CHƯƠNG 2: THỦ LĨNH TÂY NAM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: THỦ LĨNH TÂY NAM







“ Có rất nhiều thứ đã thuộc về quá khứ, cũng có rất nhiều thứ chỉ thuộc về tương lai. Tại sao chúng ta lại cứ khóc mãi vì những điều đã qua, mà không mỉm cười để nhìn về phía trước?”







Ngày rồi lại ngày, cứ như thế một tuần lễ nhanh chóng trôi qua …



Không biết có phải là do ông trời cố tình sắp đặt hay không mà Tường Vy bây giờ đã hiên ngang bước vào cuộc đời của Quốc Minh – thủ lĩnh một nhóm giang hồ khét tiếng, đón nhận một thân phận mới mà khiến bất cứ ai cũng phải kính nể: chị dâu



Cô đã từng quyến rũ Quốc Minh nhưng rốt cuộc chiêu bài cũng bị anh ta lật tẩy. Nhưng chỉ duy nhất một lần cứu anh ta đêm đó mà giờ lại biến thành một nhân vật quan trọng của bọn giang hồ phía Đông Bắc. Chỉ cần nơi nào có cô, bọn chúng cũng sẽ có mặt ở nơi đó.



“ Chị dâu, chị không được ra ngoài đâu!”



Chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, Tường Vy đã bị hai tên đàn em của Quốc Minh cản lại. Vẫn như những lần trước, cho dù cô suốt ngày ngồi trong nhà thì Quốc Minh cũng nhất định phái ba đến bốn tên đàn em đứng ngoài cửa để bảo vệ, không hề cho bất cứ ai tới gần dù chỉ một mét.



Cô nheo mắt, hậm hực nhìn thật kỹ khuôn mặt của hai tên thanh niên trước mặt. Coi cô là tù nhân à, dám không cho cô ra đường?



“ Có phải bây giờ ngay cả sự tự do tôi cũng không có phải không?”



“ Ngày hôm đó chị giả tiếng còi cảnh sát đã bị bọn TâyNamphát hiện, nếu như để bọn chúng tìm ra được chị nhất định sẽ rất nguy hiểm. Chị dâu, chị có vấn đề gì anh Minh sẽ lột da tụi em!” – Mặt Sẹo, đàn em dưới trướng Tai To khổ sở nói.



Vừa nghe đến tên Quốc Minh, trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu, hai tay chống nạnh, mở miệng quát:



“ Anh Minh, anh Minh cái quái gì? Các người ai nấy đều gọi tôi là chị dâu, vậy mà cả tuần nay tôi có được thấy cái bản mặt của anh ta không, hả? Chị dâu, chị dâu cái quái gì? Coi tôi là tù nhân thì có!”



Lửa giận trên đầu đột nhiên bốc lên ngùn ngụt, tuy rằng Tường Vy thật sự không thích thú gì với danh phận “chị dâu” nhưng ít ra Quốc Minh cũng phải xuất hiện trước mặt cô một lần chứ. Anh ta có thể sai bọn đàn em theo sát cô mọi nơi mọi lúc, bất kể khi nào và bất cứ nơi đâu, thế mà lại không bao giờ chịu xuất hiện trước mặt cô, dù một cuộc gọi cũng hoàn toàn không có. Như vậy là giống với thân phận “chị dâu” mà bọn giang hồ gọi sao?
Quá nực cười!



“ Chị dâu, thì ra chị buồn vì anh Minh không đến à?”



Khoé môi Mặt Sẹo run run như đang cố nín cười, tên đàn em đứng bên cạnh thì hoàn toàn không nhịn được, cuối cùng cũng cười phá lên. Đến khi lãnh phải ánh mắt hình viên đạn của Tường Vy, cái miệng ngoác ra của hắn mới chịu ngậm lại.



Cô tức đến muốn lộn ruột, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:



“ Nhìn tôi giống sao?”



“ Chị dâu, chị đừng lo! Anh Minh chỉ dang giải quyết vấn đề của hai nhóm giang hồ nên không tiện đến thăm chị thôi.” – Mặt Sẹo nheo mắt cười, nhưng giọng nói lại vô cùng đanh thép – “ Tối nay đại ca Hùng triệu tập hai nhóm Đông Bắc và TâyNamđể nói chuyện. Anh Minh lại không muốn chị dâu xuất đầu lộ diện, nên tốt nhất chị đừng ra ngoài!”



Ngoài kia, sắc trời đã tối. Tường Vy nghe Mặt Sẹo giải thích cũng không nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn vào trong nhà đóng cửa lại. Thật ra cô giữ vị trí “chị dâu” cũng chỉ mới được một tuần nhưng bọn đàn em có vẻ rất tin tưởng cô, vì thế tin tức liên quan đến Hắc Bang cũng may mắn biết được chút ít.



Nếu như không phải chính tai mình nghe được thì có đánh chết cô cũng không dám tin hai nhóm giang hồ Đông Bắc và Tây Nam lại là hai cứ địa chính của Hắc Bang, cũng tức nằm trong quyền kiểm soát của đại ca Hùng. Tuy cùng chung một nhà nhưng không hề có sự hoà hợp, trái lại mối hiềm khích giữa bọn chúng lại càng thêm sâu sắc.



Bọn chúng đều cùng một loại người, cùng là đàn em của đại ca Hùng mà còn đấu đá lẫn nhau như vậy. Nếu như thân phận của cô bị phát hiện, chẳng phải sẽ bị Quốc Minh giết chết không toàn thây hay sao?



Khoé môi cô nhếch lên, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trước mặt. Nếu nói không sợ thì là nguỵ biện, còn nếu nói sợ thì cũng không đúng. Từ khi quyết định đặt cược bản thân vào việc trả thù thì cô biết bản thân không còn đường nào để quay lại nữa.



Cô tính với tay lấy lọ thuốc để uống nhưng không cẩn thận làm rớt ly nước lọc đặt trên bàn, những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn rơi xuống đất, rạch vào chân cô một đường dài, máu tươm đỏ lan ra cả bàn chân. Vết cắt đau nhói khiến cô không kềm được tiếng rên khe khẽ.



“ Chị dâu, có chuyện gì vậy?”



Sau tiếng gọi của Mặt Sẹo là âm thanh cánh cửa va vào tường cái Rầm, cô giật mình quay đầu lại, sợ hãi quăng lọ thuốc đang cầm trên tay vào hộc tủ, nuốt khan đáp:



“ Không … không có gì!”



“ Chị dâu, chị chảy máu rồi!” – Ánh mắt Mặt Sẹo dịch chuyển xuống chân cô, rồi lại lướt qua những mảnh vỡ vụn rơi dưới sàn nhà – “ Long, mày thu dọn đống rác rưởi này đi!”



“Long?”



Sống lưng Tường Vy cứng đờ, đôi mắt phủ sương mù nhìn tên đàn em đứng cạnh Mặt Sẹo, dường như có cảm giác con tim bị ai đó bóp chặt.



“ Sao đột nhiên lại bất cẩn thế này chứ? Không được rồi, máu chảy nhiều quá! Chị dâu à, chị đừng cử động. Em đi lấy băng gạc cho chị, không khéo bị nhiễm trùng mất!”



Cô hoàn toàn không nghe được Mặt Sẹo đang nói cái gì, cũng không cảm nhận được vết cắt dưới chân mình đau rát đến cỡ nào, cô chỉ nheo mắt nhìn cho kỹ mặt tên nhóc đang thu nhặt những mảnh vỡ dưới đất, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.



Cậu ta không phải là người đó, cậu ta chỉ là một tên giang hồ mặt búng ra sữa đi theo Quốc Minh thôi. Chỉ đơn giản là trùng tên thôi, chỉ vậy thôi!



Phải, chỉ là như vậy thôi!



“ Ơ, em chỉ đang sát trùng cho chị thôi mà! Đừng, đừng khóc! Em … em làm nhẹ tay thôi, không đau đâu mà!”



Mặt Sẹo tái mặt đứng bật dậy, tưởng rằng mình đã làm quá mạnh tay nên cô mới khóc, sợ hãi xin lỗi rối rít. Trái hẳn với hình ảnh bặm trợm thường thấy, bây giờ hắn chẳng khác gì một tên trộm lấm lét bất ngờ bị người khác tóm lại bắt vào đồn cảnh sát, mồ hôi lạnh trên người cứ thế tuôn ra như tắm.



Bầu trời ngày một xám xịt.



U uất, lạnh lẽo …



Cô nhắm chặt mắt lại, cố mường tượng ra hình ảnh của anh trong trí nhớ, tự nhủ với lòng rằng không thể quên. Nhất định không được phép quên!



“ Gia Long, em chỉ có thể làm như vậy thôi! Xin lỗi anh!”





———




Tại địa bàn Hắc Bang …



Quốc Minh rít một hơi thuốc rồi phả ra làn khói mờ đặc trước mặt. Anh gác một chân lên ghế, khinh bỉ nhìn bầy sói đối diện, giọng giễu cợt:



“ Anh Bảo không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy. Đàn em của anh đang dần thất thủ, chức vụ anh hai phía TâyNam…” – Ánh mắt Quốc Minh đầy ngạo mạn, giọng nói chứa đầy sự mỉa mai – “ tôi thấy để cho người khác thay thế thì thích hợp hơn!”



Rầm!



“ Anh Minh, làm phiền cẩn trọng lời nói. Nếu không phải vì nể anh, tôi đã đấm vào mặt anh từ lâu rồi!”



Bá Lộc, tên trợ thủ đắc lực của Quốc Bảo đập bàn lên tiếng. Cả căn phòng lập tức chìm trong căng thẳng lạnh lẽo, không ai là không biết mối thù hằn giữa hai phía Đông Bắc – TâyNamlà quyết liệt đến mức nào. Mỗi lần có cuộc chiến, đại ca Hùng đều phải là người đứng ra xử lý tất cả.



“ Câm miệng, mày chán sống sao? Dám ăn nói với anh Minh như thế à?”



Tai To đứng bên cạnh lớn tiếng quát thì bị Quốc Minh cản lại, ánh mắt khiêu khích nhìn Quốc Bảo.Bên kia Quốc Bảo không hề lên tiếng, gương mặt phút chốc chuyển sang băng lạnh, đôi mắt lạnh lẽo u ám xoáy thẳng vào Quốc Minh, khoé môi lộ ra nụ cười châm biếm:



“ Anh Minh quá lo chuyện bao đồng rồi. Tôi thấy anh nên lo cho vết thương bên vai trái của mình thì hơn!”



Hắn bật cười rũ rượi, lũ đàn em phía sau lưng cũng hùa theo cười rộ lên. Quốc Minh siết chặt quai hàm cố kềm chế cơn tức giận bộc phát. Đúng là đê hèn, vết thương trên vai anh không phải do bọn chúng ban tặng hay sao?



“ Có chuyện gì mà vui vậy?”



Âm thanh trầm đục bất chợt vang lên nhanh chóng quét sạch mọi sát khí của hai nhóm giang hồ, lập tức đứng lên gập đầu cung kính, đồng loạt hô to:



“ Đại ca!”



Ánh đèn chói sáng của căn phòng khiến Quốc Minh nheo mắt lại, nhìn về phía người đàn ông to lớn đang đi tới, cất giọng khẽ gọi:



“ Đại ca!”



Người đàn ông kia thản nhiên bước qua Quốc Minh, toàn thân toả ra một sức mạnh đáng sợ không ai áp chế được. Ngay cả Quốc Minh và Quốc Bảo đứng trên cương vị anh hai cũng phải cúi đầu vì kính nể.



“ Sao hả? Không ai muốn ngồi à?”



Trong tích tắc, toàn bộ trên dưới anh em đều đồng loạt ngồi xuống ghế, thái độ ngạo nghễ ban nãy nhanh chóng bị khí thế uy quyền của đại ca Hùng nuốt chửng. Đuôi mắt ông ta lộ ra tia nhìn hài lòng, lướt quanh một lượt rồi dừng lại nơi Quốc Bảo:



“ Quốc Bảo, mày theo anh đã bao lâu rồi?”



Sống lưng Quốc Bảo hơi cứng lại, chẳng hiểu vì sao đại ca lại bất ngờ hỏi hắn chuyện này:



“ Mười một năm, đại ca!”



Nghe thấy vậy, đại ca Hùng gật đầu hài lòng, rồi quay sang Quốc Minh hỏi tiếp:



“ Quốc Minh, còn mày?”



“ Dạ, cũng mười một năm!”



Đại ca Hùng sau khi nghe câu trả lời của cả hai liền thay đổi thái độ, quắc mắt nhìn Quốc Bảo một hồi lâu, sau đó mới gằng giọng:



“ Hai đứa bây đều được anh dẫn vào đây mười một năm rồi, qua một thời gian lâu như vậy còn không hiểu được phép tắc của Hắc Bang sao?”



Giọng đại ca Hùng trong câu cuối bỗng trở nên sắc lạnh, trong tích tắc liền giáng một bạt tay vào mặt Quốc Bảo, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ:



“ Mày theo tao mười một năm, có biết tao ghét nhất là kẻ phản bội không hả? Mày tưởng qua mặt được đại ca Hùng này à?”



Dưới sự chứng kiến đầy ngỡ ngàng của bọn đàn em và Quốc Minh, đại ca Hùng điên tiết đứng bật dậy, nắm lấy chỏm tóc như mào gà của Quốc Bảo đập vào tường, bọn đàn em phía sau lưng nhanh chóng sấn tới đánh vào bụng, vào mặt hắn.



“ Hự.. đại …đại ca!”



Quốc Bảo bị đánh đến mặt mũi sưng vù, cất giọng không ra hơi, nằm co rúm dưới mặt đất rên rỉ:



“ Đại … đại ca, em đã làm gì …?”



“ Câm miệng! Chuyện mày mượn danh tao để hoành hành phía quận Bảy, âm thầm chiếm lĩnh cả mảnh đất quận Bảy làm địa bàn riêng rẽ thì sao? Mày giải thích thế nào? Muốn lập thành phần chống đối lại tao à? Yên phận với TâyNamcòn chưa đủ, muốn trèo lên chức đại ca này của tao sao, hả???”



Âm thanh tàn độc của đại ca Hùng khiến người nghe cũng phải rợn óc. Quốc Minh dí điếu thuốc dở xuống đất, tựa lưng vào ghế theo dõi trò hay. Phía bên kia, bọn đàn em của Quốc Bảo ai nấy đều tái mặt, sợ hãi cúi đầu xuống đất, không một ai dám lên tiếng ngăn cản sự việc trước mắt. Cứ như thế Quốc Bảo bị đánh đến mức máu tràn trề ra miệng, toàn thân run bần bật cố sức lết dưới đất, nắm chặt lấy cổ giầy đại ca Hùng van xin:



“ Đại … đại ca, em xin lỗi! Em sai rồi, sau này sẽ không dám nữa. Đại ca!”



Rắc!



Tiếng xương bị gãy răng rắc vang lên, đại ca Hùng giẫm mạnh lên tay hắn, ra sức nghiền nát bằng mũi giày khiến hắn phải khóc thét lên. Tiếng thét ghê rợn đến mức bọn đàn em của hắn cũng phải lùi về sau sợ hãi.



“ Nể tình trước đây mày từng lập nhiều công, tao sẽ không giết chết mày!” – Đồng tử đại ca Hùng giãn ra, âm thanh lạnh lẽo vút lên cao – “ Tụi bây đem nó ra ngoài, cắt lưỡi cho chó ăn!”



Sau khi Quốc Bảo đáng thương bị chính bọn đàn em của mình lôi ra ngoài, sắc mặt của đại ca Hùng mới từ từ chuyển biến. Hàm râu lởm chởm trên khoé môi co giật, dịu giọng nói:



“ Vào đi!”



Ngay sau tiếng gọi mệnh lệnh của đại ca Hùng, một người con trai với làn da ngâm đen, đôi mắt lạnh lùng vô cảm từ từ tiến vào. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Quốc Minh, anh dường như cảm nhận được một sự kỳ bí toát lên từ con người anh ta, không đáng sợ, cũng không có chút nào gọi là người chân chính.



Đại ca Hùng ra lệnh cho anh ta đứng đó, sắc mặt lạnh băng quét một lượt quanh bọn đàn em rồi thản nhiên tuyên bố:



“ Kể từ giây phút này sẽ có người thay Quốc Bảo trấn áp và nắm giữ phía TâyNam.” – Đại ca Hùng xoáy đôi mắt về phía bọn thân cận của Quốc Bảo – “ Nhìn cho kỹ đi! Đây là Gia Long, anh hai mới của chúng mày!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro