hắc miêu || cố chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hắc miêu || cố chấp

tác giả: 哈密瓜本瓜

nguồn: https://yuan1396.lofter.com/post/30a236f7_1cc835c9b

______________________________

ai chỉ thích ngọt ngào cute phô mai que các thứ thì xuống thẳng phiên ngoại nhé:>

_______________________________

"ý nạn bình (*) rồi cuối cùng cũng sẽ được hòa giải, chúng ta cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp mà tươi sáng."

(*): khó lòng buông bỏ




thời tiết tháng bảy ở thượng hải vẫn luôn khó mà lường trước được, tỉ như vừa rồi vẫn là bầu trời quang đãng vạn dặm, giờ lại bắt đầu là bão táp cuồng phong.

giờ phút này, viên nhất kỳ cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã lựa chọn mặc áo gió màu nâu nhạt để phối ra ngoài.

em kéo áo gió về phía mình, để nó bọc lấy cơ thể của bản thân, chạy đến trạm dừng xe buýt phía trước để tránh mưa.

lúc chạy về phía trạm dừng xe, viên nhất kỳ mơ hồ nhìn thấy bên cạnh trạm có một bóng người cô độc đứng ở nơi đó chờ mưa tạnh.

bởi vì không đeo kính, thế giới của viên nhất kỳ đều mờ mờ ảo ảo, thế nhưng lại cảm thấy người bên cạnh trạm dừng xe có chút giống thẩm mộng dao.

viên nhất kỳ nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình, tăng tốc chạy về phía trạm.




gặp được những người bạn thích khi trú mưa là loại trải nghiệm gì.

cảm ơn, vô cùng chật vật.




viên nhất kỳ, người vốn đã được áo gió màu nâu nhạt của bản thân bao bọc lấy, vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái khi nhìn thấy thẩm mộng dao.

khi em nheo mắt muốn xác nhận, lại phát hiện người trước mặt cũng đang nhìn em.




chúa ơi.

thật sự là thẩm mộng dao.

thẩm mộng dao sao lại gầy đi rồi. đó là phản ứng đầu tiên của em.

báo nhỏ không hài lòng nhíu mày.

"sao em lại nhíu mày." bên tai truyền đến thanh âm của thẩm mộng dao.

viên nhất kỳ ngây người một giây, sau đó liền giãn mày ra.

"xin... xin lỗi..."




thẩm mộng dao nở nụ cười.

nàng mỉm cười.

vẫn là bộ dáng ngày ấy, chẳng qua càng thêm thành thục hơn.

tốt thật đấy.

không biết vì sao, viên nhất kỳ đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.

kỳ thật mình vẫn là... còn yêu thẩm mộng dao...

chắc là vậy.

từ khi nào đã bắt đầu nhìn lại chính mình, nhận ra rằng bản thân thật sự động tâm với nàng.

là một ngày nọ, khi đi làm nhìn thấy thẩm mộng dao và một người khác tươi cười cùng nhau đi đến văn phòng.

là khi đồng nghiệp giúp nàng xóa vết sô cô la trên khóe miệng.

phải... là khi nàng ở với người khác.

khi em nhìn thấy động thái quan tuyên của thẩm mộng dao trong vòng bạn bè, mới hiểu được, mới chân chính nhìn thẳng vào tình cảm của mình dành cho thẩm mộng dao.

là loại tình cảm dành cho người yêu.

nhưng tất cả đã quá muộn rồi.




"viên nhất kỳ, mưa to quá."

lời nói của thẩm mộng dao khiến em phục hồi lại tinh thần.

"ừm?"

viên nhất kỳ nhìn quần áo mỏng manh của nàng, thầm nghĩ không lạnh mới là lạ.

"chị nói, mưa to quá, chị rất..."

lời còn chưa dứt, viên nhất kỳ đã cởi áo gió của mình ra khoác lên người thẩm mộng dao.

"a... cảm ơn..."

"bạn gái của chị đâu?" viên nhất kỳ giả vờ tùy ý hỏi.

"a... cậu ấy...", lời còn chưa nói hết.




cơn mưa tầm tã đã chuyển thành mưa phùn.

viên nhất kỳ nhìn lên bầu trời có chút u ám, đột nhiên có ý niệm muốn chạy trốn, bởi vậy em phất phất tay với thẩm mộng dao

"trời mưa nhỏ rồi, áo gió chị cứ cầm đi, em đi đây."

nói xong muốn rời đi, lại bị người phía sau đột nhiên kéo lại.

"viên nhất kỳ... có thể hay không... đừng đi..."

viên nhất kỳ muốn thoát khỏi tay thẩm mộng dao, nhưng khi quay đầu nhìn thấy con ngươi ủy khuất của nàng, em từ bỏ.

vẫn là... luyến tiếc a.




em quay trở về, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, "không đi... em ở đây."

"viên nhất kỳ. chị cảm thấy rất lạnh, lạnh quá." thẩm mộng dao theo bản năng mà kéo viên nhất kỳ đến bên cạnh nàng, ôm lấy em.

viên nhất kỳ cảm thấy, sợi dây lí trí kia, thiếu chút nữa liền đứt đoạn.

em nhịn xuống xúc động, ôm lấy thẩm mộng dao, "ừm... thẩm mộng dao, chị gọi cho... bạn gái của chị, nói chị ta đến đón chị về nhà đi, chị khả năng cao là phát sốt rồi."

thẩm mộng dao nghe được những lời này, nước mắt vốn đã áp chế xuống hiện tại giống như vỡ khỏi bờ, trào ra ngoài hốc mắt.

viên nhất kỳ nhìn bộ dáng người trong ngực, vẫn là không nhịn được, ôm lấy thẩm mộng dao, "đừng khóc... đừng khóc... em vẫn ở đây."

viên nhất kỳ mơ hồ nghe thấy thẩm mộng dao nói gì đó, "ừm? chị nói gì cơ?"

thẩm mộng dao kịt một cái, mang theo giọng mũi, để hơi thở nóng hổi phả vào lòng viên nhất kỳ. nàng nói: "viên nhất kỳ... chị chia tay rồi."

nhiệt khí giống như mặt trời nóng rực, khiến trái tim đã lạnh đi của viên nhất kỳ lại mãnh liệt bùng cháy trở lại.




nói với bạn bè rằng bản thân chia tay hình như không phải là một điều đặc biệt bất ngờ, phải không? có lẽ thẩm mộng dao chỉ là muốn nói cho em biết không cần nhắc tới người tiền nhiệm của nàng nữa mà thôi.

một thanh âm khác trong lòng viên nhất kỳ vang lên.

vì vậy, em nhắm mắt lại, "ừm, chia tay vui vẻ."




vui vẻ sao?

không vui vẻ.




"viên nhất kỳ, chị không vui."

câu nói kia giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào tim viên nhất kỳ.

nhưng em vẫn lựa chọn lý trí, nhịn xuống cảm giác chua xót ở mũi khiến em muốn rơi nước mắt.

"ừm, quả thật cũng không có cách nào. cuộc sống của người trưởng thành, ai lại vui vẻ chứ."

thẩm mộng dao có chút phẫn nộ đẩy viên nhất kỳ ra, trong lúc viên nhất kỳ còn đang khó hiểu lại nhất thời tức giận.




thẩm mộng dao vô cùng thích viên nhất kỳ.

chuyện này ngoại trừ viên nhất kỳ, cả thế giới đều biết.

nàng sẽ cùng viên nhất kỳ thức đêm tăng ca, mặc cho bản thân đã bị cảm giác mệt mỏi bao lấy.

nàng sẽ đi cùng viên nhất kỳ chơi trò chơi yêu thích tại nhà em, mặc cho nàng chẳng hiểu gì về trò chơi cả.

khi viên nhất kỳ bị cảm lạnh, nàng sẽ mặc kệ mưa lớn mà đến nhà viên nhất kỳ nấu canh cho em uống, mặc cho ngón tay bị bỏng, bản thân cũng bị sốt.

nàng sẽ an ủi viên nhất kỳ khi người mà em thích có bạn trai, mặc dù trong lòng nàng cũng đã vỡ vụn.

nàng biết viên nhất kỳ thích người kia, nàng cái gì cũng biết.

nàng sẽ ngoan ngoãn che giấu tình yêu của bản thân dành cho viên nhất kỳ, sẽ không làm hành vi gì vượt quá giới hạn với em, chỉ thầm lặng ở bên cạnh em.




nàng cũng không phải chưa từng làm ra hành động gì ám hiệu cho viên nhất kỳ, nàng nói người cũ tìm đến nàng nói muốn tái hợp.

viên nhất kỳ khi đó chỉ cười cười, "vậy tốt mà, cuối cùng chị cũng sẽ không kéo em di dạo phố với chị nữa."

giống như bị kim châm đâm vào, làm cho trái tim vốn đã vỡ nát của thẩm mộng dao nay lại thêm một vết sẹo mới.




khi người cũ đến tìm nàng nói muốn tái hợp một lần nữa, nàng đã đồng ý.

cũng may người tiền nhiệm vẫn ôn nhu săn sóc như thường lệ, thẩm mộng dao tự lừa gạt mình.

nhưng sâu thẳm trong lòng nàng hiểu rõ, cậu ấy không phải là người thích hợp.

nếu không phải là "người thích hợp" kia, cho dù có ở bên cạnh ai, cũng chỉ là hợp lại một chỗ.




thẩm mộng dao mang theo áy náy cùng người cũ chia tay, cô gái kia cũng nhận thức được việc thẩm mộng dao đã không còn yêu mình liền không nói thêm nữa, chỉ chúc nàng khỏe mạnh vui vẻ.

nhưng viên nhất kỳ không yêu nàng, viên nhất kỳ không yêu thẩm mộng dao.

một giây sau khi chia tay, thẩm mộng dao đột nhiên nhớ tới sự thật này.

nàng tự chế giễu nở nụ cười, nhốt mình trong phòng, hết lần này đến lần khác quét lấy động thái của viên nhất kỳ, tự uống rượu rồi cũng tự vào bệnh viện.




lúc tỉnh lại, thẩm mộng dao cũng không nhìn thấy người mà nàng hy vọng.

nàng bỏ cuộc rồi.

mộng cũng nên tỉnh thôi.




nhưng hôm nay tình cờ gặp lại viên nhất kỳ, thẩm mộng dao thừa nhận, mình vẫn không có dũng khí động tâm.

hừ, nàng khinh bỉ bản thân không có dũng khí.

nhưng nàng đã yêu viên nhất kỳ đến tận xương tủy.

mà câu trả lời của viên nhất kỳ lại hoàn toàn đem ngọn lửa sắp tắt của nàng mà dập tắt đi.

"viên nhất kỳ... em thật sự không hiểu sao..." thẩm mộng dao thở ra một hơi, nhướng chân mày, nhìn mây đen trên bầu trời.

viên nhất kỳ lại cau mày, nhìn thẩm mộng dao.

bỏ đi. thôi bỏ đi.

thẩm mộng dao chua xót nói với lòng mình.




"chị đi đây, tạm biệt."

thẩm mộng dao đút tay vào túi áo gió. thở ra một hơi.

viên nhất kỳ nhìn bóng lưng thẩm mộng dao càng lúc càng xa, trong lòng không khỏi bối rối cùng chua xót.

em thuận theo bản năng của mình mà đuổi theo thẩm mộng dao, kéo tay nàng lại.

đợi thẩm mộng dao quay đầu, em mới biết thẩm mộng dao đã khóc.

lúc này đây, viên nhất kỳ không cố kỵ nữa. em kéo thẩm mộng dao vào trong ngực, vuốt ve mái tóc ướt đẫm của nàng.

thẩm mộng dao cũng không tránh đi, mặc cho viên nhất kỳ ôm nàng, nàng chỉ muốn ngửi thêm một chút mùi hương chỉ thuộc về viên nhất kỳ.


nàng sợ, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.


viên nhất kỳ rơi lệ, nước mắt hòa lẫn vào với nước mưa.

"thẩm mộng dao... thẩm mộng dao... thẩm mộng dao, chị có biết rằng khi chị ở bên người khác... em mới hiểu được tình cảm em dành cho chị... nhưng đã muộn rồi... thẩm mộng dao... em thực sự rất khổ tâm a thẩm mộng dao..."

rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ hơn mình hai tuổi.

thẩm mộng dao từ trong lòng viên nhất kỳ ngẩng đầu lên, nhìn báo nhỏ khóc sướt mướt, "viên nhất kỳ, chị ở đây."

nàng lấy mu bàn tay của mình lau nước mắt cho báo nhỏ.

báo nhỏ nắm lấy tay nàng, lầm bẩm nói, "tỷ tỷ... đừng đi có được không... đừng ở bên người khác nữa, có được không..."

thẩm mộng dao rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhìn viên nhất kỳ

"được."






--------------phiên ngoại----------------

nguồn: https://yuan1396.lofter.com/post/30a236f7_1cc9df553

_____________________________


hậu quả của việc đội mưa về nhà là cả hai đều phát sốt.

"hức hức, kỳ kỳ, chị khó chịu." thẩm mộng dao và viên nhất kỳ cùng nhau nằm trên chiếc giường đơn chật chội, em để nàng nằm trong lòng mình.

viên nhất kỳ dựa vào thể lực đã được rèn luyện quanh năm, phát sốt cũng không quá nghiêm trọng.

chỉ là thẩm mộng dao...

khi bị sốt cũng quá đáng yêu rồi!

viên nhất kỳ nhìn người trong ngực, trong lòng liền nghĩ như vậy.

"ngoan nha, kỳ kỳ ở đây." viên nhất kỳ nhẹ nhàng hôn lên trán người trong ngực, an ủi nàng.

"hức hức, khó chịu... thật khó chịu..." thẩm mộng dao bĩu môi nói.

cứu mạng.

thẩm mộng dao sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ.




"chị nói chị xem, đã yếu còn muốn ra gió, em đi pha thuốc cho chị, đợi em một chút, ngoan."

dứt lời, viên nhất kỳ liền muốn rời giường.

chỉ là không ngờ bạn học tiểu thẩm của chúng ta lại dính người như vậy.

nàng ngay lập tức ôm lấy viên nhất kỳ, "hức, kỳ kỳ đừng đi mà."




vì thế hình ảnh liền biến thành thẩm mộng dao treo trên người viên nhất kỳ. viên nhất kỳ hao sức mở tủ trước giường ra, một bên nhẫn nại ôm lấy thẩm mộng dao hừ hừ rên rỉ, ở nơi cổ mình phun ra hơi nóng, một bên luống cuống tay chân lục tung ngăn tủ tìm thuốc hạ sốt.

"còn chưa tìm được sao, kỳ kỳ... khó chịu..." mèo nhỏ lại bĩu môi.

"ngay... ngay lập tức... tìm được rồi!" viên nhất kỳ quay người lại, cầm thuốc trên tay lắc lắc.


chúa ơi.

thẩm mộng dao, chị có thể đừng bĩu môi nữa hay không, hả.


viên nhất kỳ cố nén lại ý nghĩ đặt thẩm mộng dao dưới thân, em hắng giọng, "ngoan nào, em đi rót nước nóng, dao dao chờ em một chút, em sẽ ngay lập tức trở về, nha."

sau khi được viên nhất kỳ dỗ dành, tiểu thẩm dính người của chúng ta mới lưu luyến buông viên nhất kỳ ra.




"thuốc thật đắng a..." tuy rằng thẩm nữ sĩ của chúng ta đã uống qua không ít thuốc, nhưng khi đối mặt với người mình yêu, vẫn sẽ đem bản tính tiểu hài tử của mình biểu lộ ra.

"ngoan nào, uống một chút, mới khỏi bệnh được." viên nhất kỳ kiên nhẫn dỗ dành.

"ồ... được thôi." thẩm mộng dao ngồi dậy, nhận lấy cốc thủy tinh, không tình nguyện uống thuốc.


sau khi uống xong, thẩm nữ sĩ của chúng ta còn xấu xa trao cho viên nhất kỳ một nụ hôn dài.

khi báo nhỏ cảm thấy ý thức của bản thân sắp mất đi, thẩm mộng dao mới tách ra.

"thẩm mộng dao chị..." báo nhỏ có chút sinh khí.

"chị cái gì mà chị, người ta chỉ là muốn chút ngọt sau khi uống thuốc thôi mà." thẩm mộng dao cười hì hì nói.

"thẩm mộng dao! chị uống thuốc xong lại cảm thấy tràn trề sinh lực rồi phải không?" viên nhất kỳ không cho thẩm mộng dao cơ hội nói chuyện, trực tiếp xoay người đặt nàng dưới thân.

thẩm mộng dao có chút kinh ngạc nhìn viên nhất kỳ cũng đang chăm chú nhìn nàng.

"vừa rồi em tức giận là bởi vì em không biết hôn môi sao?" tiểu thẩm tò mò tra mạng.

"thẩm mộng dao! ai nói với chị là em không biết!" viên nhất kỳ thẹn quá hóa giận nói.

"ửa ửa ửa ửa ửa ửa, đừng tức giận mà, em biết, có biết, được chưa." thẩm mộng dao bĩu môi nói.

"ei thẩm mộng dao, biểu tình này của chị sao lại giống như không phục vậy." viên nhất kỳ tức giận.


thẩm mộng dao nhìn chằm chằm viên nhất kỳ bị chọc đến xù lông, tiếng ngỗng không ngừng thoát ra.

"chị! làm sao vậy, còn cười nữa!"

kỳ kỳ tức giận, nhưng kỳ kỳ không thể nổi giận với lão bà, kỳ kỳ vô cùng bất lực a.

"aiya, chị nào có chứ, kỳ kỳ đừng tức giận nha." thẩm mộng dao dùng giọng thượng hải kết hợp với giọng mũi, nói.

viên nhất kỳ bất đắc dĩ cười cười.


dù sao cũng là lão bà nhà mình.

mình nhịn.




viên nhất kỳ không còn sinh khí nữa, nằm xuống bên cạnh thẩm mộng dao.

mèo nhỏ vì bị sốt lại vừa uống thuốc xong, đã bắt đầu mơ hồ buồn ngủ.

viên nhất kỳ nghiêng người nhìn sườn mặt nàng.


mềm mềm trắng trắng, thật muốn nhéo a.


"thẩm mộng dao? dao dao?" viên nhất kỳ vươn ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt của thẩm mộng dao.

bản tính của tiểu hài tử lại lần nữa được thể hiện ra.

"ừm... làm sao thế..." thẩm mộng dao mơ mơ màng màng trả lời viên nhất kỳ.

thẩm mộng dao, chị đừng có lúc nào cũng vô thức làm nũng được không?

em rất thích bộ dáng này đấy!

viên nhất kỳ nuốt nước miếng.




"dao dao?" em hét lên một lần nữa.

thẩm mộng dao mơ mơ màng màng, híp mắt tìm kiếm vị trí của thanh âm kia, lại thuận thế vùi người vào trong ngực viên nhất kỳ, không an phận còn cọ cọ.

"ngứa..." viên nhất kỳ nhìn người trong ngực, thấp giọng nói.

ai ngờ thẩm mộng dao đột nhiên ngẩng đầu lên, "kỳ kỳ, hôn hôn, muốn hôn."

sau đó liền bĩu môi cầu người kia hôn xuống.

viên nhất kỳ dù sao cũng không phải liễu hạ huệ (*)


(*): liễu hạ huệ là một người sống ở nước lỗ vào thời xuân thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. một hôm vào đêm đông giá rét, có một người phụ nữ vô gia cư đến nhà ông tìm nơi trú ẩn nhờ. liễu hạ huệ lo ngại rằng cô gái này có thể sẽ chết vì lạnh, nên ông đã để cô vào trong nhà mình. hơn nữa, do tình trạng sức khỏe của cô gái ấy, ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp cơ thể của cô vào mình để cô gái đỡ lạnh. họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. (nguồn: wiki, trithucvn.org)


khuôn miệng nhỏ nhắn liền được niêm phong bởi một nụ hôn.




tỷ tỷ, đêm rất dài, chúng ta còn có thể làm thêm rất nhiều lần nữa.

mưa đã dừng lại.



end.

_________________________


lời của bạn editor: phá lệ một lần, có lần sau nữa không thì không chắc:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro