, hắn cũng chẳng buồn ăn uống tắm rửa gì mà trực tiếp lăn ra ngủ. Vì quá mệt mỏi, hắn ngủ rất nhanh, cả người nặng nề chìm vào cơn mộng mị, lại không biết có bóng người lén lút lẻn vào phòng mình.

Người nọ đương nhiên là Uông Tư Duệ, thằng nhóc đi tới mép giường Hạ Trạch, thấy hắn ngủ say hồn nhiên không biết gì thì bắt đầu vạch vạt áo hắn sang một bên, cặp vú bự màu mật ngọt liền xổ ra. Ngày hôm qua bị gặm cắn chà đạp nguyên một đêm, cộng thêm cả ngày cọ xát với chất vải thô ráp khiến đầu vú sưng to đỏ thẫm như quả chín mọng, run rẩy dựng thẳng, hầu kết Uông Tư Duệ đánh cái ực, đũng quần đã căng phồng cực đại.

Dọc đường đi Hạ Trạch ôm chặt lấy eo thằng nhóc, cặp vú bự vừa mềm vừa dẻo dai này không ngừng cọ vào lưng nó câu dẫn. Uông Tư Duệ đang tuổi trẻ khí thịnh, dương vật sớm căng cứng muốn nổ tung, nếu không phải vì trên đường bất tiện thì nó đã đè hắn ra làm tới chết mới thôi. Vừa nhận phòng xong Uông Tư Duệ liền gấp chờ không nổi chạy sang chỗ của Hạ Trạch, hệt như kẻ biến thái liếm mút sờ loạn khắp người hắn.

Hạ Trạch bị cơn dính nhớp nóng nực đánh thức, khó chịu nhíu mày, đập vào mắt là gương mặt ửng hồng nhuốm màu tình dục của Uông Tư Duệ. Hắn giật mình, theo phản xạ đẩy mạnh kẻ đang đè nặng trên người sang một bên. Uông Tư Duệ cũng không nghĩ Hạ Trạch tỉnh lại nhanh như vậy, không hề đề phòng liền bị đẩy ngã khỏi giường.

"Ngươi làm gì vậy hả?!" Mông Uông Tư Duệ bị đập xuống nền đất lạnh đau điếng, nó bực mình la lên.

"Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng. Nửa đêm nửa hôm mò sang phòng ta phát điên cái gì?" Hạ Trạch nhìn đũng quần nhô cao của Uông Tư Duệ, hừ một tiếng.

"T-ta... Còn, còn không phải ngươi cả ngày cọ ngực vào lưng ta câu dẫn hay sao!!"

Hạ Trạch nhìn thằng nhóc mặt mày ửng đỏ xoắn xuýt đối diện bằng nửa con mắt, quản không được thân dưới của mình còn muốn đổ lỗi cho hắn, nếu không phải đánh không lại, hắn cũng rất muốn nhào tới đập đầu thằng nhãi con này mấy cái cho tỉnh. "Ta và ngươi có quan hệ gì? Ngày hôm qua coi như ta và ngươi tinh trùng thượng não, nhưng ta không có khả năng tiếp tục làm loạn với ngươi, nếu ngươi muốn tìm người giải quyết nhu cầu thì chẳng thiếu gì cách, đừng làm phiền ta nữa."

Uông Tư Duệ bị hắn nói đến á khẩu, đơ ra một lúc mới phản ứng lại, vừa tức vừa thẹn chỉ vào mặt hắn. "Ngươi- Ngươi cho rằng ta hiếm lạ ngươi lắm sao!"

"Vậy thì mời ra ngoài." Hạ Trạch cũng không buồn nhìn nó, kéo chăn trùm lên đầu tiếp tục ngủ. "Nhớ đóng cửa."

Uông Tư Duệ tính tình kiêu ngạo nào chịu được bị đối xử như vậy, mọi hứng thú như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào tắt ngóm, nó bực bội bỏ đi, quăng cửa cái rầm.

Nghe tiếng chân xa dần, Hạ Trạch lúc này mới hất chăn ra, trầm mặc nhìn đầu ngực nhô cao của mình. Đêm qua hai bên ngực cùng nộn huyệt bị chà đạp tới sưng tấy đau nhức, vốn dĩ hắn muốn ngủ để quên đi cơn đau nhưng thằng nhãi kia lại xông vào chọc phá không yên, giờ thì hay rồi, chỗ đã sưng càng thêm sưng, hắn cũng vì tức mà không ngủ nổi nữa.

Hắn muốn đi mua ít thuốc mỡ về bôi tiêu sưng, nhưng lại chợt nhận ra trên người chẳng có đồng nào. Lúc còn là sát thủ, nguyên thân Hạ Trạch sống ngày nào hay ngày nấy chẳng hề có tiền tích góp. Sau lại được nữ chính cứu, hắn càng không biết xấu hổ mà ăn bám đi theo, mang danh là âm thầm kề bên bảo hộ nữ chính nhưng thực chất ăn bám vẫn là ăn bám thôi! Thiết lập này quả thực khiến Hạ Trạch phải cạn lời. Hiện tại không một xu dính túi làm gì cũng khó khăn, mà kho bạc của nhóm vốn là Uông Tư Duệ thì vừa mới cùng hắn nảy sinh mâu thuẫn, Hạ Trạch ôm đầu mệt mỏi, cũng không biết vì sao số mình lại xui xẻo như vậy.

Rầu rĩ một hồi lâu, ánh mắt Hạ Trạch chợt lóe lên, sao hắn lại không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ, Thang Mộ Hàn là thần y, mấy thứ thuốc mỡ này hẳn là y sẽ có. Nhớ tới vị thần y mặt mày hiền lành hòa nhã, Hạ Trạch đành phải nhịn đau mò sang phòng người nọ xin thuốc. 

(À mà nam nữ chính là của nhau nha, không chung tụ này đâu =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro