Hà Tuấn Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tư Đình tới trường mà không thấy Tử Đình rõ ràng là đã đi trước mà giờ không thấy đâu. Cô đi vào căn teen trường tìm Tử Đình.
  - Tư Đình.
  Nghe gọi Tư Đình quay lại là Đông Phong, cô thở dài.
  - Chuyện gì vậy.
  - Không gì, gặp cậu nên gọi vậy thôi, hôm nay chúng ta học cùng lớp tâm lí nữa đấy.
  - Ừ.
  - Cậu ăn sáng chưa tôi mời.
  - Rồi.
  - Vậy à. - Đông Phong vẻ hơi tiếc.
  - Không gì nữa thì tôi lên lớp đây.
  Tư Đình không vào căn teen tìm Tử Đình nữa, cô lên thẳng lớp Đông Phong cũng lẽo đẽo theo sau.
  Tử Đình từ phòng thí nghiệm tung tăng trở về lớp tâm lí, hôm nay cô và Tư Đình đều được xếp học lớp tâm lí. Đang đi do mãi ăn cô va phải một người, cô vội vàng rối rít xin lỗi.
  - Không có gì đâu, làm gì mà em xin lỗi rối rít vậy. - Nam Phong cười.
  - Tại em va vào anh trước mà. - Tử Đình cười
  - A, hôm nay em hình như được xếp học lớp tâm lí phải không.
  - Đúng rồi. Mà sao anh biết. - Tử Đình thấy lạ.
  - Em lại quên rồi sao, anh là Nam Phong này.
  - A..., em nhớ rồi. - Tử Đình gật gật.
  - Mà Tư Đình này sao em và anh Đông Phong biết nhau vậy.
  - Hả, em hả. Là hôm trước học ở lớp tâm lí nên em biết Đông Phong.
  - Ra vậy.
Mãi vừa đi vừa nói chuyện mà đến lớp lúc nào không hay, Tử Đình nhìn đảo một lượt để tìm Tư Đình đến chưa. Thấy Tư Đình ở cuối dãy Tử Đình đi thẳng vào, Nam Phong cũng đi theo.
  Tử Đình ngồi cạnh Tư Đình, Đông Phong sau khi nghe điện thoại trở về thì đứng sững lại. Tư Đình và Tử Đình cùng lúc nhìn lên Đông Phong hết nhìn Tư Đình rồi lại nhìn Tử Đình.
  - Anh không ngồi đi, đứng mãi đó làm gì. - Thấy Đông phong cứ nhìn Tư Đình mãi Nam Phong quay sang nhìn thì giật mình đứng dậy.
  - Hai người. - Nam Phong và Đông Phong ngơ ngác. Tư Đình và Tử Đình nhìn nhau phì cười.
  - Ngồi đi chứ. Làm gì mà đứng nhìn mãi vậy. - Tử Đình
  - Ờ, ờ.- Đông Phong và Nam Phong ngồi phía trước quay mặt lại nhìn Tư Đình và Tử Đình mãi.
  Bị nhìn mãi Tư Đình bắt đầu thấy khó chịu cô lạnh giọng.
  - Hai người nhìn đủ chưa.
  - Trong hai người, người tôi gặp là ai. - cả hai đồng loạt hỏi.
  - Hì hì, là tôi.  - Tử Đình
  - Em là Tư Đình, vậy còn em ấy. - Nam Phong nhìn sang Tư Đình.
  - Không phải, chị ấy mới là Tư Đình,tôi là Tử Đình.
  - Vậy sao ban đầu cậu nói cậu tên Tư Đình. - Đông Phong cau mày.
  - Tại hôm đó tôi điểm danh giúp chị ấy mà.
  - Vậy em là người anh mượn điện thoại hay em ấy. - Nam Phong
  - Là tôi. - Tử Đình cười.
  Đông Phong và Nam Phong nhìn nhau vẻ mặt vẫn có vẻ rất khó tin, thấy vậy Tử Đình liền phì cười.
  Trong giờ học mà Nam Phong cứ quay lại nhìn Tư Đình và Tử Đình suốt. Đến lúc ra về, Tư Đình được Hoàng Huy đón về còn Tử Đình phải đợi xe buýt. Tử Đình thấy Đông Phong và Nam Phong vẫn chưa về thì quay sang hỏi.
  - Hai người chưa về sao.
  - Tôi đợi mẹ sang cùng đi ăn trưa. Cậu có muốn đi cùng không. - Đông Phong ngỏ ý.
  - Thôi, không tiện đâu. Nhà cậu đi ăn có tôi vào thì không hay lắm.
  - Không sao mà, em đi cùng càng vui. - Nam Phong
  - Ờ...
  - Mẹ tới rồi này. Đây là...- Thấy Tử Đình bà dò xét.
  - Là bạn cùng lớp tâm lí với con, là cô bạn con kể với mẹ đấy. - bà thấy trong mắt Đông Phong ánh lên tia cười.
  - Ra là cô bé này hả, nhìn ánh mắt lanh lợi như vậy hèn gì có khả năng đặt lại câu hỏi bất ngờ như vậy cho thầy Giang.
  - Cô quá khen rồi. - Tử Đình cười.
  - Đi ăn cùng nhà cô nhé. - Bà nhìn Đông Phong, anh cũng chỉ cười cười.
   - Vậy...- Tử Đình đang do dự thì Đông Phong thêm vào.
  - Đi đi, càng đông càng vui mà.
  - Ừm vậy cảm ơn nha.
  Đông Phong chỉ cười, bà dường như thấy sự đặc biệt từ cô gái này. Có bao giờ bà thấy Đông Phong cười nhiều như vậy đâu, có chăng chỉ là vài giây ngắn ngủi rồi thôi. Đến một quán ăn không lớn gì mấy, bà đỗ xe lại. Tử Đình cứ nghĩ rằng bà ăn mặc sang trọng như vậy sẽ vào một nơi sang chứ.
  - Con ngồi đi. Quán này ngon lắm, là người quen của nhà cô đấy.
  - Dạ.
  - Em muốn ăn gì, hay ăn này đi rất ngon đấy hay món này, món này nữa...- Nam Phong đưa ra tất cả các món để Tử Đình chọn. Bà nhìn Đông Phong rồi Nam Phong bà chợt cau mày.
 
  Hôm sau.
  Tư Đình đang ôm sấp tài liệu to đùng đi vào. Không biết giáo viên nào lại muốn có sấp tài liệu này nữa. Cô đang ở thư viện thì có một bạn đi vào bảo cô ra phòng photo lấy tài liệu mang vào giúp một giảng viên.
  - Trời ơi nặng quá.- Tư Đình than vãn.
  - Sao em mang nhiều vậy. Có cần anh giúp không.
  Một người con trai cao, gương mặt rất đẹp trai mỉm cười nhìn Tư Đình. Không đợi Tư Đình trả lời anh đã đưa tay lấy sấp tài liệu từ tay Tư Đình.
  - Ơ dạ. Cảm ơn ạ. - Tư Đình cúi đầu cảm ơn.
  - Không gì. Mà em mang đi đâu vậy.
  - Không biết vị giảng viên nào nhờ em ra phòng photo lấy mang vào phòng giảng viên.
  - À ra vậy. Em tên gì.
  - Diệp Tư Đình ạ. Còn anh.
  - Tuấn Anh. Hà Tuấn Anh, anh học năm 4 rồi. Chắc em năm nhất - Tuấn Anh hỏi.
  - Dạ. Đúng rồi. Mà anh học khoa nào vậy.
  - Anh học khoa y.
  - Em thấy anh quen quen, không biết chúng ta từng gặp chưa. - Tư Đình cố nhớ lại nhưng vẫn không ra. 
  Từ trước giờ Tư Đình phải ấn tượng với ai mới có thể nhớ mặt người đó. Nhược điểm của cô là nhớ đuờng và nhớ mặt người mới gặp. Phải một đều gì đó như để lại dấu ấn thì mới có thể nhớ. 
  - Là...à tới rồi. Đặt nó ở đâu đây.- Tuấn Anh nhìn xung quanh hỏi.
  - Chắc là...à anh đặt lên chiếc ghế đó đi. - Tư đình chỉ vào chiếc ghế phía trong cùng.
  Lúc trở ra Tuấn Anh nhìn sang cánh cửa môi anh khẽ cười, nhưng rất nhanh anh thu lại, Tư Đình có lẽ không phát hiện ra.
  - Đi thôi, trưa rồi. Anh mời em ăn cơm xem như anh làm quen với em được không. - Tuấn Anh ngỏ lời.
  - Ơ, xin lỗi ạ. Em có hẹn với bạn rồi. - Tư Đình xin lỗi rồi chạy đi.
  - Không sao, chúng ta còn phải gặp lại mà.
  Tuấn Anh nhếch môi nhặt sợi dây chuyền dưới đất.
 
  Tư Đình và Hoàng Huy đang ngồi ăn trưa thấy Tư đình có vẻ trầm ngâm.
  - Em có chuyện gì hả. Sao thừ người vậy. - Hoàng Huy quơ tay trước mặt Tư Đình.
  - Không, chỉ là lúc nãy em gặp một người, rất quen nhưng không thể nhớ ra ai. - Tư Đình lấy đũa chọc chọc miếng thịt.
  - Tưởng chuyện gì, chuyện này em bỏ qua đi. - Hoàng Huy cười lắc đầu.
  - Sao vậy anh.- Tư Đình khó hiểu.
  - Chứ trước giờ em có nhớ mặt ai khi mới gặp không. Bỏ qua chuyện đó, ăn đi.
  Tư Đình cười hì hì. Đang ăn điện thoại Tư Đình reo.
  - Chuyện gì vậy Đình. - Tư đình bắt máy, là điện thoại của Tử Đình.
  - Chị ba gọi chị về.
  - Ờ.
  Tư Đình thở dài, Hoàng Huy thấy thái độ của Tư Đình vậy cũng đủ hiểu chuyện gì.
  - Anh xin lỗi. Chắc em sẽ bị mắng vì anh nữa rồi.
  - Chuyện thường mà anh. Kệ đi.- Tư Đình cười rồi tiếp tục ăn
  - Hay anh về xin phép bác...
  - Không được đâu. Ba em nói 1 là 1. 2 là 2. Không có chuyện đổi ý đâu.
  - Nhưng cứ để em bị mắng hoài anh...
  - Anh ăn đi. Ăn xong đưa em về nữa.
  Thấy Tư Đình cứ cười mà Hoàng Huy cứ cảm thấy có lỗi. Vì từ khi cô và anh quay lại Tư Đình cứ bị ba mắng suốt. Anh chẳng làm được gì cho cô cả.
  Hoàng Huy đưa Tư Đình về. Vốn dĩ chỉ dừng cách nhà tầm 20m là dừng xe, nhưng hôm nay Hoàng Huy cứ chạy mãi, Tư Đình quay qua nhìn anh.
  - Anh làm gì vậy. Dừng ở đây đi. Ba gặp là chết chắc.
  - Anh biết.
  Hoàng Huy dừng ngay trước cổng. Anh xuống xe nhấn chuông, là Tử Đình ra mở cửa.
  - Anh Huy. - Tử Đình trợn mắt nhìn Huy rồi quay sang Tư Đình.
  - Chị làm gì vậy. Ba đang ở trong nhà đấy chị muốn bị đánh hả.
  - Chị...
  Tư Đình chưa nói xong thì đã bị Huy nắm tay đi thẳng vào nhà.
  - Anh, anh. Dừng lại. Mau về đi, đừng vào. Anh.
  Tư Đình gì lại nhưng Hoàng Huy vẫn nắm tay cô đi vào. Vừa vào nhà, ông Diệp đã không thèm đưa mắt nhìn mà lạnh lùng hỏi.
  - Gan nhỉ.
  - Ba, anh Huy...- Tư Đình chưa kịp nói thì Hoàng Huy đã chen vào.
  - Con xin phép bác cho con và Tư Đình quen nhau.
  - Cậu dám tới đây nói vậy sao. -ông Diệp tháo kín, mắt rời khỏi tò báo trên tay.
  - Ba...
  - Con lên phòng. - Ông Diệp chỉ tay thẳng lên lầu.
  - Ba. - Tư Đình
  - Tử Đình, đưa chị con lên phòng nhanh. Bà cũng vào bếp hay về phòng luôn đi. - Ông Diệp nhìn sang bà Diệp đang đứng cạnh đó.
  Tử Đình nghe ba nói vậy thì kéo Tư Đình lên phòng. Tư Đình lo lắng nhìn ba cô. Không biết ông sẽ nói gì và Hoàng Huy sẽ thế nào đây.
  - Cậu ngồi đi.
  - Con cảm ơn bác. - Hoàng Huy ngồi xuống ghế.
  - Cậu rời xa con bé đi. - Ông Diệp thẳng thừng nói.
  - Bác...

  - Tử Đình, xuống nhà giúp chị xem ba nói gì đi. Xem ba có làm khó anh Huy không. - Tư Đình sốt ruột liền nhớ Tử Đình xuống nhà.
  - Cũng vậy thôi, ba sẽ đuổi em xuống bếp. Ngay cả mẹ ba cũng bảo xuống bếp rồi. - Tử Đình dán mắt vào đọc truyện.
  Tư Đình đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại. Tầm 15p sau cô không chịu được mà chạy xuống nhà, Tử Đình lo đọc truyện không hay biết gì. Đến lúc cô phát hiện ra là Tư Đình và ba cô đang lớn tiếng dưới nhà.
  - Chết rồi.
  Tử Đình vội vã chạy xuống, trước khi đi cô gọi cho Lâm.
  - Ba, ba đã nói gì với anh Huy. Sao anh Huy lại về mà không nói với con một tiếng.
  - Con không cần quan tâm. Từ giờ nó cũng không qua lại với con nữa.
  - Ba.
  - Không nói nữa, mau về phòng đi. Từ giờ con đi đâu ba cũng sẽ cho người theo con. Nếu con đi với nó ba sẽ cho người đánh gãy chân nó. - Ông Diệp giận dữ.
  - Ba, sao ba làm vậy. Hạnh phúc của con gái ba đấy. - Tư Đình nhìn ba cô. Cô không thể tin ba cô lại nỡ làm vậy.
  - Vì hạnh phúc của con ba mới làm vậy. Ba không thể để con ra đường lại bị nói là người thứ ba xen vào. - Ông giận dữ đạp bàn.
  - Nhưng ba biết rõ không phải vậy mà.
  - Ba biết thì đã sao. Người ngoài không hề biết. Con ngốc thế hả.
  - Ba à.
  - Con chào cả nhà. - Lâm cúi đầu chào. Cũng nhờ Lâm bước vào mà cuộc cãi vã của Tư Đình và ông Diệp được ngưng lại.
  - Là cậu à. - Ông Diệp hạ giọng ngay sau đó.
  - Dạ, con và Tư Đình có hẹn đi đến hội thiên văn vì lần đạt giải trước đây nên tụi con được chọn làm trợ lí ban giám khảo, con tới xin phép bác.- Lâm lễ phép xin trước.
  - Tùy.  - ông Diệp bỏ về phòng sách.

  Tử Đình cũng bỏ về phòng. Chuyện này cô cũng không thể xen vào. Vã lại nếu cãi nhau với ba như vậy là cô thì đã bị đuổi ra khỏi nhà hay bị phạt quỳ gối rồi. Chị cô cãi thì không hề bị ba cô phạt, cũng vì lí do đó mà mỗi lần cô phạm lỗi cô đều nhờ Tư Đình nhận hộ.
  Và cũng vô số lần chị cô được đi chơi mà cô thì không. Chắc có lẽ do cô học tệ chăng. Mỗi lần có lễ hội gì hoạt động thì ba cô lại cấm cô chơi, chị cô thì có thể.

 
  - Sao Lâm biết mà đến vậy. - Trong xe Tư Đình quay sang hỏi.
  - Tử Đình gọi Lâm đến.
  - Vậy à. Lâm chở mình đến đây được không.
 
  Lâm dừng xe trước một cánh cổng to. Tư Đình bước xuống xe nhấn chuông, phải một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
  - Cô Đình à.
  - Dạ, anh Huy về chưa cô Tư.
  - Chưa, không phải lúc sáng cậu Huy nói sẽ đi cùng cô sao.
  - Dạ nhưng...
  - Đình hả con.
  Giọng một người lớn tuổi bước ra, Tư Đình mỉm cười cúi chào.
  - Dạ thưa ông.
  - Vào chơi với ông. - ông cười nhưng khi thấy chiếc xe đậu phía trước thì ông biết cô không đi cùng Huy rồi.
  - Thằng Huy nó không đến đón con sao.
  -Dạ là...
  Tư Đình ngồi cạnh ông, Lâm ngồi đối diện với cả hai. Sau khi nghe Tư đình kể lại thì ông cau mày.
  - Nó không gọi cho con luôn sao.
  - Dạ không. Con có gọi nhưng anh Huy không nghe máy.
  - Cô Tư, mau gọi cho thằng Huy về đây cho tôi.
  Ông tức giận bảo cô Tư gọi Huy về. Một lúc lâu cô Tư đi ra.
  - Cậu Huy không nghe máy thưa ông.
  - Thằng này. - Ông hạ giọng quay sang Tư Đình.
  - Con yên tâm, ông sẽ hỏi nó cho ra lẽ.
  - Thực ra con chỉ muốn biết ba con nói gì với anh Huy thôi.
  - Được rồi, con yên tâm đi. Để ông nói chuyện với nó. - ông vỗ đầu Tư Đình.
  - Thôi thưa ông con về. - Tư Đình đứng dậy cúi chào ông.
  - Không ở chơi với ông à.
  - Dạ lần khác vậy.
  - À, thôi con cứ về. - ông gật đầu hiểu ý.
  Lâm suốt buổi chỉ biết nghe hai người nói, vì anh không biết nên nói gì. Theo quan sát của Lâm thì ông rất thương Tư Đình. Mặc dù ba Hoàng Huy đề ra hôn ước với Nhã Vi nhưng ông có vẻ là không màng đến.
  Lâm đưa Tư Đình về nhà. Hình như anh chỉ làm được như vậy cho cô thôi, không thể làm gì khác nữa.
  - Cảm ơn Lâm.
  - Không có gì.- Lâm lắc đầu.
  Khi Tư Đình quay vào nhà Lâm mới nhắn tin cho Tư Đình.
  - Quyển sách Đình đã hiểu chưa.
 
  Do không để ý đến điện thoại nên tận tố mịt  Tư Đình lấy điện thoại gọi cho Hoàng Huy mới thấy tin nhắn của Lâm. Nhưng cô không vội xem, cô gọi cho Hoàng Huy trước. Rất lâu mới có người bắt máy.
  - Anh...
  - Mình chia tay đi.
  Tư Đình chưa kịp nói gì thì Hoàng Huy đã nói trước. Cô chưa kịp hỏi lý do anh đã tắt máy rồi. Tư Đình tức tốc khoác cái áo rồi rời khỏi nhà.
  - Chị đi đâu vậy. - Tử Đình thấy cô chạy đi thì hỏi nhưng Tư Đình không trả lời.
  Tư Đình chạy bộ một lúc cô mới bắt được xe đến nhà Hoàng Huy. Cô liên tiếp nhấn chuông, cô Tư chạy ra mở cửa.
  - Cô Đình. Sao cô lại đến.
  - Anh Huy đâu cô. - Tư Đình hối hả hỏi.
  - Cậu ấy... - cô Tư  ngập ngừng.
  - Anh Huy sao vậy cô.
  Tư Đình nhìn vào nhà thì thấy Hoàng Huy dắt tay Nhã Vi đi ra. Cô cau mày nhìn, anh mở cửa xe cho Nhã Vi rồi gọi lớn.
  - Cô Tư giúp tôi mở cửa.
  Cô Tư vội vàng mở lớn cổng để anh ra. Tư Đình đứng chắn trước cửa, anh lái xe ra nhưng cô vẫn không tránh. Anh nhấn còi nhưng cô vẫn đứng đó. Nhã Vi trong xe bước ra đi về phía cô.
  - Cô thua rồi, ngày mai tôi và anh Huy sẽ chụp ảnh cưới.
  Nói rồi Nhã Vi trở lại vào xe. Cô Tư thấy Tư Đình cứ đứng đó thì đi tới nắm cô nép vào trong.
  - Cô Đình về đi. Nếu ông chủ gặp thì không hay đâu. Còn ông vì giận cậu Hoàng Huy mà bỏ về Anh lúc chiều rồi. - Cô Tư khuyên bảo.
  Trong nhà, ba Hoàng Huy nói vọng ra.
  - Cô Tư, đóng cửa nhanh cô phải vào dọn dẹp để ngày mai tôi mời ông Hoàng đến ăn cơm.
  Nghe vọi coi Tư vội chạy vào.
  - Cô về đi.
   Tư Đình cứ đứng đó mãi, đến tận 10h thì Hoàng Huy mới trở về. Thấy cô ngồi co ro ở cổng nhưng anh vẫn ấn còi xe để cô Tư ra mở cổng, không hề để tâm đến cô.
  - Anh nói cho em biết lí do được không. - Tư Đình tiến về phía xe của anh hỏi.
  - Không lí do gì cả. Tôi không muốn yêu cô nữa. - Anh lạnh lùng trả lời rồi lái xe vào nhà.
   Cô đứng đó đến lúc mưa nhưng vẫn chưa về. Một chiếc xe đỗ lại người trong xe bước ra, là Thiên Vũ.
  - Về thôi. Ba em đang lo lắng lắm.
  Thiên Vũ kéo cô vào xe, chân đi nhưng mắt cô vẫn nhìn vào căn nhà. Không lẽ Hoàng Huy lại lạnh lùng như vậy, cô dứng ngoài mưa lâu như vậy mà anh vẫn không ra. Rốt cuộc ba cô đã nói gì mà lại trở nên như vậy.  
  Thiên Vũ vừa chở Tư Đình đi thì một chiếc xe khác đỗ lại. Là Lâm. Anh xuống xe nhấn chuông. Cô Tư trong nhà che dù chạy ra.
  - Cậu đó à.
  - Cô, Đình Đình có đến đây không.
  - Có nhưng cô ấy chắc về rồi. Lúc nãy cô ấy đứng dưới mưa rất lâu...
  - Vậy sao, con cảm ơn.
  Lâm nghe nói thì quay đi, tiếp tục lái xe tìm Tư Đình. Do điện thoại anh bị hết pin, để sạc trên phòng mà anh không nhận được tin nhắn từ Tử Đình. Mãi cho đến khi anh cầm điện thoại xem mới gặp tin nhắn. Anh nghĩ nếu Tư Đình không thể đi đâu ngoài  sang nhà Hoàng Huy được nên anh chạy sang. Nhưng hơi trễ thì phải.
  Tử Đình trong nhà cứ đi qua đi lại mãi. Cô không thể ra ngoài được, do ba mẹ cô có chuyến công tác bất ngờ nên cho vệ sĩ canh trước nhà không cho Tư Đình đi đâu.
  Lúc chiều cô phải vào phòng Tư Đình nằm trùm mềm giả Tư Đình và nói dối rằng Tử Đình đi chơi với Minh Nam để ba cô không nghi ngờ. Nhưng ông có vẻ không tin. May mà Minh Nam gọi cho ông đúng lúc nói rằng lúc nãy đến đón Tử Đình mà quên xin phép trước, Phi Vân giả giọng Tử Đình để ba cô tin. Rất may ba cô tin nên không vào kiểm tra nếu không cô chết chắc.
  Xe dừng trước cổng, Tử Đình vội lấy dù chạy ra nhưng bị ngăn lại.
  - Tôi muốn ra xem có phải Tử Đình về không. - Tử Đình cau mày.
  - Trời đang mưa, cô ở đây tôi sẽ ra mở cửa.
  Một người vệ sĩ đi ra mở cửa. Khi thấy chiếc xe chạy vào Tử Đình cau mày, là xe của Thiên Vũ không phải là Lâm. Thiên Vũ bế Tư Đình đi vào, người vệ sĩ là người che dù.
  - Em mau lên thay đồ giúp Đình đi. Cô ấy đứng dưới mưa lâu lắm rồi. Bây giờ cô ấy đang rất nóng.
  - Sao anh biết chị...à không Tử Đình mà đi tìm.
  - Anh nói sau, em mau giúp Đình đi.
  - Ờ...
  Sau khi đưa Tư Đình lên phòng rồi trở xuống nhà để Tử Đình giúp Tư Đình thay đồ.
  - Alo, bác Dương là con, bác có thể đến số nhà... để khám bệnh được không...dạ cảm ơn bác.
  Tử Đình bước xuống nhà với bộ đồ của ba cô trên tay.
  - Anh thay đi, mưa ướt không tốt đâu.
  - Cảm ơn em.
  Tầm 15p sau vị bác sĩ kia đến. Ông chuẩn đoán bệnh chỉ là ướt mưa nên sốt nhẹ. Thiên Vũ thở phào, cứ sợ cô bị nặng hơn. Tử Đình nhìn thái độ của anh cũng đủ hiểu, có lẽ cả đời này anh cũng không để mắt đến cô.
  - Sao anh lại biết chị ấy ở đâu mà tìm.
  - Là...à anh vô tình đi ngang nên gặp thôi.
  - Ra vậy.

  Lâm đi tìm mãi mà không thấy Tư Đình, anh bắt đầu sợ cô xảy ra chuyện gì. Lâm vừa lái xe vừa nhấn điện thoại gọi nhưng vẫn không liên lạc được.
   Nhưng rồi anh nhận được tin nhắn từ Tử Đình. Anh chạy nhanh đến nhà Tư Đình.
  - Đình Đình thế nào. - vừa vào nhà Lâm hỏi ngay.
  - Chị ấy chỉ bị sốt thôi. Không sao. - Tử Đình
  - Anh tìm thấy Đình Đình ở đâu.- Lâm nhìn sang Thiên Vũ.
  - Nhà Hoàng Huy. - Thiên Vũ
  - Hoàng Huy đâu,sao lại để Đình Đình ướt mưa đến phát sốt như vậy. - Lâm
  - Hình như anh Huy và Tư Đình cãi nhau. Lúc chiều Đình nghe điện thoại xong là đi ngay. - Tử Đình
  - Anh ta...- Lâm nghĩ ngợi.
Tử Đình nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài trời vẫn đang mưa.
  - Cũng trễ rồi, trời cũng đang mưa hay hai người ở lại vậy.
  - Ờ... đành vậy vậy.
  Lâm và Thiên Vũ nhìn nhau rồi gật đầu. Vốn dĩ cả hai cũng muốn ở lại vì Tư Đình bệnh. Tử Đình để Thiên Vũ và Lâm ở tại phòng dành cho khách tầng 3. Chị em cô ở tầng 2.
  - Ở đây có ba phòng, hai người muốn ở phòng nào cũng được. Đèn hành lang không phải tắt nên sẽ rất tiện đi lại hai người yên tâm. Hai người nghỉ sớm đi.
  - Cảm ơn em. Em cũng về nghỉ đi, khuya lắm rồi. Anh thấy em mệt lắm rồi đấy.
   Thiên Vũ xoa đầu Tử Đình, cô chỉ cười nhạt rồi về phòng. Khi ngang phòng Tư Đình cô mở hé cửa nhìn rồi trở về phòng của mình.
 
  Sáng hôm sau Tử Đình một mình đến trường, Tư Đình dầm mưa nên bệnh phải nghỉ.
  - Tư Đình đâu, sao em đi một mình vậy. - Nam Phong lẽo đẽo phía sau hỏi.
  - Ở nhà.
  - Em sao vậy. -  Nam Phong  hỏi.
  - Không. Mà tôi với cậu bằng tuổi mà, đừng có mà gọi tôi là em.
  - Mà còn em cậu đâu. - Tử Đình thấy có một người thì thắc mắc.
  - Không phải, Đông Phong là anh, còn anh là em.  - Nam Phong cười.
  - À...mà tôi nói rồi. Cậu mà kêu tôi bằng em nữa là tôi không nói chuyện với cậu nữa đâu.
  Xa xa, có một người nhìn theo Tử Đình và Nam Phong nhếch môi.
  - Tiết thật, hôm nay em không đến trường. Nhưng không sao, thời gian còn dài.
 

#Người-Để-Hạnh-Phúc-Vuột-Mất-Khỏi-Tầm-Tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro