tình ý nông nông || tiểu cẩu báo ân ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tình ý nông nông || tiểu cẩu báo ân ký

tác giả: 施工路障

nguồn: https://beginng.lofter.com/post/1f4f2a21_2b595f69e

___________________________

1.

nông yến bình gần đây về nhà, luôn cảm thấy trong nhà có gì đó không ổn.

dép lê buổi sáng tùy tiện vứt ở cửa nay lại được xếp gọn trong tủ giày, túi rác để bên cạnh cửa khi về cũng không thấy đâu, mì gói bình thường để bên cạnh tủ lạnh giờ cũng hiếm thấy một hộp.

nàng cho rằng ban ngày trong nhà bị trộm, nhưng ngoại trừ rác cùng hộp mì không cánh mà bay, trong nhà cũng không thiếu gì.

không còn cách nào khác, nông yến bình dành thời gian tự lắp camera giám sát ở nhà, loại đi kèm với chuông báo nếu có người lạ bước vào.

bảy giờ tối hôm sau, tiếng chuông cảnh báo vang lên, cho thấy có người lạ đi vào, nông yến bình mở màn hình giám sát, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc trang phục hầu gái đang giúp nàng dọn dẹp vệ sinh.

cần mẫn, lại nghiêm túc.

nông yến bình:...

nông yến bình: ...?





2.

nông yến bình xin nghỉ sớm nửa tiếng rồi chạy về nhà, nữ sinh kia còn chưa đi, bị nàng tay cầm bình xịt hơi cay chặn ở cửa.

dầu ớt phun vào mặt.

nghi phạm ôm mặt ngã xuống ngay tại chỗ.

nữ sinh kia tên là lâm thư tình.

sau khi rửa mặt, em nước mắt lưng tròng giơ hai tay quỳ trên mặt đất giải thích: "em là tiểu cẩu tinh linh, em đến là để báo ân."

nông yến bình vẫn cầm bình xịt hơi cay: "tôi mới chỉ nghe nói đến thiên miêu tinh linh (*)".

(*): tmall genie, một dòng loa có tích hợp trợ lý ảo của alibaba, tương tự amazon echo 

nàng uy hiếp lâm thư tình: "tốt nhất là em nên thành thật khai ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vì sao lại tự tiện xông vào nhà dân, bằng không cẩn thận tôi lại lấy thứ này phun em."

lâm thư tình hít mũi, mắt còn cay cay: "mấy ngày trước chẳng phải chị đã chuyển tiếp bài đăng "cá koi ước nguyện" (*) của tiểu cẩu tinh linh chúng em sao, chị rút trúng rồi, em tới là để giúp chị chuyển vận."

(*): xuất phát từ trào lưu "chuyển tiếp cá koi, ước nguyện thành thật". năm 2013, một tài khoản weibo đăng một bài post với nội dung "chuyển tiếp hình cá koi này, sau một tháng ước nguyện sẽ thành hiện thực", sau một đêm liền bùng nổ, đến giờ có rất nhiều người vẫn chuyển tiếp bài đăng này.

nói xong, em còn cho nông yến bình nhìn thoáng qua, tiểu bạch cẩu trên weibo kia quả thật có chút quen mắt.

nông yến bình nhớ ra, mấy ngày trước hình như nàng có chuyển tiếp một bài đăng như vậy.

aiya, cũng không thể trách nàng không nhớ rõ, làm nhân viên 996 (*) lâu năm như vậy, mỗi ngày đều sẽ chuyển tiếp weibo cá koi ước nguyện mong công ty sớm đóng cửa.

(*): chế độ làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, sáu ngày một tuần mà không được hưởng bất kỳ khoản trợ cấp nào

lâm thư tình nói: "sếp của em nói, tiểu cẩu tinh linh như chúng em không thể làm cho công ty của chị đóng cửa, nhưng có thể giúp chị chuyển vận a."

nông yến bình có chút buồn cười: "công ty sụp đổ với việc tôi chuyển vận có quan hệ tất yếu với nhau sao."

lâm thư tình nói: "aiya, cho nên em chỉ có thể bắt đầu từ phương diện sinh hoạt của chị mà."

"em thấy trên mạng nói người trẻ tuổi cảm thấy mệt mỏi khi đi làm là vì chất lượng cuộc sống của họ sau khi tan làm không được tốt cho lắm ..."

nông yến bình nói: "bọn họ đều là lừa gạt cả đấy."

lâm thư tình kinh ngạc nhìn nàng.

nông yến bình nói: "ei, vậy thì sao? em đến nhà tôi rốt cuộc là vì mục đích gì? "

lâm thư tình nói: "à, em cảm thấy, mặc dù em không thể để khiến công ty của chị đóng cửa, nhưng em có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của chị, để chị có thể sống vui vẻ một chút."

nói xong, lâm thư tình đưa tay lên sờ sờ mặt, lại bị dầu ớt còn sót lại cay đến lăn trên mặt đất.

nông yến bình siết chặt điện thoại, suy nghĩ một chút, ấn gọi 110.





3.

cuối cùng vẫn giữ em lại.

vốn dĩ nông yến bình chuẩn bị gọi 110 báo cảnh sát bắt người, kết quả quay đầu liền không thấy lâm thư tình đâu nữa, mà trong phòng khách lại xuất hiện thêm một tiểu bạch cẩu.

tiểu cẩu gâu gâu vài tiếng, nông yến bình liền suy nghĩ một chút, quay đầu mở khung chat với quản lý: vương quản lý, hình như tôi bị bệnh tâm thần rồi, có thể xin nghỉ nửa tháng hay không?"

tiểu bạch cẩu liền biến thành lâm thư tình, giật lấy điện thoại, ngăn đoạn tin nhắn chuẩn bị được gửi đi.

chính là không cần thiết, xin nghỉ với cấp trên vì lý do gì cũng được, nói mình bị bệnh tâm thần thì quả là không đáng.



người giúp việc không công lâm thư tình, giặt giũ nấu cơm lau nhà mọi thứ đều không được lắm.

nông yến bình mặc áo sơ mi nhăn nhúm, cơm trưa nhìn cũng không được đẹp mắt cho lắm, mở điện thoại ra xem camera giám sát một chút, lâm thư tình đang lật sofa nhà nàng.

trái quét, phải lau.

cũng tìm thấy chiếc airport bị mất từ thảm ghế sofa.

đại khái là vào một ngày nghỉ phép ngày nào đó, thuận tay ném lên sofa.

buổi tối, nông yến bình về đến nhà, liền nhìn thấy lâm thư tình ngồi ở trước bàn ăn, liếc mắt qua còn thấy một đĩa cơm chiên trông cũng không được ngon miệng cho lắm.

nông yến bình cởi áo khoác tiện tay ném lên sofa, liền có một lâm thư tình lải nhải thay nàng nhặt lên gấp lại. nông yến bình ngồi trước bàn ăn, do dự một lát rồi xúc một muỗng bỏ vào miệng.

lâm thư tình hớn hở: "tay nghề của tiểu tình thế nào! "

nông yến bình lau miệng, nước tương cho nhiều rồi, dù sao hương vị miễn cưỡng vẫn tốt hơn cơm trưa: "ừm...cũng được."





4.

ban ngày lâm thư tình giúp nông yến bình dọn dẹp nấu cơm, buổi tối biến thành tiểu bạch cẩu ngủ trên sofa nhà nàng.

nông yến bình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vậy liền lên chợ hải sản (*) đào cho lâm thư tình một chiếc điện thoại cũ, gắn thêm một cái thẻ sim ràng buộc, còn tải thêm vài game giáo dục trẻ em.

(*): chợ hải sản xianyu, app buôn bán đồ cũ của alibaba, đồng thời cũng là app buôn bán đồ cũ lớn nhất ở trung quốc, tựa như "chợ tốt" bên mình.

bởi vậy lâm thư tình mỗi ngày ngoài dọn dẹp vệ sinh, còn có thể chơi điện thoại một lúc.



nông yến bình ngồi trước bàn ăn cơm.

lâm thư tình liền biến thành tiểu bạch cẩu, nằm sấp trên sofa chơi "fun fest" (*).

(*): game đó, từa tựa "candy crush" hay "farm heroes"

nông yến bình quay đầu nhìn qua, cái đuôi nhỏ màu trắng đang không ngừng lắc qua lắc lại.

lâm thư tình ngẩng đầu nhìn nàng, miệng cẩu không thể khạc ra ngà voi (*), nhưng dù sao vẫn nghe được tiếng người: "cơm em làm không ngon ạ?"

(*): kẻ xấu thì không thể nói ra những lời tử tế

nông yến bình nói: "rất ngon."

nàng đưa tay đỡ trán, tay còn lại cầm điện thoại, yên lặng tìm kiếm triệu chứng bệnh tâm thần phân liệt trên baidu.





5.

cũng không phải nông yến bình hy vọng mình bị bệnh.

chủ yếu là lúc trước khi vào nghề tiền bối công ty đã nói với nàng, không nên tin người nhà nói với nàng rằng làm nghề này có thể kiếm được rất nhiều tiền.

làm lập trình viên khổ cực, một ngày ba bữa đều phải ngồi trước máy tính gõ mã, không chỉ gây căng cơ thắt lưng cùng viêm bao gân, mà cơ hội nghỉ ngơi sau này cũng sẽ đều là ở bệnh viện.

nếu nàng thực sự bị tâm thần phân liệt, rõ ràng sẽ có lý do chính đáng để xin nghỉ phép.

nói không chừng còn có thể vì việc này mà từ chức, từ nay về sau thoát khỏi sự khổ cực của lập trình viên, một lần nữa đổi công việc.



kết quả, nàng ăn trưa tại nhà ăn của công ty.

lúc nửa đường mở camera giám sát ra, lại gặp cao tuyết dật ở phòng thiết kế của công ty tới tìm nàng ăn cơm.

điện thoại của nàng được đặt trên bàn.

lúc cao tuyết dật ngồi xuống thuận thế liếc mắt một cái.

nông yến bình nhai cơm, ngẩng đầu lên, nhìn cao tuyết dật vẻ mặt bát quái: "ayo, gì đây hả nãi bình."

nông yến bình ngơ ngác nhìn cô: "sao vậy? "

cao tuyết dật chỉ vào lâm thư tình đang nằm trên sofa chơi điện thoại: "tại sao kim ốc tàng kiều (*) cũng không nói với chị em tốt một tiếng."

(*): nhà vàng cất người đẹp, hiểu đơn giản ở đây thì tiểu cao thắc mắc vì sao nyp giấu "người đẹp" trong nhà mà không nói với bạn í.





6.

gần tới giờ tan tầm, sếp tổng lại báo gấp dự án có bug cần xử lý.

nông yến bình cùng đồng nghiệp tăng ca hơn hai tiếng đồng hồ để giải quyết vấn đề, cũng để lỡ chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.

không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ tiền ra bắt taxi trở về.

nông yến bình mệt mỏi kết thúc một ngày 996 về nhà, vừa mở cửa, trước thềm liền xuất hiện một tiểu bạch cẩu đang nằm ngủ.

em chờ nông yến bình thật lâu, đợi đến khi không kiên trì được liền ngủ thiếp đi mất.

nông yến bình rón rén đổi dép lê, rồi ôm chú cún nhỏ nằm trên mặt đất vào lòng.

vừa đặt em lên sofa, lâm thư tình liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.

em duỗi eo, biến trở lại hình người, dụi dụi mắt đứng dậy muốn hâm lại đồ ăn cho nông yến bình.

nông yến bình khoát tay: "không sao, tôi ăn rồi, em ngủ đi."

lâm thư tình ngẩng đầu "a" một tiếng, lại biến thành tiểu bạch cẩu nằm sấp trở về, buồn ngủ hỏi nông yến bình: "sao giờ chị mới về thế."

nông yến bình cởi áo khoác ném lên lưng sofa: "hôm nay tôi phải tăng ca."

lâm thư tình cũng không biết cái gì gọi là tăng ca, cũng không biết nông yến bình vì sao phải tăng ca, bởi vì tiểu cẩu không có loại phiền não này.

nông yến bình mệt mỏi ngã xuống sofa.

lâm thư tình suy nghĩ một chút, đem đầu đặt đến bên tay nông yến bình, nhẹ nhàng lắc hai cái: "vậy chị muốn sờ một chút không?"

nông yến bình đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của tiểu bạch cẩu, lông mềm mại, khiến nàng cảm giác mọi mệt nhọc của ngày dường như đều đã tan biến: "em đợi tôi lâu chưa? "

lâm thư tình ngáp một cái: "cũng không lâu lắm."

em bị nông yến bình sờ đến xoay người lộ bụng, đuôi nhỏ cũng vểnh lên.

mà điều này đương nhiên cũng chọc nông yến bình vui vẻ: "đúng là tiểu cẩu mà."





7.

lâm thư tình sợ nông yến bình lại tăng ca ăn không được cơm, liền xin nàng một tấm thẻ tàu điện ngầm cùng bản đồ thẳng đến công ty của nàng, mỗi ngày đều đặn đến đưa cơm cho nàng.

em ra khỏi ga tàu điện ngầm, ôm bản đồ rẽ trái rẽ phải, hỏi mấy người qua đường, rốt cuộc cũng tìm được văn phòng công ty của nông yến bình.

lâm thư tình cầm điện thoại, điên cuồng gọi cho nàng: "em đến rồi, chị xuống đón em nha."

nông yến bình đi thang máy xuống, lâm thư tình vẫn mặc nguyên bộ đồ hầu gái, xách túi giữ ấm đứng bên đường.

nông yến bình nói: "em mặc cái này à? "

lâm thư tình kéo làn váy: "em thấy rất đẹp mà."

nông yến bình nhìn em, suy nghĩ nửa ngày, liền nắm lấy cổ tay lâm thư tình: "em cũng chưa ăn cơm trưa đúng không? đi, lên kia ăn với tôi."



lúc đi tới nhà ăn của công ty vừa vặn đụng phải cao tuyết dật đang ở đây, dù sao cô cũng từng nhìn thấy lâm thư tình trong điện thoại của nông yến bình, suýt chút nữa liền phun cơm: "mẹ ơi."

cao tuyết dật lau miệng: "ờm... chị không định giới thiệu với em à?"

nông yến bình liều mạng nháy mắt với lâm thư tình: "vị này... vị này là..."

lâm thư tình còn rất tự hào: "em là tiểu cẩu của chị ấy."

cao tuyết dật nhìn nông yến bình, lại nhìn lâm thư tình, suy nghĩ một chút, vẫn là nhìn nông yến bình: "bình thường hai người ở nhà đều chơi kích thích như vậy sao?"





8.

đồ lâm thư tình chuẩn bị cho nông yến bình đều là món ăn nàng thích ăn, mở nắp hộp giữ nhiệt ra bốc hơi nóng.

nông yến bình cầm một cái bát múc cơm cho em, hai người mặt đối mặt ngồi bên bàn ăn cơm trưa.

em gắp thịt cho nông yến bình, lại gắp rau vào bát nàng.

còn hỏi nông yến bình buổi tối muốn ăn cái gì.

từ khi đi làm lập trình viên hưởng phúc báo 996, nông yến bình dường như chưa từng được tận hưởng giây phút ấm áp như thế này.

mỗi tối về nhà đều có người chờ, khi mở cửa liền được hệ thống điều hòa sưởi ấm, còn có tiếng người quan tâm hỏi han.

nông yến bình ăn một nửa, nhìn lâm thư tình cảm tạ: "cảm ơn em."

lâm thư tình nói: "thế này có là gì cơ chứ, em tới là để báo ân mà."





9.

dự án của công ty kiếm được rất nhiều tiền, lãnh đạo đương nhiên rất vui mừng, bởi vậy liền cho nhóm nông yến bình hôm nay có thể tan tầm sớm nửa giờ, cộng thêm một ngày nghỉ.

nông yến bình đi xuống dưới lầu căn hộ, không biết mèo con nhà ai chạy ra, lông mượt óng ả, đang đi quanh trước cửa căn hộ đóng chặt.

nông yến bình mở khóa, nhường chỗ: "vào đi."

mèo con ngẩng đầu nhìn nàng một cái, gật đầu như hiểu ý, nhanh chóng lẻn vào.

nông yến bình trở về nhà, tiểu bạch cẩu lâm thư tình từ phòng khách liền phi như bay tới đập đầu vào bắp chân nàng.

nông yến bình khom lưng ôm cún nhỏ: "em làm gì vậy?"

lâm thư tình lắc đuôi, vỗ vỗ cánh tay nông yến bình: "nghi thức hoan nghênh chị về nhà."

nông yến bình nhịn không được cười rồi.

các nàng cùng nhau ăn tối, tán gẫu chuyện thường ngày, nông yến bình lại cùng lâm thư tình xem phim hoạt hình trên kênh thiếu nhi.



đồng hồ điểm 12 giờ, đột nhiên lại phát ra tiếng vang.

tiếng gõ cửa cũng đồng thanh dội tới.

nông yến bình tò mò đi mở cửa, liền thấy chú mèo nhỏ nàng mở cửa cho vào hôm nay.

mèo nhỏ ngay lập tức biến thành người lớn, giống như mở đầu của câu chuyện cổ tích, thế nhưng người kia lại không phải bạch mã hoàng tử của nông yến bình——

lâm thư tình biến về tiểu bạch cẩu trốn dưới bàn trà, móng vuốt nhỏ run rẩy che mắt, cầu nguyện viên nhất kỳ không nên phát hiện mình.

đáng tiếc, viên nhất kỳ đã sớm chú ý tới em: "lâm thư tình."

cậu lướt qua nông yến bình đi vào phòng khách, ngồi xổm xuống túm lấy cún nhỏ: thời gian báo ân của cậu đã kết thúc rồi, nên theo tôi trở về thôi."





10.

lâm thư tình ở trong tay cậu giãy dụa không có kết quả.

nông yến bình bấy giờ cũng phản ứng lại, đóng cửa chạy tới đưa tay ôm lấy lâm thư tình từ trong tay cậu trở về: "em muốn làm gì? "

viên nhất kỳ không rõ: "thời gian báo ân của cậu ấy kết thúc rồi, tôi phải mang cậu ấy trở về, hai câu này có chỗ nào khiến chị khó hiểu sao?"

nông yến bình nói: "nhưng em ấy là tiểu cẩu của tôi..."

viên nhất kỳ nói: "phải, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, ngay cả cơ hội gặp lại cậu ấy chị cũng không có."

cậu giải thích với nông yến bình, trên đời này có một tổ chức giúp đỡ động vật, họ sẽ giúp các động vật nhỏ không còn trên đời hoàn thành nguyện vọng, chẳng hạn như báo ân, hoặc trở về thăm chủ nhân.

hồi nông yến bình còn học đại học phát hiện một tiểu cẩu ở ven đường, liền ôm em trở về phòng của mình, bỏ tiền mua sữa dê cho em uống, cũng giúp em lau sạch thân thể. mà cún nhỏ ngoan cường chống đỡ ngày này qua ngày khác, cho dù mắt còn chưa mở ra, nhưng đã có thể tìm được phương hướng của nông yến bình.

nông yến bình còn muốn nhìn em mở mắt, đợi em lớn lên——

nhưng vào một đêm mưa, tiểu cẩu vẫn là không thể mở mắt được.

đại khái là bị vứt bỏ, tình yêu của chủ nhân trước đối với em tựa hồ chỉ có trong nháy mắt, em cần được chiếu cố, cũng cần được yêu thương, mà người trong đêm mưa tùy ý bỏ em vào hộp ném ở bên đường lại không thể làm được.

khi viên nhất kỳ tới đón em, em nói, em muốn báo ân nàng ấy.

nhưng cuộc sống đại học của nông yến bình cũng coi như là thuận lợi, nàng có bạn bè tốt, có bạn học lén lút thầm mến, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ dùng, không cần lo lắng hiện tại hay tương lai.

đối với lâm thư tình mà nói cũng chẳng phải vấn đề gì, em là tiểu cẩu, em sinh ra là để chờ đợi, là tiểu cẩu tuyết trung tống thán (*).

(*): giúp người khi gặp nạn

lâm thư tình cũng không phải ngoại lệ.





11.

nhưng là một nhân viên điều hành dịch vụ đầy tính nhân văn như vậy, viên nhất kỳ vẫn quyết định cho hai người thời gian nói lời tạm biệt.

"một đêm."

"coi như là báo đáp việc chị giúp tôi mở cửa."

nói xong, viên nhất kỳ xoay người rời đi.

nông yến bình nhìn lâm thư tình trong ngực, bỗng nhiên lại không biết nên mở miệng như thế nào.

hai người các nàng trầm mặc tắt đèn, nông yến bình cũng phá lệ cho tiểu bạch cẩu lên giường, kỳ thật trước kia cũng sẽ chừa một phần giường cho em, chẳng qua lâm thư tình không thể biến thành tiểu cẩu.

lâm thư tình đưa lưng về phía nàng, nỗ lực giả bộ: "aiya, bây giờ em đi, cũng không biết chị có ngoan ngoãn ăn đủ bữa hay không."

nông yến bình vùi mặt vào vai em: "tôi không còn là một đứa trẻ nữa rồi, nhất định sẽ ăn đủ bữa."

lâm thư tình hỏi: "vậy chị sẽ ngủ đủ giấc sao? "

nông yến bình nói: "tôi sẽ."

lâm thư tình lại hỏi: "vậy chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt sao? "

nông yến bình không nói lời nào nữa.

lâm thư tình cười ngây ngô: "ngẫm lại thì chuyến đi này cũng khá viên mãn, dù sao trước kia đều là chị chăm sóc em, hiện tại rốt cuộc đến phiên em chăm sóc chị một lần."

nông yến bình ôm chặt lấy em.

lâm thư tình nói: "ước gì em vẫn có thể làm tiểu cẩu của chị."

nguyện vọng của tiểu cẩu cũng chỉ có như vậy.

thích chị, rồi yêu chị, bây giờ lại phải rời xa chị rồi, nếu như có thể trở lại, em vẫn muốn trở thành tiểu cẩu của mình chị.





12.

nông yến bình hướng cấp trên xin nghỉ việc vào tuần thứ hai lâm thư tình rời đi.

nàng tiết kiệm được một số tiền, đủ để nàng đi du lịch, có lẽ không thể đi xa, nhưng ít nhất có thể loại trừ một số nơi không thể tìm thấy tiểu cẩu của nàng.

đêm trước khi đi, nông yến bình ngồi trong phòng khách kiểm tra hành lý.

đồng hồ điểm 12 giờ, tiếng gõ cửa lại vang lên.

nông yến bình đứng dậy đi mở cửa, vừa ngẩng đầu, liền thấy lâm thư tình đứng ở ngoài cửa, giơ tay nói với nàng: "surprise!"

nông yến bình lặng lẽ đóng cửa lại.

lâm thư tình gấp đến độ lại bắt đầu điên cuồng gõ cửa: "sao lại đóng cửa rồi."

"chị không nhớ em sao?"

"viên nhất kỳ nói em rất phiền, liền ném em từ trên kia xuống, cũng không để em làm tiểu cẩu nữa."

"hu hu hu, em không có việc làm, cũng không có chỗ ở, nếu như chị không cần em nữa, em sẽ lưu lạc trên đường phố a."

vừa dứt lời, nông yến bình liền mở cửa ôm em vào trong ngực.

lâm thư tình cười hì hì: "em trở lại rồi, chị có nhớ em không."

nông yến bình nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ ôm chặt tiểu cẩu trong lòng thêm một chút.





13.

thẩm mộng dao đưa tay sau lưng hỏi viên nhất kỳ: "không phải em nói lần này nhất định sẽ mang em ấy về sao? "

viên nhất kỳ gãi gãi lỗ tai: "cậu ấy phiền chết đi được, trên đường cứ nông yến bình thế này nông yến bình thế kia, mang cậu ấy về rồi tai em tính thế nào đây? không bằng bỏ lại cho người kia quản."

thẩm mộng dao hắc hắc: "mèo con các em đúng là miệng lưỡi đao, tâm đậu phụ mà (*)."

(*): khẩu xà tâm phật, miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim lại mềm yếu

viên nhất kỳ tức giận: "còn nói nữa cẩn thận em cào chị đấy."



end.

_____________________________________________

lời của bạn editor: 

chắc là chiếc fic nhiều chú thích nhất từ trước tới giờ:)

chúc những em bé (và cả hội người già) dậy sớm để đọc fic ngày mới tốt lành, và chúc những chiếc trẻ miệt mài đêm khuyên tới bây giờ mới đi ngủ như bạn editor ngủ ngon:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro