Chương 31-33: Tên nào đó thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edited by Hạ An An

Convert by Thanh Phong


Chương 31: Tên nào đó thăm dò (1)

Trong xe ngựa tinh xảo lộng lẫy.

Ngăn chứa bên trong dự sẵn các loại hoa quả khô cùng điểm tâm thơm ngon, còn bày biện mấy quyển sách để đọc lúc nhàn nhã. Lúc này, Mặc Liên Thành thần thái lười biếng ngồi nghiêng bên trên miếng đệm chínhở trong xe, cùng mới vẻ đạo mạo khi vừa lên xe, hoàn toàn không cùng phong cách.

Khúc Đàn Nhi khóe miệng co rút.

Thật là biết diễn kịch, thì ra không phải chỉ có mình nàng? Có một số việc không nên nói ra, nếu vạch trần sẽ làm mất bầu không khí.

Nàng yên lặng chọn một vị trí xa cách Mặc Liên Thành nhất mà ngồi xuống, tư thế tiêu chuẩn, ôn nhã vừa vặn, tìm không ra một chút bệnh. Bất quá bộ dạng này mà ngồi lâu, khẳng định sẽ mệt mỏi. . .

Lúc này.

"Hồi phủ." Mặc Liên Thành bình tĩnh trong môi tràn ra câu này.

Hắn vừa dứt lời, người bên ngoài liền vâng một tiếng, xe ngựa cũng di chuyển theo.

Bầu không khí có chút buồn bực, ai cũng không có mở miệng nói chuyện trước.

Thời gian từng chút trôi qua. Mặc Liên Thành cầm một quyển sách nhàn nhã xem, thỉnh thoảng chọn một hai trái hoa quả khô bỏ vào miệng, không lời nào nói ra được sự thong dong tự tại ấy.

Khúc Đàn Nhi ngược lại rất im lặng, hiện tại không biết cái tư thế này của bản thân có thể duy trì được bao lâu.

Tuy nhiên trong xe có đệm mềm mại, nhưng mà cái đệm quá thấp mà nàng cũng không thể giống nam tử ngồi xếp bằng. Chỉ có thể đem hai chân hướng cùng một phương hướng mà quỳ, sau đó là giấu chân vào trong váy, lại đem đôi tay nhỏ lẳng lặng mà đặt trên đùi, eo cũng phải thẳng, đầu cuối thấp. Khí tức nhẹ nhàng, nửa điểm không dám khinh xuất.

Tư thế ngồi đã đủ mệt mỏi, mà trọng điểm là phía sau lưng có vết thương. Đau đớn chưa hết, lông mi nhỏ một mực nhíu chặt, nhất thời nửa khắc cũng không thể giãn ra.

"Nàng có gì muốn nói sao?" Bỗng nhiên, Mặc Liên Thành ngẩng đầu hỏi thăm.

"Không có."

"Không thoải mái?"

"Rất tốt."

Hai người đối thoại đơn giản, sau đó không có tiếp tục.

Thật lâu.

"Khúc-Đàn-Nhi?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt đọc từng chữ, thu lại đôi mắt đang chăm chú ở thân thể nàng.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi gật đầu, trong lòng liền giật mình, chờ hắn nói tiếp. Hỏng bét, vốn cho rằng sẽ bình an vô sự mà trở lại Bát Vương Phủ, nhưng hình như là nàng nghĩ quá đơn giản, cũng đánh giá quá thấp Mặc Liên Thành.

"Từng chữ không sai?"

"Đúng."

"Người đã ở đây?" Mặc Liên Thành hỏi, trên gương mặt tuấn mỹ ý cười đang nồng. Chỉ là nụ cười này đem theo một luồng hàn ý.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi trực tiếp đáp lấy, không có nửa điểm hoảng loạn. Suy nghĩ một chút, nàng bây giờ đã mang dáng dấp mười sáu tuổi (xuyên không lúc KĐN mười bốn tuổi), sự thật là đã hai mươi tuổi, Mặc Liên Thành nên hân hạnh vì gặp được một đại kỳ nhân trên đời này. . . Không! Phải nói là yêu tinh ngàn năm, nếu không loại cơ hội này, không phải người nào cũng đều có thể gặp được.

Thấy Mặc Liên Thành im lặng trầm mặc.

Khúc Đàn Nhi cười cười, hỏi lại: "Vương Gia đang hoài nghi ta đúng không?"

Khúc Đàn Nhi khi nói ra những lời này, thật sự đã cân nhắc kĩ mới nói.

LÀ cố ý thăm dò, hắn đang hoài nghi thân phận của nàng sao?

"Nàng cứ nói đi?" Mặc Liên Thành hỏi lại.

Khúc Đàn Nhi cười, cười đến lạnh nhạt. Chỉ là không chút biểu cảm mà giả vờ cười. Hắn biết giả vờ cười, chẳng lẽ nàng lại không biết? Thản nhiên nói ra: "Vương Gia đừng đùa như vậy, Đàn Nhi vẫn là Đàn Nhi. Là Tứ Tiểu Thư đi ra từ Khúc Phủ, hiện tại là Bát Vương Phi." Vốn là vừa rồi nàng muốn nói cho hắn, nàng không phải Tứ Tiểu Thư của Khúc Phủ. Bắt hắn trực tiếp thả nàng đi thôi, nhưng nghĩ lại thấy quá ngây thơ, nếu nàng dám nói không phải Tứ Tiểu Thư, khả năng lớn nhất là chết, còn có một cái khả năng khác là: sống không bằng chết.

Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.



Chương 32: Tên nào đó thăm dò (2)

Cho dù là giả, Mặc Liên Thành cũng sẽ không để nàng rời đi.

Đường đường là Bát Vương Gia lại đi cưới Vương Phi giả, Hoàng Thất sẽ cực kỳ mất mặt.

Giết nàng, lại tuyên bố với mọi người bên ngoài, Bát Vương Phi bệnh nặng mà chết. . . Bê bối gì cũng truyền không ra được.

Thế giới cổ đại, mạng người cũng không đáng tiền. Nhất là nữ nhân, mạng lại càng như tờ giấy mỏng.

Hơiz!

Thở khẽ ra một hơi thở, kiên trì cuối cùng vẫn là tan rã. Vì ngồi quá lâu, thân thể Khúc Đàn Nhi liền đổ sụp xuống. Nhưng lại trong nháy mắt liền sửa đổi lại tư thế ngồi, nên làm bộ dáng gì cũng đã làm.

Còn cách Bát Vương Phủ cũng không xa.

Khóe môi Mặc Liên Thành nhàn nhạt cong, trên gương mặt tuấn mỹ không có biểu lộ dư thừa nào, làm cho người khác cảm giác sâu không lường được. Cũng đoán không được giờ khắc này hắn đang suy nghĩ sự tình gì. Một giây sau, ánh mắt nhìn đến Khúc Đàn Nhi, trong nháy mắt thần thái kia liền chuyển biến, lông mày vẫn là không khống chế động vài cái, trong mắt có vẻ như có rất nhiều câu hỏi.

"Nghe nói, nàng trước kia cùng Đại Vương Gia rất thân thiết." Không phải nghi vấn nữa mà là khẳng định.

"A? Ồ, đúng. . ." A? Khúc Đàn Nhi nghi vấn chỉ để lại giữa cổ họng, lại không có hỏi ra. Kính Tâm đã sớm đề cập với nàng, nàng hai năm trước cùng Đại Vương Gia Mặc Dịch Hoài rất thân thiết, hình như không tầm thường, chỉ là. . . Nàng lại không phải Khúc Đàn Nhi thật nên trí nhớ thật sự không tồn tại.

Gần hai năm, nhưng nàng lại chưa từng thấy qua Đại Vương Gia nên quên mất việc này.

"Quan hệ không tầm thường."

"Ồ, đúng." Hình như là có chuyện như vậy.

Mặc Liên Thành hỏi rất trực tiếp, Khúc Đàn Nhi lại trả lời rất lạnh nhạt, nửa điểm do dự đều không có.

Nàng là không dám do dự, vừa rồi hắn đang hoài nghi thân phận nàng, nếu trả lời có chút do dự. . . Sẽ làm cho người khác thấy kỳ quái. Chỉ có thể trả lời vâng, lại có thể sẽ làm Mặc Liên Thành mất hứng. Dù sao, nàng trên danh nghĩa là Vương Phi của hắn, một cái nam nhân nghe nói nữ nhân của mình lại cùng nam nhân khác thân thiết thì làm sao cao hứng?

Dù đang hoài nghi nhưng chọc hắn sinh khí. Nàng quả quyết lựa chọn cái sau.

Mà đầu vẫn thói quen cúi thấp, ánh mắt không dám nhìn hắn.

Một hỏi, một đáp, tựa như đang rảnh rỗi trò chuyện.

Chỉ là bầu không khí ngột ngạt này, lại nặng nề khiến người ta hít thở cũng không thông.

"Vì hắn, nàng liền gả đến đây trực tiếp như vậy?" Mặc Liên Thành trong mắt lạnh lùng, chỉ là trong tích tắc liền nhanh chóng giấu đi, nhìn kỹ vẫn là bộ dạng nhàn nhã không màng thế sự kia.

"Đàn Nhi không biết ý tứ của Vương Gia." Khúc Đàn Nhi giật mình, lập tức ngước mắt nhìn thẳng Mặc Liên Thành. Bản năng ý thức được, bản thân nghĩ gì cũng là sai lầm, Khúc Đàn Nhi gả cho Mặc Liên Thành, sau lưng trợ giúp Đại Vương Gia. Chính là Đại Vương Gia! Móa! Đây là cái quan hệ rắc rối phức tạp gì vậy?

Mà Mặc Liên Thành lấy nàng, có vẻ bên ngoài cũng không phải đơn giản như vậy.

Thánh chỉ tuy là không thể kháng cự, nhưng hắn liên tục đều không kháng cư hôn sự, hẳn là đang cất giấu bí mật không thể tiết lộ.

"Mục đích của hắn là gì?" Mặc Liên Thành bất thình lình trực tiếp hỏi.

"...." Khúc Đàn Nhi lần thứ hai sững sờ, đối với hắn tra hỏi là một việc rất đơn giản nhỉ, vẫn là không thể lý giải được. Nàng ngay cả thấy cũng chưa thấy qua Đại Vương Gia, có trời mới biết mục đích của hắn là gì?

"Bổn Vương từ trước tới giờ không dây dưa dài dòng, Bổn Vương chỉ cần biết rằng hắn muốn nàng gả đến đây với mục đích gì. Còn lại, Bổn Vương không muốn hỏi đến, dù sao nàng vẫn là Bát Vương Phi." Mặc Liên Thành hơi hơi dựa vào hướng buồng sau xe, nhàn nhạt nhìn xem nàng.

"Đàn Nhi không biết ý của Vương Gia."

"Nàng hiểu. Bổn Vương tính nhẫn nại có hạn, Bát Vương Phủ sẽ nhanh đến, lãng phí thời gian cũng không phải điều sáng suốt."

Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.



Chương 33: Tên nào đó thăm dò (3)

"Đàn Nhi không biết ý của Vương Gia." Khúc Đàn Nhi vẫn là một câu kia, tám trăm năm đều không nghĩ thay đổi nửa chữ.

"Trừ câu nói này, nàng không biết nói câu khác sao?" Mặc Liên Thành nhíu mày cười nhạt, ngữ khí lại không có bất mãn.

"Sẽ không." Khúc Đàn Nhi gật đầu, khẳng định mà hồi lấy. Giả ngây giả dại, người nào mà không biết làm, nhưng vấn đề muốn giả giống như thật, khoe khoang đến mức không thấy lỗ hổng, đó mới là cao thủ bên trong cao thủ.

Mà Khúc Đàn Nhi nàng, chính là cao thủ bên trong cao thủ kia. . . Khụ, người nào lại tự nhận như vậy bao giờ.

"Nàng là cố ý chọc giận Bổn Vương?"

"Không phải."

"Nàng nên trả lời vấn đề của Bổn Vương."

"Vương Gia hỏi cái gì?"

"Nàng cố ý?" Mặc Liên Thành hơi híp mắt. Chính hắn cũng không có nghĩ đến, nàng lại có bản lĩnh không dễ ở trước mặt người ngoài mà bại lộ tức giận.

"Không có."

"Bổn Vương rốt cục đã biết rõ, tại sao hắn lại chọn nàng rồi."

"Đàn Nhi không biết ý của Vương Gia." Không có hiểu qua, cũng không muốn hiểu. Nam nhân ở thế giới này nàng không muốn hiểu, trong cung tranh quyền đoạt thế nàng cũng không muốn tham dự vào. Nghe trên TV nói, nữ nhân một khi đã bước chân vào lại biết được quá nhiều, kết cục cơ bản sẽ là chết không toàn thây. (bà này bả nhây thật sự, nhây một cách quá đáng =)))))

"Nếu nàng muốn giả vờ thì nàng cứ giả vờ đi. Bất quá hãy nhớ kỹ đừng để lộ ra sơ hở." Mặc Liên Thành nhàn nhạt nói xong, khóe miệng hơi câu lên, cười đến thâm trầm.

Khúc Đàn Nhi trầm mặc, đầu không khỏi khẽ nâng lên, lại một lần nữa nhìn xem hắn. Trang hai năm, lần thứ nhất bị nam nhân nhìn thấu, không là đánh vỡ sự giả vờ của nàng. Một lần trèo tường kia, đơn thuần ngoài ý muốn. Nàng không biết là nên nói may mắn khi gặp được người này, hay là nên bi ai vì bản thân gặp vận rủi. Tạm thời mặc kệ Mặc Liên Thành nói âm mưu gì đó nàng đều không biết hay là nói nàng giả vờ nhu thuận, nhưng tóm lại một câu: tình huống như vậy không mấy lạc quan.

Làm nàng nhớ tới đêm đó Hoàng Đế ban hôn, lời nói của Khúc Giang Lâm.

Kỳ thật lời Khúc Giang Lâm nói lúc ấy, nều dựa trên việc là phụ thân cũng không có gì không đúng. Đơn giản là yêu cầu nàng gả vào Bát Vương Phủ, tận lực lấy được tín nhiệm cùng sủng ái của Mặc Liên Thành. Nhưng khi đó nếu nghĩ lại mà nói, trực giác của nàng hoài nghi mình là bị xếp vào đến Bát Vương Phủ làm quân cờ. Đồng thời, ông ta còn cường điệu nói nàng ở nơi nào cũng thay Khúc Phủ suy nghĩ, nếu có việc gì phân phó thig phải làm theo.

Nàng là một nữ nhân đã gả ra ngoài, vậy mà vẫn phải thay Khúc Phủ suy nghĩ, vì Khúc Phủ mà làm việc? Quá quỷ dị, không phải sao?

Có thể là lúc ấy Khúc Giang Lâm nói rất tự nhiên.

Mà Khúc Đàn Nhi đã sớm không lộ ra sơ hở. Nhưng nàng không phải nữ nhi của hắn, đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì, chỉ là một mực gật đầu xác nhận. Bây giờ suy nghĩ một chút, nguyên lai Khúc Đàn Nhi cùng Đại Vương Gia lại ở gần, cái kia không phải ý nói Khúc Giang Lâm là người của Đại Vương Phủ? Nàng càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.

"Đàn Nhi không được. . ." Nàng nhíu mày vừa muốn tiếp tục giả ngu.

"Tất nhiên gả vào Bát Vương Phủ trở thành Bát Vương Phi, các quy củ này cũng phải nhớ kỹ. Nếu không nước cạn cũng sẽ làm chết đuối người."

". . ." Khúc Đàn Nhi sững sờ, hai mắt mở to, khó có thể tin mà nhìn hắn. Hoài nghi lời nói mình nghe được, càng là nghi ngờ, hắn có phải hay không đang uy hiếp nàng.

Nước cạn sẽ chết đuối người, đạo lý này nàng rõ ràng, chỉ là. . . Thân thể run lên, không khỏi rùng cả mình, trời lạnh sao?

"Bổn Vương yêu cầu không nhiều, chỉ có mấy điều."

"Vâng! Đàn Nhi biết rõ, vẫn luôn ghi nhớ lấy, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu. . . Phu tử tòng tử, Vương Gia xin mời chàng nói, Đàn Nhi nghe đây." Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, dịu dàng ngoan ngoãn mà chờ lấy chỉ thị của Mặc Liên Thành.

Bản edit này bản quyền thuộc về Hạ An An.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro