phụng thiên thừa vân || stockholm syndrome

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phụng thiên thừa vân || stockholm syndrome

tác giả: Pyridine

nguồn: https://archiveofourown.org/works/34630246

warning: 18+

_______________________________

vương hiểu giai không biết đây đã là ngày thứ mấy mình ở đây, ban đầu còn có thể dùng móng tay vẽ một dấu vết trên tường vôi đất ghi lại ngày tháng, sau đó bị tưởng vân phát hiện, việc đầu tiên mỗi ngày tới đây chính là kiểm tra móng tay của em, chỉ cần trong kẽ móng tay có một chút vôi, sẽ bị trừng phạt.

căn phòng được trang trí đơn giản, gần mái nhà có một cửa sổ nhỏ để thông khí. vị trí quá cao, vương hiểu giai không thể tiếp cận, chỉ có thể đứng ở phía dưới nhìn cánh quạt xoay tròn. nếu bên ngoài sáng lên, ánh sáng xuyên qua khoảng trống của cánh quạt, nghiêng nghiêng chiếu vào căn phòng nhỏ này; như vậy nghĩa là, tưởng vân tới rồi.

sau đó, phạm vi hoạt động của vương hiểu giai cũng trở nên hẹp hơn, em không thể đi dưới cửa sổ nhỏ nữa. là bởi vì em không nghe lời, luôn hướng ra bên ngoài la hét. tưởng vân mệt mỏi, không biết lấy từ đâu ra xích cùng còng tay đem một tay em còng vào khung giường. vương hiểu giai vì thế cả ngày đều ở trên giường, thu chân lại ôm đầu gối của mình, nếu như ngoài cửa sổ nhỏ đột nhiên sáng lên, em liền ngẩng đầu nhìn tầng ánh sáng kia. ánh sáng giống như từng dải đen trắng của bộ phim, tuần hoàn chiếu vào mắt.

vương hiểu giai còn nhớ rõ lần đầu tiên tưởng vân tháo kính râm ra trước mặt mình. khi này em mới biết rằng dưới kính râm, mặt mày tưởng vân có bao nhiêu tương tự với mình. đôi mắt kia giống như một lỗ đen sâu thẳm, trong nháy mắt mở ra liền hút em vào, đem em vây khốn ở trong không gian tối tăm thâm sâu. em nằm sấp trên bức tường không khí vô hình, hai tay nắm chặt muốn đập vỡ lồng giam trốn thoát. bức tường còn chưa đập vỡ, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cười đùa, quay đầu, nhìn thấy rất nhiều "chính mình": mình ngồi trên băng ghế công viên ăn bánh su kem mới ra lò, chân ra sức đạp trên mặt đất, sau đó nghênh đón gió chơi ván trượt, thừa dịp tàu điện ngầm còn chưa vào ga chụp ảnh tự sướng trong đường hầm tối đen... mỗi một "chính mình" đều là dư ảnh của vương hiểu giai mà tưởng vân lưu lại trong mắt.





thời điểm tưởng vân lúc đi vắng là khó khăn nhất.

có đôi khi, vương hiểu giai sẽ nghe thấy tiếng chuột kêu chít chít không biết từ đâu truyền đến. trong đầu em hiện lên hình ảnh tràn ngập những con chuột lớn màu đen trong thời kỳ dịch hạch, hàng ngàn cá thể tạo thành một làn sóng ngầm lao đến chỗ em, chạy đến chân em, leo lên lưng em, gặm nhấm máu thịt của em. em nhắm mắt cầu nguyện, cầu xin ông trời đừng để em xấu xí như những bệnh nhân kia, nếu nôn mửa chảy máu làm bẩn xiêm y, tưởng vân sẽ tức giận.





"em tỉnh rồi."

còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng ngoài cửa sổ, tưởng vân đã đẩy cửa đi vào. bên kia cửa càng thêm sáng sủa, làm đau mắt vương hiểu giai. em theo bản năng híp mắt lại, trong tầm mắt có chút không rõ ràng nhìn tưởng vân từ trong ánh sáng đi về phía mình.

"tôi có mua kem, em muốn ăn không?"

nói xong, từ trong túi nilon trong suốt trên tay, tưởng vân lấy ra một cái hộp tròn nhỏ, vương hiểu giai nhận ra đó là nhãn hiệu mình thích ăn trước kia, thế nhưng bao bì hộp lại không phải là chữ xanh nền trắng trong ấn tượng.

thấy vương hiểu giai gật gật đầu, tưởng vân tựa hồ rất vui vẻ, ngay cả mắt cũng cong lên một chút. nàng mở nắp, xé giấy gói phủ lên bề mặt, lộ ra kem sữa nguyên chất trắng như tuyết phía dưới, sau đó ngồi xổm xuống ngang bằng với tầm mắt của đối phương, đưa kem đến trước mặt em.

"ăn đi."

vương hiểu giai đưa miệng tiến lại gần, vươn đầu lưỡi liếm một chút, vị giác nhanh chóng truyền tín hiệu ngọt ngào đến đại não, lạnh lẽo thấm vào đáy lòng giống như xoa dịu cơn khô nóng "hắc tử bệnh" trong cơ thể. nhiệt độ đầu lưỡi làm cho bề mặt kem tan chảy một chút, sau đó miếng tiếp theo liền ăn nhiều hơn, bất giác muốn tiến lại gần. thân thể muốn tiếp tục thăm dò về phía trước, kèm theo một tràng tiếng kim loại va chạm, cảm giác trói buộc truyền đến từ cổ tay ngăn cản hành động của vương hiểu giai. còng tay đã sớm mài mòn cổ tay em, đầu xương nhô lên vốn đã có một vết thương, làn da còn chưa lành đã lại bị rách, máu tươi từ miệng vết thương chậm rãi chảy ra.

tưởng vân thấy thế nhíu nhíu mày, thu hồi tay đưa kem ra. đầu lưỡi của vương hiểu giai đột nhiên không tìm được mục tiêu, luống cuống kéo ra bên ngoài răng môi.

tưởng vân hôn đầu lưỡi đối phương một cái, lúc này đối phương mới phản ứng lại, vội vàng thu hồi đầu lưỡi. em kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lộ ra ủy khuất vì bị cướp đi vật mình yêu thích.

"còn muốn không?"

vương hiểu giai gật đầu.

"nhưng em ăn quá ngốc nghếch."

tưởng vân tự mình ăn một miếng kem lớn, nhanh chóng hôn lên miệng vương hiểu giai đút hết kem sang. chất rắn màu trắng sữa không chịu nổi nhiệt độ cơ thể của hai người, vừa mới được đưa vào miệng đối phương liền lập tức hóa nước. vương hiểu giai còn chưa kịp nuốt xuống, đầu lưỡi tưởng vân liền tìm tới quấn lấy em, một tay lại đè sau gáy không cho em rời ra. nước đường đầy miệng không có chỗ để đi, từ khóe miệng tràn ra chảy xuống hàm dưới, lại hội tụ thành giọt rơi trên xương quai xanh của em. vương hiểu giai làm sao có thể nhàn rỗi thưởng thức hương kem ngọt ngào đây, chỉ riêng đáp lại nụ hôn của đối phương đã dốc hết toàn lực.

giúp em vén tóc vụn rơi xuống bên cạnh mặt ra sau tai, tưởng vân nâng mặt vương hiểu giai lên, để đầu lưỡi của mình có thể tiến vào sâu hơn. em hơi ngẩng đầu, bàn tay không bị còng trói buộc không nhịn được mà ôm lấy cổ tưởng vân, vài sợi tóc dài chạm vai của đối phương đặt trên mu bàn tay em, có chút ngứa ngáy, nhưng lại rất thoải mái.

mãi cho đến khi hương kem trong miệng hoàn toàn biến mất, đôi môi tưởng vân mới hậm hực tách ra. vương hiểu giai bị hôn đến đầu óc ngơ ngẩn, nửa há miệng nhẹ giọng thở hổn hển, còn chưa kịp bình tĩnh lại.





tưởng vân dường như chú ý tới nước đường rơi xuống người vương hiểu giai, cúi đầu dọc theo quỹ tích ngọt ngào từng chút từng chút hôn xuống, mãi cho đến khi chạm tới xương quai xanh của đối phương mới dùng sức mút một cái, lưu lại dấu ấn màu hồng chỉ thuộc về riêng em.

"lát nữa lại ăn."

kem còn hơn phân nửa, tưởng vân lại tiện tay đặt nó sang một bên không quản nữa.

"sẽ tan mất..."

"tí nữa mua hộp mới cho em. nếu em làm tốt, có thể đổi sang hương vị em yêu thích."

khóe miệng cong lên, tưởng vân vươn tay sờ sờ đầu đối phương. vương hiểu giai nhìn thoáng qua kem, lại nhìn tưởng vân, ngoan ngoãn đáp một tiếng "ừm".





cởi đơn y che thân của đối phương ra, tưởng vân ngồi lên người vương hiểu giai, hai tay nâng đôi gò bông của đối phương lên, vùi đầu vào trong hung hăng hít một hơi, tựa như trong đó còn ẩn nấp hương vị ngọt ngào. nhẹ nhàng vuốt ve hai đỉnh phong nhô lên, cảm thụ điểm ửng hồng chậm rãi trở nên cứng rắn. tưởng vân hừ nhẹ một chút, cúi người dùng miệng ngậm lấy một bên ngực. quả anh đào nóng bỏng trong miệng nàng theo đầu lưỡi nhảy múa, rất đáng để người ta tinh tế thưởng thức.

kích thích đến từ đầu nhũ khiến vương hiểu giai nhỏ giọng rên rỉ, vòng eo thuận theo khoái cảm nhấc lên, vừa vặn cọ đến lồng ngực của tưởng vân. nếu như đối phương đã khom lưng lên để cho dưới thân có khoảng trống, tưởng vân liền đưa hai tay luồn xuống đỡ lấy, làm cho thắt lưng nhỏ của đối phương càng thêm gần gũi với mình. hai cỗ thân thể cơ hồ không chút kẽ hở trao đổi nhiệt lượng cho nhau, cánh quạt thổi vù vù căn bản cũng không có tác dụng gì, khô nóng trong không khí tràn ngập cả gian phòng.

đầu lưỡi đảo vòng quanh hạt đậu nhỏ, tiếng liếm mút không chút che dấu rơi vào lỗ tai của vương hiểu giai khiến em mặt đỏ tai hồng. tưởng vân thủy chung chỉ chơi đùa với một bên ngực, bên kia không được thỏa mãn, khiến vương hiểu giai dần dần có chút nôn nóng. em nhịn không được đặt tay lên ngực mình, phối hợp với lực đạo trên miệng đối phương đem khỏa mềm mại chậm rãi xoa nắn.

tưởng vân chú ý tới động tác của đối phương, liền dừng động tác trong miệng lại, chống người ngồi dậy, nắm lấy bàn tay nhàn rỗi còn lại của đối phương đặt lên.

"tự mình làm."

đột nhiên mất đi ấm áp, phía trên còn lưu lại một vết nước. hẳn là trong lúc gió vô tình thổi vào phòng làm nó cảm giác có chút lạnh, vương hiểu giai không khỏi rùng mình một cái, đầu nhũ phấn nộn cũng run rẩy theo.





tưởng vân dời thân thể xuống, tách cặp đùi vì khoái cảm mà kẹp thật chặt của đối phương, lộ ra nơi riêng tư đã sớm ướt đẫm thành một mảng. đưa tay quệt một cái, lượng lớn dịch thể sền sệt liền quấn lấy đầu ngón tay, kéo ra tạo thành một sợi chỉ bạc. cửa sổ nhỏ đem ánh sáng chiếu xuống, trong suốt sáng bóng. nàng vùi đầu vào, chóp mũi cọ cọ vào hoa tâm sưng đỏ giữa thịt mềm, thổi một hơi vào như trêu chọc.

vương hiểu giai đã sớm nhịn không được, lúc này lại bị kích thích, dây cung khống chế lý trí trong nháy mắt liền đứt đoạn, khoái cảm tích tụ trong thân thể liền theo một dòng nước ấm phát tiết ra, thấm ướt ga trải giường dưới thân, thậm chí còn bắn lên mặt tưởng vân. thay vì đắm chìm trong cao trào, em liên tục xin lỗi. trong đầu chỉ suy nghĩ đến lần đầu làm bẩn đối phương. tưởng vân khi đó hừ lạnh một tiếng, rồi hung tợn lưu lại trên đùi em một hàng vết răng, trực tiếp thấy máu.

hoảng sợ hiện rõ trong mắt vương hiểu giai. tưởng vân cũng không để ý lắm, đem chất lỏng liếm sạch, sau đó hôn lên tiểu đậu của đối phương vì cao trào mà không ngừng run rẩy.

vương hiểu giai nghi hoặc. tưởng vân hôm nay dường như đặc biệt ôn nhu, không giống như người mà nàng từng biết.

có phải vì em rất ngoan ngoãn hay không?





thân thể của vương hiểu giai lại vô cùng thành thật, căn bản không quan tâm trong đầu của chủ nhân lúc này đang suy nghĩ cái gì. mỗi lần tưởng vân kích thích tới, hạ thân đều nhiệt tình đáp lại, điên cuồng co rút giống như muốn đem tất cả dịch mật còn sót lại trong huyệt nhục ra.

không biết từ khi nào, đầu lưỡi của tưởng vân đã tiến vào bên trong tiểu huyệt, một bên cuộn tròn đem mật ngọt phía trong ra, một bên tận lực thăm dò tới nơi sâu nhất. vương hiểu giai cảm giác được mặt lưỡi thô ráp sắp càn quét đến nơi mẫn cảm nhất của mình, hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón kích thích mạnh mẽ sau đó. có lẽ là cố ý, đầu lưỡi của tưởng vân dừng lại trước điểm mẫn cảm, không đi tới nữa.

cảm giác trống rỗng này thật giống như muốn lấy mạng người.

vương hiểu giai hờn dỗi rên rỉ một tiếng, tựa hồ là đang chất vấn người kia vì sao dừng lại. tưởng vân coi như không nghe thấy, đầu lưỡi đặt ở vị trí rất nông trong tiểu huyệt tùy ý chơi đùa trong chốc lát liền rút ra.

lúc tưởng vân ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của vương hiểu giai, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất không được thỏa mãn của đối phương. hai tay xoa nắn đầu nhũ của vương hiểu chưa từng dừng lại, bầu ngực đầy đặn vốn trắng như kem sữa đều bị em xoa đến đỏ, nhìn qua giống như quả thủy mật đào được trưng bày trên kệ chờ người mua đi, đủ để khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"vương hiểu giai, em biết không?"

"hương vị sau lần cao trào đầu tiên của em là tuyệt vời nhất, sau đó liền có chút chát."

môi khẽ cong tạo thành một nụ cười, tưởng vân đem chất lỏng đặc dính cuốn vào trong miệng, sau đó tiến lên hôn lấy đối phương. đầu lưỡi tưởng vân lại xông vào, vương hiểu giai kêu lên một tiếng đau đớn, trong nụ hôn nếm được hương vị của chính mình, góc độ hôn môi khiến em không thể không nuốt được dịch vị của bản thân. mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng em vẫn nhíu mày vì mùi tanh trong miệng, cũng không hiểu vì sao mỗi một lần làm tưởng vân đều giúp em liếm sạch sẽ.





nhưng nhục dục ẩn trong dịch vị cũng là thật. thứ chất lỏng kia xẹt qua cổ họng, thẳng một đường đi xuống, chỉ chốc lát sau liền biến mất, giống như đã trở về nơi nó được sinh ra. vương hiểu giai cảm thấy thân thể như nhẹ bẫng, nụ hôn của tưởng vân giống như một liều thuốc mê, khiến nhất cử nhất động của em đều mặc cho nàng bày ra.

cái gọi là rụt rè cùng xấu hổ đã sớm bị ném ra sau đầu, theo vòng eo phập phồng, hạ thân còn chưa thỏa mãn ma sát qua lại trên đầu gối tưởng vân, càng khát vọng thêm nhiều âu yếm.

tưởng vân đương nhiên cảm giác được. sau một lần cao trào, mật dịch chảy ra từ tiểu huyệt dường như nhiều hơn, đã sớm làm ướt đầu gối của nàng.

có vẻ như không cần bôi trơn nữa. tưởng vân nghĩ thầm.

trực tiếp đem ngón trỏ và ngón giữa đồng thời cắm vào, chào hỏi động huyệt chờ đợi đã lâu, nhẹ nhàng quen thuộc tìm được điểm mẫn cảm của vương hiểu giai. tưởng vân không cho đối phương cơ hội thở dốc, hai ngón tay thon dài luân phiên chạm vào điểm đó, cảm thụ người dưới thân bị khoái cảm tê dại làm cho đầu óc cũng choáng váng, thắt lưng vặn vẹo như càng làm sâu thêm cảm giác kích thích, còn vươn hai tay muốn ôm lấy nàng.

vương hiểu giai hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất một tay của mình còn đang bị còng lại hạn chế phạm vi hoạt động. sợi xích bằng kim loại bị dùng sức kéo thẳng, vết thương ở phần cổ tay dường như lại bị mài mòn nghiêm trọng thêm một chút. đau đớn thấu tim khiến em nức nở một tiếng, cánh tay vô lực rũ xuống, nắm chặt lấy ống tay áo của tưởng vân.





tưởng vân đau lòng. một tay ở trong thân thể đối phương vẫn không ngừng luân động, tay kia thì không được tự nhiên luồn vào trong túi áo mò mẫm một hồi, rốt cuộc cũng lấy ra chìa khóa nhỏ màu bạc của còng tay.

nhưng chỉ thao tác bằng một tay thật quá phiền phức, căn bản không thể chính xác tra khóa vào. tưởng vân đành phải rút ngón tay đang cắm vào trong cơ thể đối phương, mở còng tay ra trước. còn chưa kịp ném còng tay xuống dưới gầm giường, hai tay của vương hiểu giai đã câu lấy cổ nàng. em vươn người hôn tới, đầu lưỡi dán lên môi nàng sắp tiến vào.

mặc dù phối hợp mở miệng dây dưa với lưỡi nhỏ của đối phương, tưởng vân cũng không có ý định để cho em phản khách làm chủ. ngón trỏ và ngón giữa theo đường cong từ đùi đối phương sờ lên, chạm tới huyệt khẩu ướt át, không dừng lại mà trực tiếp tiến thẳng vào.

bên trong tựa hồ so với vừa rồi càng chặt hơn một chút, ngón tay còn chưa hoàn toàn bị nuốt chửng đã không thể động đậy. tưởng vân điều chỉnh góc độ cổ tay một chút, để ngón cái ở bên ngoài mò mẫm tìm được "công tắc" ở gần huyệt khẩu. bất quá chỉ vừa mới nhẹ nhàng xoa hai cái, liền cảm giác được từ sâu trong thân thể đối phương có một cỗ thủy dịch lao ra, lại bị ngón tay chặn đường ra, chỉ có thể từng chút từng chút từ khe hở giữa ngón tay cùng vách động bên trong đi ra, theo đường cong tay của nàng tràn ra ngoài.

vương hiểu giai lần thứ hai nghênh đón cao trào cũng không còn dư lực quan tâm đến kỹ năng hôn. khẽ rên một tiếng, duỗi đầu lưỡi vụng về hướng tới miệng tưởng vân dò xét, muốn đòi nhiều cái đáp lại hơn.

vậy thì đáp ứng em ấy.





không đợi huyệt động hoàn toàn thả lỏng sau lần cao trào, ngón tay lại cắm vào bắt đầu chuyển động. không giống như vừa rồi nhắm thẳng vào điểm mẫn cảm mà kích thích, tưởng vân đổi thành động tác đâm rút, làm cho đầu ngón tay như có như không ma sát đến nơi đối phương cảm thấy thoải mái nhất. loại phương thức khiêu khích gợi lên khoái cảm lại nhanh chóng dừng lại này khiến vương hiểu giai ngứa ngáy, em càng ngày càng không thỏa mãn, từ khóe miệng lộ ra tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, mỗi một tiếng đều chuẩn xác chui vào lỗ tai của tưởng vân.

tưởng vân híp mắt, đơn phương dừng nụ hôn, ngay cả động tác trên tay cũng đột nhiên dừng lại.

đột nhiên mất đi âu yếm, thân thể vương hiểu giai còn chưa kịp phản ứng. hai tay em đặt lên vai tưởng vân, bất giác vặn vẹo thắt lưng, để ngón tay đối phương có thể tiếp tục cắm trong cơ thể.

tưởng vân vẫn không làm gì, nhìn đối phương lấy ngón tay của mình cố gắng thỏa mãn dục vọng trong cơ thể. thế nhưng, không có tưởng vân phối hợp, ngón tay thủy chung không thể chạm được tới nơi sâu nhất. càng nóng vội, lại càng không được.

trong mắt vương hiểu giai đã tràn đầy nước mắt ủy khuất. em nhìn tưởng vân; nhìn vẻ mặt trêu tức của người nọ, trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu "chính mình" bị tình dục chi phối.

trong mắt tưởng vân vẫn chỉ có em, từ đầu đến cuối đều chỉ có em.

"muốn sao?"

"muốn..."

"cầu xin tôi đi. lớn tiếng một chút."

tưởng vân kề sát vào tai vương hiểu giai thì thầm. cố ý hạ thấp thanh âm liền cho hiệu quả phi thường tốt, nàng còn cảm nhận được rõ tiểu huyệt của đối phương co giật một chút, đem ngón tay của mình quấn chặt hơn.

"tỷ tỷ, giúp em. xin chị..."

lời nói đến cuối cùng lại bị tưởng vân cắt đứt. ngón tay trong thân thể lần nữa ra vào, hơn nữa thắt lưng vặn vẹo, mỗi một lần tiến vào so với lần trước lại càng thêm sâu. tần suất luân động cũng dần dần tăng nhanh, khoái cảm liên tiếp như điện giật xông lên đỉnh đầu vương hiểu giai, hóa thành từng tiếng thở dốc kiều diễm.

chiếc giường khung sắt cũ nát theo tiết tấu động tác của hai người kêu cót két, bắt đầu tới phần cao trào của một bản nhạc. dây xích mất đi đối tượng trói buộc thỉnh thoảng đánh vào khung giường, tiếng kim loại thanh thúy va chạm giống như một giai điệu nhỏ bồi thêm cho giai điệu chính.

điểm sáng của khúc nhạc chính là tiếng nước khi mà ngón tay đùa giỡn tiểu huyệt. dòng dâm thủy chảy xiết xuống dọc theo con đường đã được thiết lập, nó biết rằng phía trước không xa là thác nước, và nơi kia cũng là mục tiêu cuối cùng của nó; là nơi nàng được sinh ra.





vào thời khắc leo lên đỉnh cao nhất, toàn thân của vương hiểu giai không ngừng run rẩy, hai tay vòng ra phía sau tưởng vân gắt gao giữ chặt lấy quần áo của đối phương, cũng mặc kệ có lưu lại vết cào trên lưng đối phương hay không. nước mắt chung quy vẫn không địch lại được khoái cảm mãnh liệt, không thể khống chế được hốc mắt mà tuôn ra, lại biến thành tiếng nức nở thút thít, thấm ướt mảng áo trên ngực tưởng vân.

tưởng vân nâng cằm đối phương lên, yên lặng hôn từng giọt nước mắt mặn nồng.

sau khi cao triều đi qua, vương hiểu giai vô lực nằm sấp trên vai tưởng vân, nhắm mắt lại, mặc cho hô hấp ấm áp đứt quãng đánh vào cổ đối phương.

khi tưởng vân chậm rãi rút ngón tay ra khỏi cơ thể vương hiểu giai, một luồng dịch thủy nhỏ cũng tràn ra. nàng đưa tay đến bên miệng vương hiểu giai, người nọ cũng không thèm nhìn, mở miệng chờ đối phương bỏ ngón tay vào, để em giúp mình xử lý sạch sẽ mới thôi.

quả thật có một chút chát. vương hiểu giai nghĩ thầm.





"hôm nay rất ngoan."

hai tay tưởng vân vòng qua eo vương hiểu giai, ôm đối phương vào trong ngực. vương hiểu giai mệt đến mơ mơ màng màng, trong miệng còn lẩm bẩm muốn tưởng vân mua kem oreo.

thân thể của vương hiểu giai dường như trở nên gầy hơn trước rất nhiều, ôm lên đều cảm giác nhẹ bỗng.

tưởng vân âm thầm quyết định, sau này vẫn nên mua thêm một ít thức ăn bồi cho em lên cân một chút.

dù sao, vương hiểu giai cũng trốn không thoát.




























"con người có thể được thuần hóa."

- hội chứng stockholm



end.

____________________________________

lời của bạn editor: 

thật ra vốn muốn triển cái khác khá tình thú:)) cơ mà hôm qua đọc phải chiếc fic vân thảo của hvthien2209 , tự dưng nghĩ tới cái fic này nên triển luôn:)))

đã xong chiếc flag đầu tiên:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro