w lưu || hắc dạ vấn bạch thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

w lưu || hắc dạ vấn bạch thiên


tác giả: 宇航木木

nguồn: https://yanqishui55874.lofter.com/post/3208a0de_2b44effda


bgm: 黑夜问白天 (hắc dạ vấn bạch thiên) - 林俊杰 (lâm tuấn kiệt)

_________________________


đêm thật tối. nhưng nàng theo đuổi ánh sáng của ban ngày. bọn họ đều nghĩ rằng nàng sẽ lộng táng (*) ban ngày. nhưng đâu ai biết rằng, nàng chỉ là đơn thuần yêu thích vầng ánh sáng ấy mà thôi.

(*): vấy bẩn














đây là lần thứ bảy lưu thiến thiến tỉnh dậy từ sàn phòng tập. trên người có áo che phủ lấy, còn lưu lại cả mùi hương quen thuộc. nàng lại nhớ tới trên thân thể của người kia cũng có từng đợt hương thơm như vậy. lắc đầu.

"tả, cảm ơn em đã cho chị mượn áo." lưu lực phi nói chuyện với một nữ sinh.

"thật sự không thể hiểu nổi chị, muốn lấy áo che cho người khác thì lấy của mình là được rồi, còn mượn áo của em." giọng điệu người nọ có chút làm nũng vang lên.

"loại người dám yêu dám hận như em đại khái sẽ không hiểu, cũng lười giải thích với em."

tả tịnh viện liếc mắt một cái.

"à vâng vâng, là em không hiểu."

một câu dám yêu dám hận kia cứa vào tim em.








trung thái top 16, mười lăm người vào vòng, duy nhất một người đứng trên sân khấu, trong tay không có chiếc cúp. rất ngượng ngùng. rất đáng tiếc. nhưng vẫn tươi cười trước ống kính. lưu lực phi nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy trái tim mình sắp đau đớn đến chết, chỉ có thể yên lặng quay đầu lại.

nhưng sau đó thì sao? lưu thiến thiến chỉ cười nói trên sóng trực tiếp. màn hình đều tràn đầy đau lòng.








"chúng ta đã cách quá xa nhau. khoảng cách ấy lớn đến nỗi chị thậm chí còn không dám đăng một bức ảnh chụp chung, lớn đến nỗi không còn dám tương tác với em nữa, lớn đến nỗi chị cũng không biết khi nào thì bản thân sẽ bị mắng."








"chỉ là không nghĩ tới lần này đi liền không trở về nữa. em vốn tưởng rằng đi một thời gian rồi sẽ quay trở lại." lưu lực phi nói như vậy trong công diễn sinh nhật của nàng.

"hôm nay em cũng không biết nói gì nữa. dù sao chính là hy vọng chị có thể phát triển thật tốt, sau đó sống vui vẻ."

chính là

chính là

chính là...








"chính là... em thích chị." nữ sinh một thân sơ mi trắng, tay run rẩy cầm một bó hoa, lắp bắp lên tiếng.

"chị nguyện ý trở thành bạn gái của em không?"

"được." thiến thiến dường như vĩnh viễn đều là như thế, sẽ không cự tuyệt người khác.

lưu lực phi thường xuyên cảm thấy lưu thiến thiến có phải không biết cự tuyệt người khác hay không.

có phải nếu như đổi thành một người khác, nàng vẫn sẽ nói chữ "được" này. cho nên mỗi lần thiến thiến đối tốt với người khác, luôn có thể nhìn thấy biểu tình ủy khuất của tiểu thẳng nam.














"em đã chờ chị một năm." lưu lực phi nói với người phía trước khi lên cầu thang.

"chị biết." đối phương vẫn dịu dàng như mọi khi. điều này làm cho lưu lực phi có chút tức giận. một tay túm lấy người kéo vào trong phòng.

lưu lực phi ít nhiều có chút tức giận. cứ như vậy mà nhắm tới miệng của lưu thiến thiến hôn xuống. thẳng cho đến khi cả hai đều nếm được mùi tanh nồng của chất lỏng đỏ sắc, lưu lực phi mới chịu dừng lại.

"lưu lực phi, em biết mà, chúng ta đã cách quá xa nhau. ngay cả khi em khóc trong công diễn sinh nhật của chị, fans của em cũng sẽ không đối xử với chị tốt hơn chút nào đâu."

lưu lực phi im lặng cúi đầu. lời nói của lưu thiến thiến quả thật cũng không sai.








"tại sao lại phải đi thượng hải."

"công ty bảo, hơn nữa, ở thượng hải có nhiều cơ hội phát triển hơn. chị hy vọng một ngày có thể đứng bên cạnh em." ánh mắt của lưu thiến thiến khi đó giống như tỏa ra tia sáng.

"em không đồng ý, ai mà biết được khi nào chị mới trở về, em sẽ nhớ chị."

lưu thiến thiến thở dài một hơi. "lưu lực phi, chị muốn đứng bên cạnh em. luôn luôn. vĩnh viễn. "

lưu lực phi cúi đầu.














các nàng dường như chưa từng thể hiện ân ái ở bên ngoài.

kỳ thật, lưu thiến thiến rất hâm mộ bọn họ có thể có được khúc nhạc cho cp của bản thân, có thể không kiêng nể gì biểu đạt sự yêu thích của mình trên sân khấu.

người lớn thích, cần phải xem xét rất nhiều thứ.

nhưng cho tới tận bây giờ, nàng vẫn chưa từng có cp khúc nào có thể biểu đạt tâm ý với lưu lực phi.








"thiến thiến, em xin lỗi." lưu lực phi đưa tay lên mắt, tay kia vuốt ve lưng của lưu thiến thiến. nàng thoát khỏi vòng tay của lưu lực phi, khiến tay em có chút run rẩy.

lưu lực phi che mắt lưu thiến thiến. lưu thiến thiến cảm nhận được ẩm ướt, nước mắt liền theo khóe mi trượt xuống. lưu lực phi vội vàng hôn lên vài giọt nước mắt của nàng.

em không muốn làm lưu thiến thiến rơi lệ.








lưu lực phi vốn không phải là một đứa trẻ thích khóc.

duy nhất trong hai trận công diễn sinh nhật, em khóc.

một lần là vì thiến thiến, lần còn lại cũng là vì thiến thiến.

em giấu những tâm ý nhỏ này trong trái tim mình, không biết lưu thiến thiến có nhìn thấy hay không.








"nhưng em đã viết thư cho người khác."

"không phải em đã nói rồi sao, thật ra là em đã muốn viết thư. nhưng rồi em nhận ra rằng những gì muốn nói bình thường đều đã nói qua rồi."

đó là những lời thì thầm vào tai đối phương khi chung giường, mỗi ngày mỗi đêm.








lưu thiến thiến là một người rất thông minh. thật ra nàng đều biết cả. nàng biết mọi thứ. nhưng nàng ăn phải dấm chua. cả người đều trở nên chua xót. giống như ngâm trong một bình dấm lớn, ngay cả xương cũng bị ngâm cho mềm nhũn.

không phải lưu lực phi chưa từng viết thư cho lưu thiến thiến. nhưng những lá thư không thể lên sân khấu ấy không thể mang lại cảm giác an toàn cho nàng.

không có cách nào để khiến lưu thiến thiến cảm thấy an toàn.








đêm và ngày luân phiên di chuyển. chênh lệch nhiệt độ làm nàng cảm giác nước mắt đã đóng băng, một giọt cũng thật mặn.

"em biết không, cho tới hiện tại, chị cũng chưa bao giờ mong đợi có tên của chúng ta trên danh sách b50." lưu thiến thiến che mắt nói với lưu lực phi. "em quá trong sáng. em quá rực rỡ. lưu lực phi, chị không xứng với em."

"hai chúng ta giống như đêm tối và ngày sáng vậy. nơi của chị quá tăm tối. chị sợ sẽ vấy bẩn em."

"thiến thiến, thế giới này không phải chỉ có hai màu đen cùng trắng. còn có màu xám kia mà."

"vậy chị hỏi em, như thế nào mới có thể tha thứ cho nhân gian ảm đạm xám xịt này chứ?"

lưu lực phi không trả lời.

lưu lực phi không biết nên trả lời như thế nào.

giống như mỗi tấm bưu thiếp mà lưu thiến thiến gửi về, em đều không giữ tốt.








đêm tối hận ngày sáng, liều mạng tiến về phía trước, nào ai nghe được tiếng cầu cứu cơ chứ.

nhưng bảo lưu lực phi cứu nàng thế nào đây?

cho nàng cảm giác an toàn? hoặc cho nàng một thứ hạng tốt hơn?

lưu lực phi không biết.

lưu lực phi không dám biết.

ở trong con sông này, thật khó để có thể bảo vệ bản thân.








"chị muốn cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó bảo vệ em thật tốt."

nhưng ngay cả điều kiện tiên quyết này chị cũng không làm được.

có lẽ chừng nào còn ở trong con sông này, chúng ta vẫn sẽ không thể bảo vệ được đối phương.


lưu thiến thiến nói với lưu lực phi hai tiếng "xin lỗi".

sau đó mở cửa đi ra, tựa vào tường, khụy gối trượt xuống đất. những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.








xin lỗi, vì đã tự tay đóng lại cánh cửa giữa hai chúng ta.





end.

___________________________

lời của bạn editor:

fic sồu như tâm trạng của bạn editor hum nay vậy:(

có gì mai ngày kia tớ đăng fic gì đó dzui dzui bù sau nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro