thủy tuyền || an ordinary day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thủy tuyền || an ordinary day 


tác giả: 江云鹤_

nguồn: https://xingzhui93642.lofter.com/post/4b4e95f8_1ccf9645d

_______________________________________


dương băng di nằm trên giường ngủ say, đột nhiên lại bị người ta đánh thức.

em gãi gãi đầu, nhìn đoàn nghệ tuyền cười hì hì bên cạnh, nổi giận toàn bộ đều bị đem nuốt xuống bụng. "làm sao vậy?" điều chỉnh lại tâm tình của bản thân một chút, dương băng di ôn nhu hỏi.

"rõ ràng em nói hôm nay muốn dẫn chị ra ngoài chơi, hiện tại lại ngủ say như chết vậy." đoàn nghệ tuyền bĩu môi, ủy khuất nói.

"aida, được rồi được rồi, bây giờ em lập tức dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó mang tuyền tuyền bảo bối của em đi ra ngoài chơi nha." dương băng di nhẹ giọng an ủi, cũng giơ ngón tay lên thề, "lần sau tuyệt đối, tuyệt đối không ngủ quên như vậy nữa."

"thế còn được." đoàn nghệ tuyền cười nói, "mau đi đi."




hôm nay là ngày thứ một nghìn dương băng di và đoàn nghệ tuyền ở bên nhau, là một ngày vô cùng đáng nhớ.

các nàng đều là nữ sinh, nàng lớn hơn em năm tuổi. trong mắt thế nhân, các nàng đều là dị chủng, thế nhưng ba năm trước, hai người đã liều lĩnh đến với nhau, hiện tại cũng có được cuộc sống bình yên mà hạnh phúc.

"đoàn nghệ tuyền, chị lại đặt bàn chải đánh răng lung tung." dương băng di đánh răng trong nhà vệ sinh, còn không quên quở trách đoàn nghệ tuyền.

"aida, em giúp chị để lại vị trí cũ đi." đoàn nghệ tuyền đang trang điểm, đương nhiên không rảnh bận tâm đến dương băng di.

dương băng di đảo mắt một cái, bất đắc dĩ giúp đoàn nghệ tuyền thu xếp lại. tuy rằng đoàn nghệ tuyền lớn hơn dương băng di năm tuổi, nhưng cuộc sống ngày thường phần lớn đều là dương băng di chiếu cố đoàn nghệ tuyền. dương băng di so với nàng, càng có cảm giác của một tỷ tỷ đang chiếu cố đoàn nghệ tuyền tiểu muội muội này.




"chuẩn bị xong rồi chứ? em gọi xe." dương băng di đã đã chuẩn bị xong, đoàn nghệ tuyền vẫn còn đang ngồi dặm phấn trước bàn trang điểm.

"ài, đợi một chút nữa thôi, chị sẽ xong ngay mà." đoàn nghệ tuyền làm nũng nói.

dương băng di chính là vô cùng bất đắc dĩ. lần nào cũng vậy, đoàn nghệ tuyền đều sẽ gọi em dậy từ sớm, để em hảo hảo chuẩn bị, thế nhưng chính mình lại luôn ngồi cọ tới cọ lui, cuối cùng liền biến thành dương băng di ngồi chờ đoàn nghệ tuyền.

dương băng di ngồi trên sô pha, nhàm chán chơi điện thoại, nhưng hình như cũng không có gì để chơi, vì thế dứt khoát quay đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, một lúc sau, cư nhiên ngủ thiếp đi.




không biết qua bao lâu, đoàn nghệ tuyền lại một lần nữa đánh thức dương băng di: "sao em lại ngủ nữa rồi, ra ngoài với chị liền không để ý như vậy sao?"

dương băng di mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn đoàn nghệ tuyền bĩu môi trước mặt, tầm mắt lướt qua nhìn đồng hồ treo tường. hảo gia hỏa, đã chín giờ, mình ngủ đã gần một tiếng, đoàn nghệ tuyền cũng đã tô son dặm phấn gần một tiếng đồng hồ.

"còn không phải bởi vì chị chuẩn bị lâu như vậy", dương băng di oán giận nói.

"được rồi được rồi." đoàn nghệ tuyền hôn lên miệng dương băng di một cái, "moah, đi thôi."

"chỉ thế này thôi sao?" dương băng di nhướng mày, không chịu yếu thế hôn trở lại, đẩy nụ hôn thêm sâu.




ước chừng khoảng một phút đồng hồ sau, hai người mới lưu luyến tách ra, cầm túi xách, mang giày, ra khỏi cửa. lúc xuống lầu đi tới cửa tiểu khu, xe gọi cũng vừa vặn đến, hai người lên xe, đi tới địa điểm hẹn hò hôm nay.

buổi hẹn hò ngày hôm nay là dương băng di lên kế hoạch từ rất lâu, đoàn nghệ tuyền cũng rất mong chờ. dù sao cũng là một nghìn ngày, không phải nên mong đợi một chút sao?




điểm dừng chân đầu tiên của hai người là công viên giải trí lớn mới được mở ở thành phố s.

"thủy thủy bảo bối, chúng ta cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc đi." đoàn nghệ tuyền thích chơi mấy thứ này, mà dương băng di cũng không chịu được nàng làm nũng, liền để mặc nàng kéo mình tới khu tàu lượn siêu tốc.

bắt đầu ngồi lên, chân của dương băng di đã có chút run, nhưng em vẫn kiên cường, không thể để tôn nghiêm của mình sụp đổ một cách dễ dàng như vậy được.

"haha, bảo bối, nếu em sợ có thể ôm chặt lấy chị a." đoàn nghệ tuyền vô tâm vô phế nở nụ cười.

"ai... ai sợ chứ." dương băng di sẽ không thể hiện sự sợ sệt của em ra.

nhưng là khi tàu lượn siêu tốc vừa khởi động, em liền không khống chế được nắm lấy tay của đoàn nghệ tuyền. "a ~ a..." bên tai đoàn nghệ tuyền chỉ còn lại tiếng thét chói tai của dương băng di.




sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, tuy rằng đoàn nghệ tuyền vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng dương băng di dù sao vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hãi vừa rồi. "thủy tử ca, sao em lại yếu như vậy chứ." đoàn nghệ tuyền kéo tay dương băng di, cười cười.

"mới... mới không có." dương băng di làm sao chịu để lão bà nhà mình nói như vậy cơ chứ.

đoàn nghệ tuyền không thèm để ý tới dương băng di, tự mình chạy đi chơi các trò chơi khác. cả buổi sáng, dương băng di đều ở sau mông đoàn nghệ tuyền xách túi chạy theo.

đoàn nghệ tuyền chính là thấy cái gì cũng muốn chơi, thấy cái gì cũng muốn ăn, mà dương băng di bên cạnh tuy không dám, nhưng lại không nỡ đập tan hứng thú của bạn gái mình, đành phải cố nén sợ hãi cùng nàng chơi mấy trò trên cao.

đoàn nghệ tuyền mua rất nhiều đồ ăn, lại ăn không hết, mỗi lần ăn được hai miếng liền đưa cho dương băng di. không bao lâu sau, trên tay dương băng di liền cầm một đống đồ ăn.

"này này đoàn nghệ tuyền." thấy đoàn nghệ tuyền lại muốn vọt tới quán ăn vặt ven đường, dương băng di vội vàng giữ chặt nàng lại, "không phải em tiếc tiền, nhưng chúng ta không nên lãng phí lương thực như vậy chứ, trước tiên đem mấy thứ này ăn hết đã."

đoàn nghệ tuyền bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện đi theo dương băng di đến chỗ ngồi bên cạnh, ngồi xuống bắt đầu ăn đồ ăn khi nãy điên cuồng mua. "được rồi được rồi, ăn hết những thứ này lại mua cho chị." thấy lão bà nhà mình có chút mất hứng, dương băng di sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng an ủi nói.




có lẽ thời gian vui vẻ luôn trôi qua vô cùng nhanh, nháy mắt, nửa ngày đã trôi qua, rất nhanh đã đến buổi chiều.

"bảo bối, buổi tối chúng ta đi đâu ăn vậy." đoàn nghệ tuyền vui vẻ chơi điện thoại, thuận miệng hỏi dương băng di một câu.

"lại ăn, chị chỉ biết ăn thôi sao." dương băng di cười nói, "chúng ta về nhà ăn."

"a?" đoàn nghệ tuyền nhất thời cảm thấy có chút mất mát.

"sao thế? lão công tự tay nấu bữa tối dưới ánh nến cho chị, không tốt sao?" dương băng di nói.

"được được được." đoàn nghệ tuyền phụ họa nói.

hai người sau đó đi siêu thị mua chút nguyên liệu rồi về nhà. sau khi về đến nhà, dương băng di liền chui vào phòng bếp bận rộn.




màn đêm buông xuống, hoa đăng vừa lên, dương băng di bưng đĩa thức ăn cuối cùng từ phòng bếp ra, thắp nến. "đoàn nghệ tuyền, ăn cơm thôi." dương băng di hướng phòng ngủ hô to.

không có thanh âm hồi đáp, dương băng di cởi tạp dề, đi vào trong phòng. đoàn nghệ tuyền nằm trên giường ngủ thiếp đi, có thể là bởi vì hôm nay đã quá mệt mỏi. dương băng di đi tới, nhẹ giọng đánh thức đoàn nghệ tuyền. "ưm.. chị còn chưa đói mà, ngủ một chút nữa." đoàn nghệ tranh xoay người, thanh âm mềm mại vang lên.

"còn chưa đói sao." dương băng di xấu xa cười cười, đoàn nghệ tuyền gật gật đầu, dường như không phát hiện tâm tư nhỏ trong giọng nói của dương băng di.

"vậy, chúng ta ăn chút món "khai vị" trước đi." dương băng di nói xong, kéo đoàn nghệ tuyền lại.


đoàn nghệ tuyền có chút ngẩn người, sau đó lập tức hiểu được ý tứ của dương băng di, thẹn thùng đánh em một cái. "lão bà..." dương băng di không an phận vuốt ve vòng eo của đoàn nghệ tuyền.

đoàn nghệ tuyền lúc này đã tỉnh táo nửa phần, môi mò mẫm tìm đến môi dương băng di rồi hôn lên, cũng càng đẩy nụ hôn thêm sâu. "đoàn nghệ tuyền, em yêu chị, rất nhiều." thật lâu sau, hai người tách ra, dương băng di thấp giọng nói.

"chị cũng vậy." đoàn nghệ tuyền mỉm cười.


nụ cười này cơ hồ đã câu lấy hồn của dương băng di.

em vùi đầu vào vai đoàn nghệ tuyền, gieo từng dấu hôn lên cổ nàng.

ái muội lan tỏa khắp căn phòng.




cao trào đi qua, đoàn nghệ tuyền và dương băng di đều mệt mỏi ngã xuống giường. "dậy ăn cơm nào bảo bối." dương băng di nhẹ giọng dỗ dành đoàn nghệ tuyền.

"ưm ~ không muốn, mệt chết đi được." đoàn nghệ tuyền trên người không một mảnh vải, mắt đã mệt mỏi đến không thể mở ra, "để chị ngủ thêm một chút nữa."

dương băng di bất đắc dĩ, đành phải đắp chăn cho đoàn nghệ tuyền, đi ra ngoài phòng ăn tắt nến, sau đó lại đem đồ ăn cất đi, trở lại giường, ôm đoàn nghệ tuyền vào ngực.




"một nghìn ngày vui vẻ bảo bối." dương băng di thấp giọng nói.

"ừm." đoàn nghệ tuyền mơ mơ màng màng đáp một tiếng.

"em yêu chị, rất nhiều." thanh âm ôn nhuận lại vang lên.

đáp lại dương băng di là tiếng hít thở đều đặn.




bóng đêm bao phủ thành phố, dòng người tấp nập trên đường, tất cả bọn họ đều đang vội vã trở về nhà, cùng với người thân yêu.

may mắn thay, người mà dương băng di và đoàn nghệ tuyền yêu nhất, đều là người đang ở bên gối các nàng.




một nghìn ngày vui vẻ.



end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro