Chương 29-30: Thì thầm ôn nhu cũng tức chết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edited by Hạ An An

Convert by Thanh Phong


Chương 29: Thì thầm ôn nhu cũng tức chết người (1)

"Đàn Nhi con cũng nên châm trà." Đại Phu Nhân biến sắc, chịu đựng tức giận, vẫn là đem lời nói cẩn thận mà nói đi ra.

"Ồ." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng xác thực có chút khát nước, cần phải rót cho mình chén trà. Sau đó, cầm ấm trà hướng đến chén trà trước mặt mình rồi rót vào, lại bưng lên miệng mà uống vào.

Nàng lần nữa thừa nhận. . . Nàng thật sự cố ý đem ý tứ của Đại Phu Nhân thay đổi. Huống chi, nàng cũng thấy không công bằng, cũng đều là người mà nàng đã đến lâu như vậy, nửa giọt nước cũng không có vào miệng. Làm sao Mặc Liên Thành vừa đến, liền muốn người khác hầu hạ?

"Ta là ý nói Đàn Nhi nên châm trà cho Bát Vương Gia." Đại Phu Nhân một nhẫn hai nhịn.

"Ồ. . .Mời Bát Vương Gia uống trà." Khúc Đàn Nhi không nhanh không chậm cầm lấy ấm trà, hướng về chén trà trước mặt Mặc Liên Thành, miệng nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo mang theo một vòng ý cười nhàn nhạt, không khỏi làm người ta thương yêu.

Mặc Liên Thành chỉ là nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không nói cái gì, cầm chén trà lên liền muốn uống, chỉ là, trà vừa mới đến miệng, nhướng mày tất cả động tác liền toàn bộ dừng lại.

Hắn không động, những người còn lại, liền cũng không dám động, ánh mắt toàn bộ chăm chú vào hắn bên này.

"Trà. . ."

Hắn vừa nói, đám người kia đại khái đến ho cũng không dám.

Khúc Đàn Nhi vốn cũng muốn nhìn xem Mặc Liên Thành, nhưng thời điểm chữ thứ nhất vừa rơi xuống, ánh mắt trên người hắn liền chuyển trở về, chậm rãi nhìn bên trong chén trà của bản thân, sau đó lại tiếp tục tinh tế thưởng thức hương vị tinh tế của trà. . . Tuy nhiên trà này hơi lạnh, cũng hơi nồng chút.

"Lạnh." Mặc Liên Thành nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đem hai chữ cuối cùng nói ra, ánh mắt hơi đảo qua Khúc Đàn Nhi, bên trong ánh mắt mang theo một luồng suy nghĩ.

"Lạnh? Cái gì lạnh. . ." Đại Phu Nhân sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm lúc chén trà bị để xuống, lập tức liền lĩnh ngộ nói: "Đàn Nhi, nhìn con kìa. Đây là loại trà gì, trà lạnh vậy. Làm sao còn đưa Bát Vương Gia uống, con sẽ không. . ."

"Đàn Nhi cũng không muốn, có thể là tại vừa nãy Đại Phu Nhân muốn Đàn Nhi châm trà." Khúc Đàn Nhi một trận ủy khuất, giọng mang đầy nghẹn ngào.

"Con không phải cũng vừa mới uống trà à? Sao lạnh cũng không nói, còn làm hại Vương Gia cũng uống trà lạnh."

"Đàn Nhi rất muốn nói, nhưng Đại Phu Nhân không cho Đàn Nhi cơ hội." Khúc Đàn Nhi có chút rung rẩy, trên mặt ý sợ hãi càng nhiều. Vừa rồi thì xưng Đại Nương, bây giờ lại xưng Đại Phu Nhân. Nàng cái gì đều không giỏi, chứ đóng kịch thì không ai bằng, tuyệt đối có thể đem bọn họ chọc cho tức chết, nếu không hai năm này chẳng phải phí công nàng lăn lộn sao.

"Vậy ngươi mau chết đi. . ."

"Quản gia, còn không mau đem trà đi đổi." Khúc Giang Lâm vội vàng chen ngang lời Đại Phu Nhân, mồ hôi lạnh từ trán ứa ra không ngừng.

"Vâng lão gia, tiểu thần lập tức đi ngay." Quản gia lập tức đem ấm trà lạnh bưng đi, dậm chân liền đi ra cửa phòng.

"Không cần, Bổn Vương đi đã lâu cũng nên trở về rồi." Mặc Liên Thành khoát khoát tay, đứng đứng dậy, dáng dấp tựa như tính toán muốn rời đi.

"Bát Vương Gia vừa mới đến, làm sao nói đi là đi đây? Nếu Bát Vương Gia không chê, trước hết ở lại quý phủ mấy ngày, để thần cùng phu nhân dạy lại Đàn Nhi một chút, không thể để Đàn Nhi khinh xuất mà gây ra tai họa." Khúc Giang Lâm thấy Mặc Liên Thành muốn đi, lập tức lên tiếng giữ lại.

"Không cần, Bổn Vương lại cảm thấy nàng giống như một nữ nhân yếu đuối, có thể gây ra chuyện gì được?" Ánh mắt Mặc Liên Thành nhìn đến vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn của Khúc Đàn Nhi, ánh mắt lại chuyển hướng sang Khúc Giang Lâm, tuy nhiên thái độ cũng không cường ngạnh, nhưng cũng không cho phép người khác nói không được.

Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.



Chương 30: Thì thầm ôn nhu cũng tức chết người (2)

"Tất nhiên Bát Vương Gia không ở lại trong phủ, để thần sai người hầu chuẩn bị thịt rượu thật tốt. . ." Khúc Giang Lâm lại thay đổi cách thuyết phục.

"Nhạc phụ đại nhân cứ như vậy muốn giữ lại Bổn Vương?"

"Bát Vương Gia đã suy nghĩ nhiều, thần cũng không có ý tứ khác." Khúc Giang Lâm nghe xong, lập tức nghe ra ý tữ bên trong lời của Mặc Liên Thành, trong lòng kinh sợ, kịp thời trả lời một câu.

"Là Bổn Vương suy nghĩ nhiều, vẫn là Nhạc phụ đại nhân khẩn trương thái quá?" Mặc Liên Thành cười nhạt, ngữ khí bình thản.

"Cái này, cái này. . ." Khúc Giang Lâm cả người toát mồ hôi lạnh, không phản bác được, ánh mắt chuyển hướng Khúc Đàn Nhi, lập tức lại có chủ ý: "Đàn Nhi từ nhỏ chưa đừng đi đâu xa phủ, tất nhiên lần này trở về, không biết Bát Vương Gia có thể hay không để tiểu nữ ở lại ít ngày, thần sợ nàng nhất thời đổi phong cảnh có chút không quen, cho nên. . ."

"Ồ, thật sao?"

"Mong rằng Bát Vương Gia thông cảm, thần đối với nữ nhi này vẫn luôn sủng ái rất nhiều, lơi nói của nó ta suy nghĩ nhiều."

"Nàng có ý gì không?" Mặc Liên Thành ánh mắt chuyển động, hỏi ý Khúc Đàn Nhi.

"Hỏi ta?" Khúc Đàn Nhi khóe miệng nâng lên một cái, trong lòng một trận phiền muộn. Hai nam nhân này muốn giao đấu nhưng lại toàn là ám chit, bọn hắn muốn đấu liền đấu đi chứ, làm sao lại đem mọi chuyện đổ trên người nàng.

"Ta đang hỏi nàng." Mặc Liên Thành nói tiếp một câu.

"Tất cả nghe theo cha. . . Không phải, nghe đại phu. . . Không đúng, là tất cả nghe theo ý của Vương Gia." Khúc Đàn Nhi cân nhắc một cái, liền cho hắn một câu trả lời. Ánh mắt nhìn qua Khúc Giang Lâm, lời nói đến một nửa đột nhiên cảm thấy không đúng. Lại nhìn về phía Đại Phu Nhân, lời nói ra chưa nói xong, vừa sợ cảm giác không ổn. Sau cùng ánh mắt rơi xuống Mặc Liên Thành, rốt cuộc liền tìm được đáp án, mà lời nói cũng đã nói xong.

Xem đi, nàng là người rất biết nhìn sắc mặt người khác. Vừa nói xong một câu, sắc mặt mọi người đều biến hóa, lại một lần nữa khẳng định quyết định vừa rồi của nàng là chính xác.

"Chẳng lẽ Đàn Nhi liền không muốn tâm sự cùng ta sao? Dù sao. . ."

"Không muốn."

"Đàn. . ." Khúc Giang Lâm mặt mày biến đổi, cũng là xấu hổ đến không thể nào thích ứng, có thể là trở ngại vì có Mặc Liên Thành ở đây, muốn giận cũng không liều được, có măng ra cũng làm được, chỉ có thể kìm nén.

"Đại Phu Nhân đã nói, nữ nhi gả đi ra rồi, giống như bát nước dội ra ngoài." Aida, nàng cũng không muốn nói lời tuyệt tình đến thế, nhưng. . .

"Ngươi, nhìn ngươi kìa, đứa nhỏ này, Đại Nương chỉ là thuận miệng nói ra, ngươi cũng tin là thật."

"Nhưng mà vừa nãy mới đóng cửa. . ."

"Tốt, nếu con không muốn lưu lại thì con cùng Bát Vương Gia trở lại phủ đi. Lúc nào rảnh rỗi liền trở lại thăm ta một chút." Khúc Giang Lâm sợ nàng lại nói ra cái gì, tranh thủ thời gian liền đem lời nói của nàng cắt ngang, cũng không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp muốn đuổi người.

Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, không cần phải nhiều lời nữa.

Mặc Liên Thành chỉ là nháy nháy mi mắt, cũng không có nói thêm cái gì, nhìn Khúc Đàn Nhi một chút, cất bước liền hướng cửa ra vào mà đi đến.

Khúc Đàn Nhi động tác cũng không chậm, tên nào đó chân trước vừa nhấc, nàng lập tức đứng lên. Liền chào hỏi qua loa rồi nhanh chóng cùng đi lên, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác hoài nghi, phía sau nàng có phải có đồ vật không sạch sẽ đang truy đuổi nàng.

Đi ra Khúc Phủ, lập tức nhìn thấy xe ngựa sang trọng của Bát Vương phủ.

Mặc Liên Thành đi lên.

Khúc Đàn Nhi vốn muốn nói bản thân có kiệu rồi. Không ngờ, nàng nhìn thấy sau lưng Khúc Giang Lâm cùng Đại Phu Nhân, còn có một tốp tiểu thiếp bọn họ và thêm Cửu Phu Nhân đi ra ngoài đưa tiễn. Thoáng nhìn đến ánh mắt bao hàm tình thương của Cửu Phu Nhân, nàng không đành lòng mà cúi thấp đầu, thầm than vì cuộc sống sung sướng của bà nên vẫn là lên xe ngựa.

Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro