Chương 64: Doanh Kiếm sơn trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tachito

Beta: Sâu

Nhìn thấy Danh Kiếm sơn trang bàng sơn khí thế, cảm giác đầu tiên của Phác Thái Anh chính là, thôn trang lớn như vậy mà còn cần giúp triều đình chế tạo binh khí để duy trì sinh kế sao!

Phác Thái Anh hỏi đầu lĩnh doanh binh bên cạnh: "Ông biết gì về Danh Kiếm sơn trang?"

Đầu lĩnh nói: "Thiên hạ đệ nhất trang."

Phác Thái Anh lại hỏi: "Không phải nghe nói đã xuống dốc rồi ư?"

Đầu lĩnh trả lời: "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù gì với mấy trăm hảo thủ trong trang, dõi mắt cũng chỉ có vài danh môn đại phái mới có thể sánh vai tới."

Phác Thái Anh nhíu mày: "Theo như ông nói, nếu như đánh nhau với người của Danh Kiếm sơn trang thì chúng ta đến một chút phần thắng cũng không có ư?"

Đầu lĩnh cả kinh nói: "Triều đình cùng người trong võ lâm luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, ý tứ của cô nương hôm nay chẳng phải không muốn tìm bạc mà là muốn gây chuyện ư? Chuyện này tuyệt đối không thể được!"
Phác Thái Anh mất hứng trừng mắt liếc ông ta một cái, một Đại lão gia từng này tuổi rồi, còn mang theo mấy trăm người thế mà lại nhát như chuột, chỉ nói: "Cũng không phải muốn gây chuyện, chỉ là mang các người tới đây để cứu người, người này không phải là người tầm thường, nếu như bà ấy xảy ra sơ xuất gì thì các người nhất định sẽ bị rơi đầu."

Đầu lĩnh mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không biết "không phải là người tầm thường" từ miệng nàng sẽ có thân phận ra sao, chỉ biết là nếu như cùng người Danh Kiếm sơn trang cứng đối cứng, chỉ sợ rằng lành ít dữ nhiều, dù sao đều không phải là chuyện tốt, chỉ có thể đáp ứng trước đi ứng phó, phái một thân binh đi cầu kiến trang chủ.

Trước cửa Danh Kiếm sơn trang đột nhiên đến nhiều người như vậy, sớm đã có người thông báo cho trang chủ, đồng thời quy tụ vài chục người bảo vệ sơn môn, nhìn chằm chằm đầy khí thế.
Phác Thái Anh mặt ngoài trấn tĩnh, kì thực trong nội tâm lo lắng vạn phần, đã lục soát bên ngoài một lần, cũng không trông thấy bóng dáng Lạp Lệ Sa, không biết có phải đã thất thủ rơi vào trong trang rồi hay không.

Nửa chung trà sau, chỉ thấy một người cưỡi tuấn mã từ trong trang đi ra, tới gần, Phác Thái Anh mới nhận ra thiếu niên áo trắng ngồi trên tuấn mã là Bạch Cảnh Giản, nàng thiếu chút nữa đã quên mất Bạch Cảnh Giản là Thiếu trang chủ Danh Kiếm sơn trang, đoạn đường này tới đây coi như là có ba phần tình nghĩa, hơn nữa hắn cùng Lạp Lệ Sa quan hệ rất tốt, có hắn ở đây, tình huống không hẳn quá xấu.

Bạch Cảnh Giản cho tuấn mã thả bộ đến trước mặt Phác Thái Anh, nhướng mày nói: "Phác cô nương đường xa đến đây, Cảnh Giản không kịp từ xa tiếp đón, mong cô nương thứ lỗi cho."
Phác Thái Anh thầm nghĩ, ngươi cũng khách khí quá nhỉ, vờ ứng: "Là Thái Anh mạo muội mới phải." Sau đó hỏi thẳng: "Thiếu hiệp có gặp Lệ Sa không?"

Bạch Cảnh Giản sững sờ, lập tức lắc đầu: "Ta cùng mẹ ta đều ở đây đợi tỷ ấy, đáng tiếc chờ mãi vẫn không thấy đến, vừa rồi hạ nhân báo lại còn tưởng rằng là a tỷ, hóa ra lại là Phác cô nương."

Phác Thái Anh suy nghĩ, không phải là hôm qua Lệ Sa nửa đường đi ngăn chặn Lâm Tích Nhạn ư, không lẽ hai người họ không xông vào sơn trang? Trong nội tâm không yên tâm, lại hỏi thêm một câu: "Tối hôm qua có phát sinh chuyện gì quấy rầy quý trang hay không?"

Bạch Cảnh Giản vẫn lắc đầu: "Hôm qua không có, bất quá mấy ngày trước Bao đại nương có đến trong trang làm khách."

Phác Thái Anh vui mừng, bật thốt lên hỏi: "Nhũ nương còn ở nơi này không?"
Bạch Cảnh Giản nói: "Đang uống trà cùng mẹ ta."

Phác Thái Anh: "..." Không phải nói có thâm cừu đại hận sao? Không phải nói 'ngươi chết ta sống' sao?

Bạch Cảnh Giản lại nói: "Nơi này không thích hợp trò chuyện, mời Phác cô nương vào trong trang ngồi."

Mặc dù không thấy bóng dáng Lạp Lệ Sa, nhưng đã có tin tức của nhũ nương, Phác Thái Anh đâu còn do dự, để người ngoài đều ở bên ngoài coi chừng, chỉ dẫn Thị Thư, Thị Họa theo bên cạnh, cùng Bạch Cảnh Giản vào sơn trang.

Lạp Lệ Sa đã từng nói với nàng, Liễu gia trang cùng Danh Kiếm sơn trang đều rất nổi danh, Liễu gia trang đã làm cho nàng sợ hãi thán phục, nay Danh kiếm sơn trang lại càng khiến nàng bội phục muôn phần, đầu tiên là một đoạn đường lớn hút tầm mắt, cuối cùng là một lò luyện cực đại cao chừng một trượng, một thanh kiếm sắt dựng thẳng lên trời cũng dài tới nửa trượng, trên thân kiếm có khắc bốn chữ to "Danh Kiếm sơn trang", khí thế thật hào hùng, vài chục tên đệ tử bạch y đứng tách ra hai bên, chiến trận nghiêm cẩn, Phác Thái Anh chỉ thu vào trong mắt cảnh tượng bất động thanh sắc.

Đi theo xuyên qua cả một dãy phòng ốc chằng chịt không có chút quy tắc nào, hơn nữa mỗi phòng ở đều rất giống nhau, đi vào trong đó lại có một loại ảo giác như đi vào mê cung, nếu không phải do Bạch Cảnh Giản dẫn đường, Phác Thái Anh tuyệt đối sẽ lạc đường.

Sau khi đầu óc bị choáng váng một phen, lại xuyên qua một mảng rừng trúc lớn, cuối cùng liễu ám hoa minh* nhìn thấy một cái sân, Bạch Cảnh Giản nói mẹ hắn ở bên trong, Phác Thái Anh thầm than, nếu không phải người thông thuộc địa hình Danh Kiếm sơn trang thì tuyệt đối sẽ không tìm được nơi này.

(Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.) Bắt nguồn từ 1 điển cố)

Ngược lại sau khi vào tới sân nhỏ, trong sân nở muôn nghìn hoa hồng tía, làm cho người ta không khỏi sinh lòng vui sướиɠ.
Bạch Cảnh Giản cao giọng thông báo một tiếng: "Thưa mẹ, Phác cô nương đã đến ạ."

Phác Thái Anh chỉ thấy một người vội vàng ra đón, không phải là Bao Uyển Dung thì còn là ai, lập tức hai mắt đỏ bừng nhào tới: "Nhũ nương, cuối cùng cũng tìm được bà rồi."

Bao Uyển Dung cũng rất kích động, còn cảm khái nói: "Mới mấy ngày không gặp, sao lại gầy thành như vậy rồi?" ( chắc do quá độ :3 )

Phác Thái Anh vì cớ gì lại trở nên tiều tụy như thế nói ra thật sự quá dài dòng, chỉ hỏi: "Sao bà lại ở chỗ này?" Còn lặng lẽ kề tai Bao Uyển Dung hỏi nhỏ: "Không phải bà có thù oán với Bạch Sương Sương sao?"

Bao Uyển Dung ra vẻ một lời khó nói hết, sau đó nói: "Dẫn tiểu thư đi gặp sư muội ta đã."

Phác Thái Anh lập tức đoán được sư muội Bao Uyển Dung chính là mẫu thân Lạp Lệ Sa – Bạch Sương Sương, nghe đại danh đã lâu, cuối cùng có thể nhìn thấy chân diện của Lư sơn*, không biết có thật sự giống Lệ Sa hay không.
(Trích câu thơ "Bất thức Lư sơn chân diện mục" trong bài ĐỀ TÂY LÂM BÍCH

của Tô Đông Pha ) ( Phác cô nương thật là hiểu biết hơn người, báo hại em đây phải tra gư gồ mệt mỏi =))

Mới vừa bước vào phòng, Phác Thái Anh liền cảm thấy hai mắt như tỏa sáng, ngồi ở chỗ dành cho gia chủ kia chính là Bạch Sương Sương đấy ư?

Trẻ trung quá đỗi, xinh đẹp quá mức, khí chất ưu nhã đoan trang, thực tại so với hình tượng phác thảo trong suy nghĩ của Phác Thái Anh chênh lệch khá xa, thậm chí ngay cả nàng luôn luôn tự xưng là xinh đẹp cũng cảm thấy không sao sánh bằng.

Bạch Cảnh Giản đã đi đến trước mặt phụ nhân xinh đẹp kia, cười nói: "Mẹ à, nàng chính là người mà con thường xuyên nhắc tới – Phác cô nương."
Phụ nhân xinh đẹp nọ đúng là Bạch Sương Sương.

Bạch Sương Sương mỉm cười gật đầu, cũng nghiêm túc tường tận quan sát Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bị bà ta nhìn có chút luống cuống, theo lý vãn bối nhìn thấy trưởng bối thì phải thi lễ, nhưng vì nàng không biết nên xưng hô với Bạch Sương Sương thế nào, không lẽ gọi là đại nương ư? Dung mạo như vậy, gọi là a tỷ cũng thật không ngoa, đành phải trưng cầu sự giúp đỡ của Bao Uyển Dung.

Chỉ một ánh mắt, Bao Uyển Dung liền hiểu ý, phất hai tay nói: "Biết rõ tiểu thư muốn nói gì rồi, cũng phải thôi, ta thừa nhận không sánh bằng sư muội, nhưng ai biết được bà ta có uống thuốc gì hay không, đều đến tuổi này cả rồi mà vẫn còn yêu nghiệt như vậy." Bạch Sương Sương mười sáu tuổi sinh Lạp Lệ Sa, năm nay mới ba mươi sáu.
Bạch Sương Sương cười nói: "Sư tỷ quá khiêm tốn rồi, tỷ qua bao năm cũng không có gì thay đổi."

Phác Thái Anh lại cả kinh, giọng nói này quả là dịu dàng êm tai quá sức tưởng tượng.

Bao Uyển Dung cũng không lấy lòng cảm kích, giễu cợt nói: "Thứ duy nhất ta chưa từng thay đổi chính là vẫn chán ghét ngươi như năm xưa."

Bạch Sương Sương không đáp lời bà ta, nói với Phác Thái Anh: "Phác cô nương quả nhiên lớn lên vừa gặp đã thích, khó trách Cảnh Giản sau khi gặp cô, trở về liền mắc phải bệnh tương tư."

Bạch Cảnh Giản không ngờ tới mẹ hắn sẽ vạch trần hắn ngay trước mặt Phác Thái Anh, gương mặt trắng nõn nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng, bất quá cũng không phủ nhận, nếu là lần đầu gặp Phác Thái Anh bị thu hút chỉ vì dung mạo của nàng thì khi trải qua chuyện mất bạc lần này, đối với Phác Thái Anh lại hiểu thêm ba phần, vừa thông minh lanh lợi lại quyết đoán tỉnh táo, thật là cô nương tốt hiếm có, cho nên hâm mộ nàng cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Phác Thái Anh không mấy bận tâm, trong kinh thành công tử thích nàng nhiều không kể xiết, hơn nữa phần lớn đều là trông mặt mà bắt hình dong, cũng không kém Bạch Cảnh Giản là bao, nhàn nhạt nói: "Được Bạch thiếu hiệp ưu ái rồi."

Bạch Sương Sương làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói, nhẹ nhàng cười nói: "Phác cô nương mời ngồi."

Nói xong lời khách sáo, đương nhiên muốn vào vấn đề chính.

Quả nhiên liền nghe Bạch Sương Sương nói: "Cảnh Giản nói Lệ Sa vẫn luôn ở bên Phác cô nương, cớ sao không thấy bóng dáng đâu?"

Phác Thái Anh trong nội tâm cười lạnh, bà còn biết quan tâm Lệ Sa cơ đấy? Bất quá sắc mặt vẫn cung kính như trước: "Lệ Sa có việc không thể đến đây."

Bạch Sương Sương thần sắc biến đổi.

Bao Uyển Dung ở bên cạnh chen lời: "Tiểu thư à, ở nơi này người cũng không cần phải cố kỵ làm gì, cứ việc nói thẳng ra đi, Lạp đại tiểu thư không phải là không thể đến, mà là không chịu đến."
Bạch Sương Sương tính tình tựa hồ vô cùng tốt, bị Bao Uyển Dung trào phúng vài câu cũng không hề mở miệng, chỉ buồn bã nói: "Ta biết là nó hận ta cho nên mới không chịu đến đây."

Không biết có phải duyên cớ là do giọng của Bạch Sương Sương quá mức dễ nghe, cho nên Phác Thái Anh từ trong lời nói nghe ra được sự bất đắc dĩ, lại động lòng trắc ẩn, không nhịn được nói: "Lệ Sa vốn đã nói cùng đi với ta, chỉ là lúc đi gặp phải chút chuyện nên mới trì hoãn."

Bạch Sương Sương vui mừng nhìn nàng: "Lệ Sa bằng lòng gặp ta ư?"

Phác Thái Anh không khỏi sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của bà ta, Bạch Sương Sương này giơ tay nhấc chân đều tràn đầy mị lực, có chỗ nào là thủy tính dương hoa*, trời sinh máu lạnh cơ chứ, hoặc là những thứ này đều là giả vờ chăng? Nhân tiện nói: "Nếu người đã mong gặp Lệ Sa như vậy, vì cớ gì không chịu đi kinh thành gặp nàng ấy?"
(*thủy tính dương hoa: lẳиɠ ɭơ, bắt cá 2 tay)

Thần sắc Bạch Sương Sương tối sầm lại, chầm chậm nói ra: "Bởi vì ta đi đứng không tiện."

Phác Thái Anh lập tức nhìn về phía chân của bà, cũng không có gì khác thường, lại vừa nghĩ, vào nhà đã lâu như vậy, đúng là không thấy bà ta đứng lên lần nào.

Bạch Cảnh Giản một bên bổ sung: "Mẹ ta mười mấy năm trước bởi vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, chẳng những võ công mất hết mà đôi chân cũng bị phế đi."

Phác Thái Anh kinh ngạc vạn phần: "Trước đó không nghe ngươi nói tới."

Bạch Cảnh Giản nói: "Mẹ ta là trang chủ Danh Kiếm sơn trang, nếu để cho ngoại nhân biết rõ bà đến phân nửa võ công cũng không có, chắc chắn hết nhóm kẻ thù này đến nhóm kẻ thù khác sẽ dẫn tới, như vậy cơ nghiệp trăm năm của Danh Kiếm sơn trang sẽ bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, cho nên kính xin Phác cô nương giúp mẹ ta giữ kín bí mật này."

Phác Thái Anh nhìn về phía Bao Uyển Dung, muốn nhờ bà ta chứng thực, chỉ thấy Bao Uyển Dung đang nhìn chằm chằm Bạch Sương Sương, trên mặt đúng là dáng vẻ thương tiếc. Trong nháy mắt hiểu được, vì cớ gì mà nhũ nương cả ngày đem báo thù treo ở bên miệng, nhưng nay sau khi đến Danh Kiếm sơn trang chẳng những không hề báo thù mà còn cùng Bạch Sương Sương uống trà nói chuyện phiếm, đồng thời cảm thán, quả nhiên là chẳng ai hoàn mỹ. Bạch Sương Sương này nhìn ngang nhìn dọc đều đẹp không chê vào đâu được, thế nhưng lại không thể bước đi, hoặc là do bà ta vứt bỏ con gái của mình cho nên ông trời mới báo ứng như vậy. Chỉ không biết rằng Lệ Sa nếu biết rõ mẹ nàng ấy ở trong tình huống như vậy, liệu có còn oán hận hay không.

"Coi như là người không thể đi gặp nàng, vì sao không để cho nàng tới gặp người? Người có biết Lệ Sa khao khát được ở bên cạnh mẫu thân nhiều thế nào không?" Phác Thái Anh đưa ra nghi vấn của nàng.

Bạch Sương Sương lại gượng ra một nụ cười khổ: "Ta biết rõ mình có lỗi với Lệ Sa, ta cũng không mong sẽ được nó tha thứ, chỉ muốn khi còn sinh thời được gặp nó một lần."

Phác Thái Anh từ trong lời nói của bà cảm giác như ngọn đèn cạn dầu.

Bạch Sương Sương giúp nàng giải thích nghi vấn: "Kỳ thật ta đã bệnh nguy kịch từ lâu, nhiều lắm chỉ còn có thể sống thêm nửa năm đến một năm nữa thôi."

Bao Uyển Dung chỉ nghe nói bà ta bị phế đi hai chân, không ngờ lại còn thân mang trọng bệnh, khuôn mặt cả kinh biến sắc hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro