đản xác || aurora, concert và adirondack

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đản xác || aurora, concert và adirondack

tác giả: 莱Leoxinn_

nguồn: https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404781029289492495

warning: 18+

________________________________

summary: vào mùa hè nào đó, một tình yêu điên cuồng mà lãng mạn.









chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến concert, nhưng tôi vẫn chạy đến quán bar uống rượu. có lẽ vì ban nhạc thường xuyên hát trong quán bar, cậu bartender dần quen mặt tôi, mỗi lần pha cho tôi một ly cocktail đều khuyên tôi chú ý giữ cổ họng. tôi mặc kệ cậu ta, uống đến khi nửa tỉnh nửa say rồi xông lên chiếc bục nhỏ nơi trung tâm của quán bar, bắt được giá đỡ micro liền bắt đầu hát.

hát gì vậy? tôi không biết. có khi là giai điệu của ban nhạc, có khi là một bài hát đang thịnh hành nào đó, có khi là một giai điệu mà tôi tùy ý nghĩ ra. ít nhất là một nửa khán giả phía dưới biết tôi, háo hức muốn xông lên sân khấu. tôi có thể chơi được một chút guitar, bởi vậy mà tôi sẽ đàn hát cho đến khi quán bar tràn ngập tiếng hò reo chói tai, khi có người ném tiền xu và nắp chai bia lên sân khấu, leng keng, khi ánh mắt của tất cả mọi người bắt đầu trở nên nóng rực.

trước khi xuống sân khấu, tôi luôn ném một xấp giấy nhỏ, trôi nổi trong không trung. là để giới thiệu về ban nhạc do tôi tạo ra, mỗi tấm đều là chữ viết tay cùng rất nhiều nét vẽ, viết chữ nhỏ đến không thể nhìn thấy được. có người nhặt lên, liếc mắt một cái rồi ném trở về, cũng có người sẽ mượn đèn lờ mờ của quán bar để nhìn kỹ, chẳng qua số lượng ấy là rất ít ỏi.

và chị ấy thuộc vế sau.

ngày đầu tiên tôi xuất đạo đã nhìn thấy chị, đứng trước sân khấu chỉ có một mình chị là tỉnh táo, không hoan hô cũng không reo hò, nhưng lại nhặt tờ giấy cuối cùng tôi ném xuống lên, mỗi lần đều nhìn kỹ rồi mới nhét vào túi.

sau đó, mỗi ngày tôi thấy chị, mái tóc vàng chói uốn thành từng đường sóng lớn, muốn không thu hút sự chú ý cũng không được. ban đầu, tôi tưởng rằng chị là fan của ban nhạc, mãi về sau mới phát hiện ra rằng chị chỉ nhìn chằm chằm vào một mình tôi, bởi vậy tôi liền tự mãn khoe với các thành viên rằng chị là fan của tôi, nếu không thì, tại sao chị lại thu thập những tờ giấy kia chứ?

hôm nay tôi uống nhiều lắm, nhắm mắt lại mở ra, dưới đài liền biến trở thành một mảnh mơ hồ, chỉ nhìn thấy một cái đầu màu vàng, sáng đến chói mắt. chị đang nhét tờ giấy vào túi áo. bắt gặp ánh mắt của tôi, chị chỉ mỉm cười, đáy mắt cũng không chút gợn sóng.

tim tôi đập thình thịch, là cái cảm giác tim đập loạn nhịp trong phim tình cảm cẩu huyết. vì thế, tôi mê mẩn ngồi xổm xuống mép sân khấu hát, trán đụng phải chị, tựa vào gần như vậy nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt đối phương.

tiếng nhạc quá mức ồn ào, tôi hét lên, màng nhĩ đều muốn vỡ vụn.

bao nhiêu mới có thể mua được một đêm của em?





tên chị là gì?

tôi túm lấy choker màu đen cùng dây chuyền bạc trên cổ chị, hỏi. nụ hôn vừa dứt, giọng nói hổn hển không đều run rẩy.

trần kha. nhĩ đông vương khả.

chị cúi người cắn lên xương quai xanh của tôi, đau đến nỗi khiến tôi mở miệng mắng chị. chị mỉm cười và thấp giọng nói rằng tôi mắng người cũng gợi cảm như vậy, để tôi mắng chị nhiều hơn vài câu. hai má nóng lên, tôi siết chặt lấy bả vai chị, như thể việc ấy sẽ khiến chị im lặng. muốn làm thì mau lên.

trong căn phòng nhỏ đằng sau quán bar, có quỷ biết làm sao chị có được chìa khóa. trên giường đơn hẹp đến mức hai người là không thể nằm xuống, tôi vòng tay qua cổ chị, cảm nhận được cái đau âm ỉ khi đặt thắt lưng xuống giường. chị lại hôn lên vành tai cùng bên cần cổ của tôi, và rồi quay đầu trở về, mò mẫm hôn lên môi. tôi nhíu mày cắn chị một cái, chị chỉ dừng một chút, cũng không dứt ra, lại cạy miệng tôi nhấm nháp mùi rượu trên đầu lưỡi.

sao mà lề mề thế.

tôi đưa tay kéo áo ngoài của chị, đầu ngón tay quấn quanh đuôi tóc chị, từng vòng dây dưa không rõ. chị nhướng mày nhìn tôi, tay vuốt ve quanh vòng eo trần trụi, lại sờ đến bụng phập phồng, thẳng cho đến khi ngón cái đặt lên mép quần lại đột ngột dừng lại.

trước đây em ngủ với fan cũng vội vàng thế này à?

hô hấp dồn dập, tôi giữ chặt lấy bàn tay đang châm lửa quanh thân mình, tác dụng của rượu làm cho cả người tôi thoát lực, tức giận lại vội vàng mở miệng muốn mắng chị.

tôi chưa ngủ với fan bao giờ.

không sao, sắp tới câu trả lời liền biến thành "có" rồi.

tôi cũng dễ dàng tiếp nhận chị. trong căn phòng oi bức, đụng chạm da thịt cùng hô hấp đan xen đều dính lấy nhau. đầu óc rối bời, chị cúi người hôn lên ngực tôi, lại đến đường cơ nơi bụng dưới, mỗi nơi môi lưỡi cọ qua đều để lại cảm giác nóng bỏng như bị thiêu rụi. tôi không nhịn được mà run rẩy rên rỉ, dường như đối lập với mềm mại bên trong, gân xanh cùng ngón tay mảnh khảnh của chị đều bị hành lang bài xích, mà khi chị thử rút ra thì lại bị phía bên trong mãnh liệt giữ lấy.

tôi cắn lên vai chị, nghe được tiếng chị rít lên vì đau đớn. chị hỏi tôi sinh năm tuất sao, tôi ghé vào tai chị nói không phải, tôi là một chú mèo (*).

(*): theo văn hóa thì 12 con giáp bên đấy không có mèo á, mà thay vào là thỏ, nên là đoạn này em bé trêu kha thôi

trong tiếng thở dốc xen lẫn tiếng cười khẽ, chị dùng giọng điệu trêu chọc bảo tôi đi học tiếng mèo kêu, thanh âm gợi cảm muốn chết. tôi theo bản năng dựa vào vai chị, thuận theo ý chị meo meo vài tiếng.

chị dừng lại một lúc lâu, tôi nghi ngờ quay đầu nhìn vành tai đỏ bừng cùng sườn mặt của chị, hỏi chị làm sao vậy.

không có gì... em đúng là... thôi quên đi, không có gì.

tôi mơ mơ màng màng không truy cứu nữa, dứt khoát tựa cả người vào đối phương, thúc giục chị nhanh lên, tôi còn phải trở về tập luyện.

say thành như này còn muốn luyện tập?

ừm... sắp có một buổi concert.

concert?

lần đầu tiên, chị đến không?

tôi mơ mơ màng màng hỏi chị, cũng không thể nói là mong đợi hay là không. chị lại ngoắc ngón tay ấn vào nơi mềm mại, tôi chỉ cảm thấy cả người nóng lên, bụng co rút lại đến mức thân thể liền phác họa thành đường cong. theo bản năng muốn khép hai chân lại bị chị áp chế mở ra, động tác nhanh dần khiến tôi ôm chặt lấy chị, run rẩy thở dốc.

trước khi lên đến cao trào, tôi bất ngờ phát hiện tầm mắt lại khôi phục thanh minh, đồng tử của chị hơi đen nâu sẫm, khóe mắt mềm mại rũ xuống, sống mũi cao thẳng và đôi môi căng mọng đều trở nên thật rõ ràng, dường như không giống như một giấc mơ.

thanh âm cũng dần mờ nhạt như trong giấc mộng, nhưng tôi vẫn nghe rõ.

tất nhiên sẽ đến.

chị nói.





làm ban nhạc là một nghề đốt tiền, cũng giống như trong giới lái xe thể thao, cho dù đập tiền đến phá sản cũng không có thành tựu nổi bật, mặc dù tôi chưa từng thấy nhưng cũng đã nghe qua không ít.

ấy vậy nhưng tôi lại yêu chết cái cảm giác mỗi khi nắm chặt micro thì khán giả dưới đài liền nhiệt tình đáp lại, cũng với tiếng reo hò xé trời.

một tháng trước khi concert diễn ra, tôi mới dám hỏi tay guitar địa điểm được sắp xếp ở đâu. đêm đó đi ra khỏi tầng hầm diễn tập, tôi khẽ hỏi.

cô ấy cúi đầu khóa cửa sắt rỉ sét, lắc đầu nói không biết. tôi lại hỏi cô vé bàn thế nào, thiết bị và tiền mặt bằng đi đâu, cô vẫn lắc đầu nói không biết, chỉ nói rằng thời gian tổ chức sẽ là một tháng sau, đêm sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi.

tay guitar là người lớn tuổi nhất trong số chúng tôi, và gần như mọi sự việc trong ban nhạc đều do cô ấy xử lý. tôi biết cô ấy sẽ không nói dối, cho dù không kiếm được đồng nào, concert vẫn phải được tổ chức.





khoảng thời gian đó, mỗi tối sau khi kết thúc tập luyện, tôi liền chạy đến nhà trần kha. và mãi về sau, tôi mới biết quán bar là do chị mở. đôi khi tôi kéo chị cùng tôi làm tình, nhưng phần lớn thời gia là dành ngoài ban công. chúng tôi ngửa đầu đếm những vì sao rải rác trên bầu trời thành phố, vai kề vai ở bên cạnh nhau.

tôi sẽ cùng chị trò chuyện, từ việc tôi sẽ ăn gì vào sáng mai, cho đến tương lai của mười năm sau đó. tôi nhắc tới cực quang ở bắc bán cầu, chỉ nhìn trên tv đã cảm thấy lộng lẫy như vậy, lại thở dài sợ rằng cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy.

cũng sẽ tán gẫu về những tờ giấy chị nhặt đêm đó, mỗi một tờ đều cất vào trong hộp sắt nhỏ ở đầu giường trong phòng ngủ. chị lấy ra cho tôi xem những bức vẽ nguệch ngoạc trẻ con kia, tôi cười đến ngửa người ra sau, hỏi có muốn tôi viết cho chị một tấm độc quyền hay không, chị lắc đầu nói không cần, thế này là được rồi.





trần kha biết chơi guitar, trên tường phòng khách thậm chí còn treo một cây adirondack, thùng đàn là màu cam giống như màu hoàng hôn, bảo dưỡng cực tốt. chị ấy yêu cây đàn guitar gỗ vân sam này vô cùng, chỉ thi thoảng mới cẩn thận lấy xuống, đệm nhạc giúp tôi luyện khúc. chị nói chị thích thanh âm của tôi, nó thấp tựa như tiếng chim lướt trên mặt biển (?).

(?): câu này là dịch bừa chứ bạn editor cũng khong hiểu.

chị chơi guitar cũng không tồi.

tôi thì thầm, với âm lượng mà chỉ tôi và chị mới có thể nghe thấy. sau đó, tôi cúi người, xuyên qua giá đỡ với nhạc phổ cùng cây guitar gỗ vân sam, nghiêng đầu hôn lên đôi môi chị.

dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc vàng chói mắt của trần kha bị nhuộm màu cam như cây adirondack trong lòng chị. trần kha thở dồn dập, sững sờ ôm cây guitar trong ngực mặc cho tôi tới gần dây dưa.





concert cuối cùng vẫn được tổ chức, trong phòng nhà thi đấu bán ngoài trời chỉ có bốn trăm chỗ ngồi, đèn sân khấu và loa mỗi thứ đều bị hỏng một cái. trần kha đóng quán bar một tuần trước đó, mua một tá vé nhét cho nhân viên phục vụ cùng khánh quen của quán, nghe đến tên của tôi bọn họ chắc chắn đều biết, nhưng nếu không có vé thì những người ấy cũng chả đến xem.

tôi nói với chị thật ra cũng không cần thiết, đây là buổi biểu diễn đầu tiên, cũng không biết có phải là buổi biểu diễn cuối cùng hay không. tôi nói đùa sau khi hát xong liền muốn đi du lịch, muốn thẳng một đường đi về phía bắc xem có thể đi tới vòng bắc cực hay không, chị rất nghiêm túc lắc đầu trả lời không thể.

vé bán được một tuần, bốn trăm ghế thế nhưng cũng gần như kín chỗ, tôi để lại chỗ tốt nhất cho trần kha, đem vé kẹp trong tờ giấy nhỏ mới viết tặng cho chị. trần kha hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì, tôi suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra đáp án.

làm người yêu em đi.

hả?

quà sinh nhật.

trần kha khẽ cười, cúi đầu nghịch dây đàn màu bạc của cây adirondack, không đáp ứng cũng chẳng chối từ.





chị điên à?

bàn tay cầm micro run rẩy. cách âm của hậu trường không tốt lắm, tiếng hò reo của fan bên ngoài lại ngày một lớn hơn. cách một tấm cửa, tay guitar gào lên hỏi trịnh đan ny đi đâu, còn mười phút nữa là lên sân khấu.

mà tôi đang bị nhốt trong phòng thay đồ chật hẹp, nửa người trên dựa vào tường, bịt chặt lấy đầu micro không biết khi nào sẽ được bật lên. trần kha nửa quỳ đem đầu cọ vào giữa hai chân tôi, dễ dàng đưa tay cởi quần da rộng thùng thình của tôi kéo đến đầu gối.

mục đích của chị rất rõ ràng, khi cúi người dán lên cùng cấm địa, tôi nhịn không được thở dốc một tiếng, lập tức túm lấy mái màu vàng buộc chị phải ngẩng đầu nhìn tôi, ngữ khí cũng trở nên phẫn nộ.

không điên, em ướt hết rồi mà.

tháo kính rồi, tôi cũng không rõ khóe miệng chị có dính chút ẩm ướt hay không, cũng không nhìn được có phải là vì chị đã thoa son môi hay không, nỗi sợ hãi vi diệu xen lẫn với khích thích tình thú khiến cả người tôi run rẩy. trần kha đưa tay bóp lấy nơi mềm nhẵn nhụi giữa hai chân tôi, cố ý hạ thấp thanh âm.

em muốn đánh cược không, tối đa là năm phút.

tiếng hô của tay bass xa dần, có vẻ như đã đi hỗ trợ đem giá đỡ trống cùng giá đỡ micro lên sân khấu. hô hấp dồn dập của tôi lại bắt gặp ánh mắt nóng rực của trần kha, nhất thời lại không dám nói lời cự tuyệt.

thời gian không còn nhiều. tôi chỉ suy nghĩ trong năm giây, sau đó kẹp chặt đùi ấn đầu chị xuống, ra hiệu lệnh cũng không nhịn được thở dốc.

ba phút, nhanh lên.





tới đoạn hợp xướng cuối cùng, tôi bước ra khỏi căn phòng hẹp, hai chân run rẩy nhũn ra, tay guitar thúc giục tôi nói nhanh lên, tôi hít sâu vài cái mới miễn cưỡng đè xuống nhịp tim đang kịch liệt đập.

bài hát là thể loại trữ tình phổ biến, tôi trau chuốt từng câu từng chữ đến mức phát điên mới hoàn thành lời bài hát, một bản ballad buồn. trần kha giúp tôi mượn phòng thu âm, tay guitar không có ở đây, bởi vậy mà cây guitar tựa bảo bối kia nằm trong lòng được chị chơi cả buổi chiều, tới mức da trên đầu ngón tay cũng hình thành vài vết xước.

tôi chẳng thể nói bản thân thích trần kha đến nhường nào. mái tóc vàng phiêu nhiên cùng với áo khoác da gợi cảm, bên dưới choker còn treo thêm một sợi dây chuyền bạc. chị sẽ cùng tôi ngắm sao, ngoài ban công, thấy tôi cau mày, chị sẽ dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở. có lẽ tôi không yêu chị, bởi lẽ cho dù là thổ lộ qua loa cũng không tới mức đau lòng đổ lệ. tôi nghĩ tôi cũng có thể ngủ với người khác, dù sao kỹ thuật của trần kha cũng không được tốt cho lắm.





nhưng khi đứng trên sân khấu, giơ micro, đối mặt với bốn trăm đôi mắt phía dưới, khi đoạn dạo khúc đã nghe qua không dưới ngàn lần vang lên, tôi lại chỉ có thể nghĩ đến trần kha.

trong căn phòng nhỏ ngột ngạt phía sau quán bar, tôi ôm cổ chị, cả người ướt đẫm, đôi tay trêu chọc dây đàn ấy lại chôn sâu trong cơ thể tôi. một lần tôi hỏi chị cây adirondack kia giá bao nhiêu, chị dừng động tác, thanh âm khô khốc nói hơn năm vạn một chút, sau đó cúi người hôn lên trán tôi, cười nói cũng không đắt bằng tôi.

tôi đáng giá năm vạn một lần sao? nếu vậy thì trần kha đã nợ tôi rất nhiều tiền, có lẽ đủ để đặt một vé tàu khứ hồi tới vòng bắc cực để ngắm cực quang, hoặc là đổi một bộ thiết bị mới cho ban nhạc.

trần kha ngồi ở hàng thứ tư, ghế thứ bảy, vị trí tốt nhất, ánh mắt dưới mũ lưỡi trai màu đen mơ hồ lại nóng bỏng. khoảng cách từ đài đến sân khấu xa như vậy, nhưng tôi dường như vẫn cảm nhận được trái tim của chị đang kề sát, nghe được tiếng nhịp tim đập, có lẽ là của tôi, có lẽ là của chị.

tôi dán vào micro mở miệng, thanh âm trầm thấp như trong dự đoán.



người nói cực quang nào sáng bằng thiên hà

hoa hồng nở rộ nơi tối tăm cũng chẳng phải điều hoang đường

cá voi thả mình trong không trung

cùng với cơn gió mát lành của mùa hạ

con người sống trong vỏ bọc của chính mình

ngâm mình trong thuốc lá cùng rượu vang nói rằng đó là cuộc sống mới

trái tim gầy yếu tựa tứ chi

im lặng không nhắc đến ái tình, rằng người yêu tôi

......





sau khi viết ra chữ cuối cùng, trần kha hỏi tôi tên bài hát là gì, miệng ngâm nga giai điệu đã được hoàn thành từ mấy ngày trước đó. tôi nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, sau đó nói, gọi là "cực quang" đi.

trần kha bật cười, nói cái tên ấy quê muốn chết, một tay ôm cây adirondack một tay kéo tôi ra khỏi giường.

được rồi, hát thôi.

cực quang.





tôi không gặp lại trần kha sau buổi concert ấy nữa. từ phòng gym chạy tới quán bar liền biết được chị đã sang tay nơi này, hợp đồng cũng vừa ký.

tôi lại bắt taxi đến nhà chị, chìa khóa dự phòng dưới thảm vẫn còn, tôi thở phào nhẹ nhõm đẩy cửa vào, mọi thứ dường như đều không thay đổi so với buổi sáng trước khi tôi ra ngoài.

ngoại trừ bức tường trong phòng khách.

chị mang cây adirondack đi mất rồi.

trần kha cứ như vậy mà rời đi, không nói một lời, xóa hết tất cả phương thức liên lạc, không nói với bất cứ ai, cũng không lưu lại dấu vết gì, chỉ mang theo cây đàn guitar chị yêu thích nhất.

tay guitar giải tán ban nhạc, với hi vọng thực hiện mong muốn đã ấp ủ từ lâu - trở thành một người mẹ hiền, tay bass và tay trống hẹn nhau đi tìm quán bar ở một thành phố khác. lúc tiễn họ ra sân bay, tay trống hỏi tôi có muốn đi du lịch vòng quanh thế giới không.

tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói không muốn, dù sao cũng không có tiền. anh ấy lại hỏi tôi kế tiếp muốn làm gì, tôi vẫn lắc đầu, tay siết chặt chìa khóa trong áo khoác -- là của nhà trần kha.

tôi muốn đợi chị.





ngày trần kha trở về là một ngày nắng hiếm hoi của mùa mưa, mà tôi đã ở nhà chị suốt hai tháng qua.

kỳ thật trông chị vẫn vậy, có lẽ đã gầy đi một chút, cũng trắng lên một chút, mái tóc xoăn màu vàng nay cắt ngắn chạm vai, cũng nhuộm thành màu đen thuần túy, trừ chuyện đó ra thì ngay cả áo khoác chị mặc cũng là cái áo hai tháng trước khi rời đi.

nhưng suýt chút nữa thì tôi không nhận ra một điều.

cây adirondack của chị đã biến mất.

trần kha đứng ở cửa cười với tôi, túi đàn treo trên vai đã biến thành túi xách du lịch. trong nháy mắt, tôi dường như quên mất cách nói chuyện, hoặc có lẽ, có quá nhiều điều để nói mà lại không biết bắt đầu từ câu nào.

là mắng chị hai tháng trước rời đi không nói một lời sao? hay là nói hai tháng này mỗi ngày chờ đợi đều cảm giác như đã một năm trôi qua? mỗi ngày đều mong chị đừng trở lại, nhưng cũng hy vọng ngày hôm sau khi mở cửa sẽ thấy chị vẫy tay và nói đã lâu không gặp, chị trở lại rồi.

bây giờ chị thực sự trở về rồi, sờ sờ trước mặt, cùng với nụ cười chói mắt.

đã lâu không gặp.

tôi không cho chị cơ hội nói thêm câu "chị đã trở lại" nữa. đưa tay kéo chị vào đóng cửa suýt chút nữa bản thân cũng vấp ngã. lưng trần kha theo đà đập vào cánh cửa phía sau, tôi không rảnh bận tâm đến kinh ngạc trong mắt chị, kéo cổ áo hôn lên môi chị.

nói là gặm nhấm cũng chẳng ngoa, răng nanh của tôi cắn vào đầu lưỡi chị. trần kha thở hổn hển nhưng không né tránh, túi xách trong tay rơi xuống đất, chị đưa tay ôm lấy eo tôi.

thẳng cho tới khi sắp hít thở không thông mới tách ra, môi trần kha đều sưng đỏ, dường như còn lưu lại đỏ huyết không biết là của ai. hai má tôi nóng lên, nghiêng đầu không muốn nhìn cái nóng bỏng trong mắt chị, lại bị chị mạnh mẽ kéo trở về.

nhớ tôi à?

chị đang làm cái gì vậy?

thực hiện ước muốn sinh nhật của em.

chị trả lời không rõ nguyên nhân, khóe miệng kiêu ngạo cong lên, thần thần bí bí muốn tôi nhìn xuống phía dưới.

tôi theo tay trần kha nhìn chị vén vạt áo lên, sau đó nhìn thấy hình xăm màu đen trên thắt lưng chị. tôi thừa nhận bản thân hoảng sợ, cúi người nhìn rõ dòng chữ kia, tim đập nhanh đến muốn vọt ra khỏi ngực.

aurora.

làm sao có thể không quen thuộc với dòng chữ cái này cơ chứ, ngày đó khi tôi viết tên bài hát xuống, trần kha liền nhìn chằm chằm vào hai từ "cực quang" này thật lâu, sau đó đặt guitar xuống viết thêm một dòng khác.

aurora, chữ "a" ở cuối được kéo ra rất dài.

là ý gì?

cực quang, tiếng anh.

tôi chưa từng nghĩ chị là một người lãng mạn, thế nhưng lúc này tôi lại khó lòng khống chế được nhịp tim của mình. tôi đưa tay chạm vào dòng chữ kia, dòng mực in trên đường cong bên hông lại càng trở nên rõ ràng, theo hô hấp yếu ớt mà phập phồng.

không chỉ thế này.

tôi đứng thẳng dậy nhìn vào mắt chị, nhưng tay vẫn lưu luyến đặt ở eo đối phương.

em còn nhớ ước nguyện của mình không?

tôi đã đi đến rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người mới, cuối cùng cũng tìm ra được một con đường duy nhất. trịnh đan ny, em xứng đáng để tôi yêu cả một đời.

trần kha nghiêng người tựa vào trán tôi, hơi thở quen thuộc lại cùng tôi dây dưa một chỗ. chị nâng tay xoa gáy tôi, thanh âm trầm thấp không đè nén được vui mừng.

tôi bán cây adirondack đi rồi, để mua hai vé tàu đến châu âu, còn có vé tàu tới vòng bắc cực. với cả, ở trạm cuối cùng có thứ mà em muốn ngắm, em đoán thử xem.

tôi đã sớm đoán được câu trả lời, nhắm mắt không muốn nói chuyện.

vậy nên, nàng vocalist thân yêu của tôi ơi, em có nguyện ý cùng tôi đi ngắm cực quang không?

người này đam mê nói lời vô nghĩa thật đấy. tôi phớt lờ câu từ hoa mỹ, giơ tay che miệng chị. trần kha nhìn tôi đầy đắc ý, ánh mắt cũng trở nên sáng lấp lánh hơn bao giờ hết, tới mức tôi hoài nghi nếu phía sau chị có cái đuôi chắc đã sớm lắc lắc không ngừng.

tất nhiên là nguyện ý.



end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro