Chương 102: Nàng chơi cùng thôi(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ khi hai người tới Sương Viện, lúc bước vào cửa thư phòng của Mặc Liên Thành, thình lình nhìn thấy hắn đang vẽ tranh. Quả nhiên, cái tên nam nhân này, cả ngày chỉ vẽ tranh và vẽ tranh còn không nữa thì là đánh đàn, chỉ còn thiếu điều thấy hắn ngâm thơ đối câu nữa thôi. Có khi nàng cũng cảm thấy hoài nghi, hắn không hoàn toàn là chỉ diễn trò cho tai mắt trong phủ thấy, có thể hắn cũng thật sự yêu thích những thứ đó.

Có hơi ngoài ý muốn một chút, bởi vì bản thân vốn cho rằng người lúc này đang ở Tuyết Viện - Mặc Tĩnh Hiên kia, vậy mà vẫn không ở lại Tuyết viện, không có đi tìm Nguyệt Lạp xúc tiến tình cảm a?

"Có việc gì sao?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt liếc nàng một cái, không để ý nhiều. Mà tay hắn ngay lúc nàng đến, một khắc này, chỉ vẻn vẹn là ngừng lại, hồi lâu sau đó tiếp tục vẽ tranh.

"Ta đến đây vì có một chuyện không hiểu rõ, nên muốn đến hỏi rõ ràng một chút." Khúc Đàn Nhi cũng không dài dòng, mở cửa đi thẳng lên núi, tiết kiệm thời gian, khỏi phiền phức.

"Ồ? Nói một chút ta nghe xem." Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, chờ nàng nói tiếp.

"Vương Gia ra lệnh cấm ta xuất phủ?"

"Đúng vậy."

"Ta muốn biết lý do tại sao?" Nàng không biết.

"Nếu không có việc gì, dĩ nhiên không cần xuất phủ."

"Vương Gia làm sao mà biết rõ ta không có việc gì hay vậy?"

"Bản Vương không cần biết rõ."

"Vương Gia, cấm người xuất phủ, cũng phải nên có một lý do, không phải sao? Không biết ta đã phạm  lỗi gì để ngài cảm thấy không cao hứng?"

"Ngươi nói thử xem?"

"Ta không biết." Khúc Đàn Nhi ít đi mấy phần ngữ điệu yếu đuối như thường ngày, mà lại có thêm sự gọn gàng linh hoạt hiếm có.
Hắn đã sớm nhìn thấy cá tính của nàng, nàng cũng không cần giả vờ giả vịt làm gì.

"Nếu đã không biết, vậy thì ngoan ngoãn ở bên trong Tuyết Viện, Bản Vương đã nói với ngươi rồi, nơi không nên đến, tốt nhất là đừng đi." Mặc Liên Thành cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

"Ta hơi mệt mỏi, nên muốn xuất phủ đi dạo một chút."

"Nếu mệt mỏi, thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi."

"Ta nghĩ ra phải mua vài món đồ, muốn xuất phủ đi mua." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Khúc Đàn Nhi ngày càng khó coi, mặc kệ đáp án cuối cùng sẽ là thế nào, nàng cảm thấy mình không nên dễ dàng buông tha hắn.

Nàng cũng không tin, Mặc Liên Thành sẽ làm đến tuyệt tình như thế.

"Để hạ nhân đi là được rồi." Mặc Liên Thành mười phần kiên nhẫn trả lời.

"Ta muốn mua vật phẩm dành riêng cho nữ tử."

"Để nha hoàn đi mua cũng như vậy thôi, các nàng cũng là nữ nhân." Mặc Liên Thành còn hay hơn, trực tiếp đem lời nói của nàng vặn lại, nửa phần cũng không thỏa hiệp.

"Bốp!" Khúc Đàn Nhi vỗ lên thư án, chung quy là tính tình nàng không thể nhịn nổi, phẫn nộ trong mắt trào ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ta nhất định phải đi?"

"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không."
Edit: Lily073
"Mặc Liên Thành, ngươi không nên ép người quá đáng."

"Ồ, dám cả gan gọi ra tên cùng họ của Bản Vương, ngươi biết đó là tội gì không?" Mặc Liên Thành hơi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng. Trên mặt  nửa phần tức giận cũng không thấy, trong mắt ngược lại là nghiền ngẫm quan sát nhiều hơn.

Nổi giận, cuối cùng cũng nổi giận. . .

"Vương Gia, ngài vừa mới nghe lầm a." Khúc Đàn Nhi kéo môi cười một tiếng, ngay lúc Mặc Liên Thành ngẩng đầu, lên một khắc này, tức giận trên mặt đã toàn bộ tiêu tan, thay vào đó là thần thái dịu dàng trước sau như một kia.

"Khụ khụ khụ! . . ."

Mặc Tĩnh Hiên sặc ngay lập tức, ho nhẹ một trận. Cơ bắp trên mặt sắp vặn vẹo đến dính lại một chỗ, đoán chừng ráng nhịn cười đến sắp bị nội thương.

Mà trước thư án, cuộc đối thoại của hai vị chủ xị vẫn còn đang tiếp tục.

"Ồ, thật sao?" Mặc Liên Thành cười  khổ hỏi lại.

"Vâng, vừa nãy thật sự là Vương Gia ngài đã nghe lầm, Đàn Nhi vừa mới nãy chỉ nói là, Vương Gia có thể để Đàn Nhi xuất phủ đi dạo một chút hay không." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, ngữ khí tiếp tục dịu dàng ngoan ngoãn. Chỉ là. . . Trên cánh tay kia, da gà đang điên cuồng thi nhau nổi lên, cho dù nàng muốn khống chế cũng không khống chế được.

Cứng rắn không dùng được, chỉ có thể đổi lại . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro