nãi bao || chứng phun hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nãi bao || chứng phun hoa


tác giả: 风初

nguồn: https://ehahahaya.lofter.com/post/30e23eb6_1cd4bbe11

_________________________________


thân thể lưu thù hiền không ổn, bản thân nàng cũng biết rõ điều ấy.

nhưng mà nhìn cánh hoa còn xen lẫn huyết dịch trước mắt, lại ở bên cạnh bồn rửa tay lộn xộn một hồi.

cảm giác buồn nôn lại dâng lên, lưu thù hiền lại hướng về phía bồn rửa tay mà nôn ra. nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đều muốn chui ra ngoài, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.

lưu thù hiền đem từng ngụm không khí hít vào, cố gắng áp chế cảm giác muốn nôn xuống, làm cho đầu óc của bản thân tỉnh táo lại, tự hỏi chính mình tình huống hiện tại là như thế nào.

mở vòi nước ra, để cánh hoa trôi đi, đồng thời rửa sạch vết máu xung quanh, lại lấy xà phòng cọ bồn rửa tay một lần. nàng sợ bị hồ hiểu tuệ phát hiện.

dọn dẹp xong, lưu thù hiền mới phát hiện bên cạnh còn có một cánh hoa. nàng không biết nhiều về hoa, nhất thời nửa khắc cũng không nhận ra là hoa gì. nàng chỉ biết bản thân bây giờ đang gặp rắc rối.




là một tuyển thủ quanh năm chèo cp, tốc độ cập nhật đạt tới 12g, lưu thù hiền biết triệu chứng này chính là chứng phun hoa trong truyền thuyết. muốn giải quyết cũng rất đơn giản, hôn người mình thích một cái là được.

nhưng mà, đây là hiện thực, những thiết lập đồng nhân văn lộn xộn kia sao lại xuất hiện được? lưu thù hiền trong lúc nhất thời đầu óc hỗn loạn không chịu nổi lại nghe thấy có tiếng mở cửa. nàng lập tức điều chỉnh hô hấp, nhìn mình trong gương. hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, ừm... bộ dáng này cũng không ổn cho lắm.

lưu thù hiền biết hiện tại bản thân không thể đi ra ngoài, bởi nếu không hồ hiểu tuệ nhất định sẽ phát hiện ra điều không ổn. hồ hiểu tuệ đối với nhiều chuyện tuy rằng có những lúc sẽ trở nên rất ngốc nghếch, nhưng đối với trạng thái của một người, hồ hiểu tuệ lại phi thường mẫn cảm. có hôm, lưu thù hiền nhảy công diễn, đầu có chút choáng váng, hồ hiểu tuệ liền ngay lập tức phát hiện, vừa xuống đài liền hỏi nàng có phải không thoải mái hay không.

trở về trung tâm liền đo huyết áp cho nàng, sờ sờ trán xem có bị sốt hay không, cuối cùng lại cho nàng một chai nước nóng, nhét vào lòng nàng, hơn nữa còn nói với nàng không được buông ra, nếu không thoải mái lập tức nói với em, đi khám bác sĩ.

bây giờ đi ra ngoài, hồ hiểu tuệ khẳng định sẽ lo lắng muốn chết. vậy nên lưu thù hiền đành phải làm bộ như bản thân đang tắm rửa, bỏ quên quần áo ở ngoài gọi hồ hiểu tuệ lấy hộ. tắm rửa xong, tinh thần của lưu thù hiền cũng tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn trước. lúc hồ hiểu tuệ đưa quần áo vào cũng không phát giác ra điều gì không đúng, lưu thù hiền lặng lẽ thở ra.




thật sự cảm thấy không khỏe lắm, lưu thù hiền quyết định đi ngủ sớm, hồ hiểu tuệ thấy nàng như vậy, cũng không tiếp tục thức đêm, cùng nàng ngủ.

nửa đêm, lưu thù hiền đột nhiên ho khan. hồ hiểu tuệ đã ngủ thiếp đi, lưu thù hiền lo lắng làm ầm ĩ đến em, liều mạng che miệng mình lại, cố nén để không ho thành tiếng.

vọt vào trong toilet, mở vòi nước, nôn ra, lại là một đống cánh hoa trộn lẫn máu.




ngày hôm sau, lưu thù hiền giấu hồ hiểu tuệ, nói bản thân đi chơi một mình. hồ hiểu tuệ tức giận nàng không dẫn mình theo, lưu thù hiền nói một tràng dài, nói khi trở về mang đồ ăn cho em, hồ hiểu tuệ mới miễn cưỡng đồng ý.

trước khi ra khỏi cửa, lưu thù hiền quay đầu lại nhìn hồ hiểu tuệ và ba con mèo, nếu như mình thật sự xảy ra chuyện, bọn họ sau này phải làm thế nào.

lưu thù hiền đến bệnh viện, làm kiểm tra cho bản thân. kết quả cơ bản phải đợi ngày hôm sau mới có thể lấy, vậy nên lưu thù hiền cũng đành phải về nhà.

trên đường trở về, lưu thù hiền muốn nôn ra, lại chỉ có thể một mực nghẹn trở về. 




đến trung tâm, lưu thù hiền lập tức chạy vào một con hẻm nhỏ, nôn ra toàn bộ vào thùng rác.

nôn ra mấy lần, lưu thù hiền cảm thấy mạng nhỏ của mình cũng sắp mất đi rồi. nàng tựa vào tường, chậm rãi trượt xuống đất, cuộn tròn chân, mặt kề sát vào giữa, lặng lẽ khóc.

người khác nói lưu thù hiền nàng nghĩ thông suốt, sống phật hệ. lưu thù hiền một chút cũng không cảm thấy như vậy, bản thân một chút cũng nghĩ không thông. nàng sẽ vì bất đồng mà cùng người khác cãi nhau, sẽ vì lời ra tiếng vào của người khác mà ấm ức. nếu như hiểu ra, vì sao còn muốn đi làm đạo sĩ nữa đây?

nhưng lưu thù hiền hiện tại lại hy vọng mình có thể hiểu ra được một chút, bởi chỉ khi như thế thì bản thân mới không xảy ra chuyện, mới có thể giải quyết được. thế nhưng, lưu thù hiền mỗi giây mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình, lần này, có thể là thực sự không còn sống được nữa.

lưu thù hiền ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời thượng hải. hôm nay thời tiết rất thoải mái, bầu trời rất xanh, mây cũng rất cao, mặt trời tươi sáng, tất cả đều rất đẹp.

lưu thù hiền lau nước mắt, một lần nữa trang điểm cho chính mình, nhếch khóe miệng, cố gắng nở nụ cười.

sẽ không sao, sẽ không sao.




"hồ hiểu tuệ! chị về rồi!"

lưu thù hiền xách đồ ăn, tươi cười trở về. hồ hiểu tuệ trước tiên không để ý tới nàng, ngược lại đi tới xách đồ.

"ơ này! em phớt lờ chị đấy à, còn lấy đồ trước!"

"chị không quan trọng! đồ ăn mới quan trọng!" hổ đói bắt đầu nhào tới.

mặc dù biết hồ hiểu tuệ đang nói đùa, em xách đồ là lo lắng mình xách quá lâu, nhưng nghe thấy mấy chữ "chị không quan trọng", trong lòng lưu thù hiền vẫn có chút đau đớn.



huynh đệ mỗi ngày đều ky, fan cũng ngày ngày chèo cp của các nàng, nhưng hai người các chỉ quan tâm đến bạn bè và đồng nghiệp, cũng có thể coi như là người thân đi!

nhưng bản thân đã sớm quen với ky của bọn họ, quen với loại sinh hoạt giống như tình nhân này. có đôi khi, cũng sẽ tự hỏi, mình và hồ hiểu tuệ rốt cuộc là quan hệ gì. cuối cùng đi đến một kết luận, là mọi loại quan hệ, ngoại trừ tình nhân.

cứ như vậy, lưu thù hiền cảm thấy tình cảm của mình đối với hồ hiểu tuệ, cũng giống như quan hệ của bọn họ, rất tốt, nhưng không phải loại tình cảm kia.



thế nhưng vừa mới khóc xong, ý niệm đầu tiên trong đầu lại là nếu như mình thật sự xảy ra chuyện, nhất định phải giấu hồ hiểu tuệ. nàng sợ nhìn thấy em khóc.

lưu thù hiền lúc này mới nhận ra điều không thích hợp, vì sao mình sợ hồ hiểu tuệ khóc như vậy, vì sao lại sợ cho em biết?

có thể là vì không muốn làm cho người bên cạnh mình khổ sở đi! lưu thù hiền chỉ có thể trả lời chính mình như vậy.



"cái đồ vong ân phụ nghĩa, đừng quên đồ ăn là ai mang về cho em!"

"không quên, không quên mà! cùng em ăn đi!"

"chị vừa mới ăn rồi, em ăn đi."

lưu thù hiền hiện tại thật sự không có khẩu vị liền quay lại giường, ngủ thiếp đi.




ngày hôm sau, lưu thù hiền dậy sớm, kết quả cũng đã có rồi. sau khi gặp bác sĩ, phát hiện đều là bệnh cũ, không có vấn đề gì lớn.

lưu thù hiền từ bệnh viện đi ra, tâm tình cũng không tốt lên.

thân thể không có vấn đề gì, vì sao lại hộc máu cùng cánh hoa? chẳng lẽ thiết lập kỳ quái kia, là thực sự tồn tại?

lưu thù hiền lắc đầu, làm sao có thể chứ? suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu, không thể dịu đi.



hồ hiểu tuệ gọi điện thoại tới.

"lão lưu, chị đang ở đâu vậy? không phải nói hôm nay chúng ta cùng nhau đến disneyland sao?"

"chị đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về."

"được, hôm nay em phải chụp ảnh cùng donald và daisy."


"ừm!"



nghe thấy thanh âm của hồ hiểu tuệ, trái tim lưu thù hiền cũng bình tĩnh lại, mới có thể suy nghĩ thật kỹ chuyện này. tuy rằng chứng phun hoa rất khó chịu, nhưng với tình huống hiện tại cũng không thể không nghĩ tới nó a.

thế nhưng, hôn người mình thích liền trở nên tốt hơn rồi, nhưng mà người mình thích là ai cơ chứ? lưu thù hiền suy nghĩ một chút, hình như bản thân vẫn một mình mà!

trước khi vào đoàn chưa từng yêu sớm, sau khi vào đoàn càng không có khả năng, vậy thì có thể thích ai chứ? trong đầu lưu thù hiền đột nhiên hiện lên một bóng dáng, nàng nín thở, sau đó lắc đầu. vẫn không nên bệnh cấp loạn đầu y (*), có lẽ là gần đây suy nghĩ quá nhiều rồi.

(*): có bệnh mới lo tìm thầy




trở về trung tâm, hai người chuẩn bị một chút, cùng nhau lên đường đến disneyland. hôm nay hai người đều mặc váy nhỏ, nắm tay nhau, đi dạo quanh công viên, chụp ảnh cùng nữ minh tinh, đi ăn sườn heo, còn chụp ảnh chung với nhau.

"hồ hiểu tuệ! hiếm khi hai chúng ta cùng nhau ra ngoài, chụp ảnh chung đi!"

"được!"

ấn nút chụp, hồ hiểu tuệ nhìn ảnh của mình cùng lưu thù hiền, mình và nàng mặc cùng một loại quần áo, hai người quả thật giống như tiểu tỷ muội quan hệ rất tốt cùng nhau đi chơi.

thật ra trong điện thoại di động của em có rất nhiều ảnh chụp chung của hai người, nhưng hôm nay, không hiểu sao em lại xúc động muốn đăng weibo. cho mọi người thấy một chút, hôm nay đi disneyland cùng lão lưu đi, chỉ có hai người các nàng.



"sau này còn có cơ hội như vậy sao?"

hồ hiểu tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời hôm nay hình như đặc biệt trong xanh, bàn tay nắm lấy tay lưu thù hiền hình như cũng đặc biệt ấm áp.

bỏ cuộc ở đây sao?

hồ hiểu tuệ ngồi trên xe trở về trung tâm, lưu thù hiền mệt mỏi nằm ngủ trên đùi em.

lưu thù hiền tựa như mơ thấy chuyện ủy khuất gì đó, ngay cả môi cũng bĩu ra. nhìn miệng nàng, trái tim hồ hiểu tuệ đập thình thịch. em không muốn buông bỏ.



hồ hiểu tuệ cúi đầu hôn xuống, chẳng qua trong nháy mắt, hồ hiểu tuệ lại cảm thấy thời gian như dài đằng đằng. hôn xong, hồ hiểu tuệ lập tức ngồi thẳng người lại, hít từng ngụm khí vào, ánh đèn lờ mờ chiếu lên mặt lưu thù hiền, vốn nên làm cho người ta cảm thấy mờ ảo, nhưng giờ phút này, hồ hiểu tuệ lại cảm thấy sự tồn tại của lưu thù hiền vô cùng chân thật.

nhìn mặt lưu thù hiền, hồ hiểu tuệ bất giác đưa tay vuốt ve, miết miết lông mày của nàng.




em thích lưu thù hiền, bản thân phát hiện ra điều này là từ khi nào nhỉ? không biết nữa, thích lưu thù hiền là chuyện từ rất lâu trước đây, là một quá trình dài đằng đẵng, không có thời gian bắt đầu, chính là vẫn luôn yêu thích.

nội tâm hồ hiểu tuệ vô cùng rối rắm, em biết mình thích lưu thù hiền, cho nên nếu mình hôn lên, bệnh của mình cũng sẽ khỏi rồi.

nhưng còn lưu thù hiền thì sao? nàng cũng bị bệnh. 



ngày đó nàng thức dậy lúc nửa đêm, còn ho khan, sáng sớm hôm sau em liền phát hiện cánh hoa trong một góc, không phải là của mình.

em biết bệnh của lưu thù hiền, cũng giống như mình. thật không ngờ nàng cũng sẽ vì tình mà trở nên khốn đốn, chính là không biết người nàng thích là ai.

người đầu tiên hồ hiểu tuệ nghĩ đến là bản thân mình, nhưng cũng rất nhanh bác bỏ. tuy rằng cùng nàng ở chung giống như đôi tình lữ, nhưng lão lưu từ đầu đến cuối đều là người như thế này, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, không hề thay đổi.

hồ hiểu tuệ cũng từng thăm dò, phi thường thẳng thừng mà hôn lưu thù hiền, nhưng lưu thù hiền cũng chỉ bình tĩnh để cho em hôn, cuối cùng hồ hiểu tuệ tự làm mình mất mặt, dứt ra.

sau đó hồ hiểu tuệ chỉ có thể cười cười nói, mình cùng bạn chơi truth or dare thua, cần phải hôn bạn cùng phòng của mình. lưu thù hiền tỏ vẻ thấu hiểu.



từ đó, hồ hiểu tuệ liền kết luận, lưu thù hiền nhiều nhất chỉ coi em là người nhà mà thôi, không có thêm chủ ý gì khác. nếu không thì vì sao khi mình không mặc quần áo đi trước mặt nàng, nàng ngay cả ánh mắt cũng không liếc đến. khoảng thời gian đó, hồ hiểu tuệ bị đả kích nặng nề, điên cuồng luyện tập.

luyện thành mã giáp tuyến (*), một thân đường cong đầy đặn, lại đi tới trước mặt nàng lắc lư, kết quả vẫn như cũ. hồ hiểu tuệ liền từ bỏ thăm dò, lưu thù hiền hoặc là không có hứng thú với em, hoặc là một người xuất gia thanh tâm quả dục.

(*): tạm hiểu thì nó là cơ bụng số 11 nhé

nhưng nhìn lưu thù hiền càng ngày càng gầy yếu đi, hồ hiểu tuệ thật sự rất muốn hỏi nàng, rốt cuộc là thích ai, em giúp nàng đi tìm, giúp nàng giải quyết. tại sao lại phải để như vậy, rõ ràng biết rằng sẽ không thể sống nổi.



nhưng em không dám, em sợ lưu thù hiền thật sự sẽ nói ra một cái tên, em sẽ sụp đổ. thời niên thiếu đã làm bạn với mình, giờ lại nói đi thích người khác, sau này sẽ không ở bên cạnh em, muốn biến thành một người khác. hồ hiểu tuệ càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.

lần này trộm hôn lấy nàng, không chỉ là muốn giải quyết chứng bệnh kia của mình, em còn muốn thử một lần nữa. nếu lưu thù hiền thích em, vậy em cũng sẽ theo nàng.

hồ hiểu tuệ ngửa ra sau, tựa lưng, nhắm mắt lại.

trong bóng tối, lưu thù hiền mở mắt ra, nhìn hồ hiểu tuệ.




sau lần trộm hôn đó, quan hệ của hai người quả nhiên tốt hơn rất nhiều, nhưng bởi vì thân thể lưu thù hiền vốn không tốt, hơn nữa lúc trước quá lo lắng, cả người thoạt nhìn vẫn là bộ dáng tiều tụy.

cho nên hồ hiểu tuệ vẫn cho rằng lưu thù hiền không thích mình, mình hôn cũng không thể cứu nàng.

mỗi ngày chỉ có thể len lén khóc khi tắm, sợ bị lưu thù hiền phát hiện, lại không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.




gần đến kỷ niệm tám năm của n đội, tất cả mọi người đều đang luyện tập đội ca, lưu thù hiền đương nhiên sẽ không vắng mặt. nhưng nhảy một hồi liền phải nghỉ ngơi, bởi thể lực của nàng không thể theo kịp.

thấy lưu thù hiền ngồi ở một góc, uống nước, thở hổn hển, trên mặt đều mồ hôi, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt kia, mọi người đều khuyên nàng không nên ép buộc bản thân. nhưng lưu thù hiền vẫn luôn miệng nói không có việc gì, nàng biết hồ hiểu tuệ hôn mình, hơn nữa từ đó về sau, mình quả thật không còn nôn ra hoa nữa, cho nên lần kỷ niệm này, chắc chắn không thể vắng mặt.

lưu thù hiền đứng dậy, định tiếp tục đến luyện tập, hồ hiểu tuệ lại kéo nàng ra ngoài, đẩy vào một gian phòng, là căn phòng hàng ngày được dùng để đặt đồ linh tinh, bình thường tuyệt nhiên không có người lui tới.




hồ hiểu tuệ đẩy nàng, lưu thù hiền mất thăng bằng, lưng tựa lên chiếc hộp phía sau. không gian nơi này rất nhỏ hẹp, hai người liền mặt đối mặt dán sát. hồ hiểu tuệ vừa nhảy xong, còn thở hổn hển. giờ phút này lại đem toàn bộ phả lên cổ lưu thù hiền, khiến cả người nàng đều đỏ lên, không dám nhìn hồ hiểu tuệ.

"em muốn làm gì?"

"những lời này hẳn là em hỏi chị mới đúng! chị đang làm gì vậy, có cái gì quan trọng hơn mạng sống sao!"

hồ hiểu tuệ cơ hồ là hét lên, nói ra những lời này, lưu thù hiền sợ người ngoài nghe được, lập tức che miệng em lại.

"em đang nói cái gì vậy! mạng sống đương nhiên là quan trọng rồi!"

"vậy tại sao chị không đi tìm người kia?"

"hả?"


lưu thù hiền cảm thấy hiện tại hai người nói chuyện quả thực chính là ngưu đầu bất đối mã chủy (*), hoàn toàn nghe không hiểu.

(*): ông nói gà bà nói vịt

"vậy tại sao chị không đi tìm người chị thích, chỉ cần chị nói cho người ấy biết bệnh của chị, em tin rằng người ta sẽ giúp chị thôi, dù sao cũng liên quan đến mạng người a!"

"em biết bệnh của chị?"

"biết a. ngày đó chị nửa đêm vào nhà vệ sinh ho khan, ngày hôm sau em liền phát hiện ở nơi đó có cánh hoa, không phải là của em, vậy chắc chắn chỉ có thể là của chị rồi."


lưu thù hiền cảm thấy bản thân giống như giấu diếm tịch mịch (*), nhưng nàng lại phát hiện ra một trọng điểm khác.

(*): làm một việc trong thời gian dài nhưng không có kết quả, lãng phí thời gian

"không phải của em? em cũng bị chứng phun hoa sao?"

lưu thù hiền lập tức trở nên khẩn trương.

ánh mắt hồ hiểu tuệ tối sầm lại.

"ừm, hơn nữa còn sớm hơn của chị, ngày đi disneyland hôm đó chính là ngày thứ bảy."


ngày thứ bảy, ngày cuối cùng của chứng phun hoa, qua ngày này nếu còn chưa hôn người mình thích, sẽ không sống được nữa.

lưu thù hiền nhất thời bị nhồi nhét rất nhiều thông tin, ý thức cũng không rõ ràng. hồ hiểu tuệ biết nàng mắc chứng phun hoa, hồ hiểu tuệ cũng mắc chứng phun hoa, hơn nữa ngày đó là ngày cuối cùng của em, ngày đó em hôn mình, hiện tại bản thân vẫn còn sống, còn đang tự hỏi vì sao lại không đi tìm người mình thích...


"hồ hiểu tuệ, chị hiểu rồi!"

"hiểu rồi thì tốt, vậy mau đi tìm người kia, em giúp chị xin nghỉ!" nói xong hồ hiểu tuệ muốn mở cửa đi ra.

lưu thù hiền giữ chặt em, khóa trái cửa lại.

"chị hiểu rồi, em thích chị, cho nên em hôn chị, bệnh của em sẽ khỏi; chị thích em, cho nên chị mới không nôn ra hoa nữa!"

"hả?"


hồ hiểu tuệ nhất thời không theo kịp, không biết nên hiểu lời của lưu thù hiền như thế nào. nhưng lưu thù hiền đã dùng hành động của mình để nói với hồ hiểu tuệ.

"a!"

lưu thù hiền ấn đầu hồ hiểu tuệ, đẩy em vào tường, dứt khoát hôn lên. hồ hiểu tuệ bị đánh úp, trở tay không kịp.

"lần trước em hôn không dùng đủ sức, có thể sẽ có di chứng, vì vậy để tránh loại tình huống này, chúng ta hôn một lần nữa!"

lưu thù hiền một chút cũng không muốn buông hồ hiểu tuệ ra.




kỷ niệm tám năm ngoại trừ đội ca, các tiết mục khác đều là để các thành viên tự mình chuẩn bị và tìm người luyện tập cùng. vì vậy, nãi bao hai người nằm trong chăn với nhau nhìn ipad, xem xem nên biểu diễn cái gì.

các nàng lúc này muốn cùng đối phương biểu diễn.

"lần này em muốn chúng ta hát hay nhảy?"

"hát đi, sức khỏe của chị còn chưa tốt đâu!"

"chị không có yếu như vậy! miễn là không dùng quá nhiều sức, chị vẫn có thể!"

"không cần, chính là không cần nhảy!"

hồ hiểu tuệ kiên quyết cự tuyệt, lưu thù hiền cũng không có cách nào khác, đành nghe theo.



hai người lướt trang chủ của một trạm nào đó, một video cũ lên trang chủ được đề cử.

《video nãi bao kết hôn》

đúng là "kinh điển lão phiên!" (*)

(*): 经典老番, chỉ những video mà người xem không bao giờ chán.

lưu thù hiền đang định nhấn vào nút làm mới, hồ hiểu tuệ liền bấm vào video, còn không cho lưu thù hiền rời khỏi.



trong video, hai người mặc nam trang, mang theo tóc giả, cùng nhau hát tiểu tình ca, màn hình lớn phía sau chiếu pv đơn giản mà các nàng cùng nhau quay, chỉ trong tích tắc làm người ta mơ về du đường.

"lão lưu, chúng ta kết hôn một lần nữa đi!"

"tái hôn là bất hợp pháp."

"đi mà! ý em là, lần cuối cùng chúng ta kết hôn mặc nam trang, lần này em muốn mặc váy cưới với chị!"




tại công diễn kỷ niệm 8 năm ——————


「ai yêu, ai không yêu, hay cái gọi là đúng hay sai

mặc kệ thời gian nói chúng ta ở bên nhau sẽ khó khăn đến nhường nào

ta chẳng dám chứng minh hai chữ "yêu người" ấy 」


「nếu như người quyết định nghe theo trái tim của mình mà dũng cảm yêu một lần

nếu như người nói chúng ta luôn có nhau

nếu như người bắt đầu tin tưởng vào thứ tình yêu này

ta chỉ cần một "câu chuyện nếu như" từ người

ta sẽ mặc kệ mọi thứ mà liều lĩnh yêu 」



end.

______________________________

lời của bạn editor: mọi người, tớ quay lại rồi đây:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro