Chương 103: Bản Vương sợ ngươi không thua nổi(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như không có việc gì, thì lui xuống đi." Ánh mắt Mặc Liên Thành hướng về phía cửa ra vào ra hiệu, muốn nàng tự hiểu, sau đó cúi đầu. Tiếp tục nghiên cứu giấy vẽ trên bàn.

"Nhưng ta còn chưa nói xong. . ."

"Bản Vương bận rộn nhiều việc."

Mặt mày Khúc Đàn Nhi vốn đang dịu dàng ngoan ngoãn. . .lật một cái. . .dùng mềm yếu cũng không xong với hắn. Trong nháy mắt giọng điệu thay đổi, lạnh lùng mở miệng: "Mặc Liên Thành, ngươi cố ý."

"Cả tên cùng họ?"

"Thì sao? Tên đặt ra vốn là để cho người ta gọi. Chẳng lẽ tên ngươi phải là tên người?" Nếu hắn cảm thấy mình là cầm thú, như vậy nàng cũng không thể nói gì hơn. Ở Khúc Phủ hai năm, dù nóng giận thế nào nàng đều có thể đè xuống được, cũng ngụy trang bản thân hoàn hảo đến không chê vào đâu được, kết quả vừa gặp phải loại con hàng như Mặc Liên Thành, ngụy trang cỡ nào cũng tan tành.

"Khúc Đàn Nhi."

"Sao?" Đôi mắt đẹp của Khúc Đàn Nhi mất đi sự nhẫn nhịn, tức giận trả lời một câu, "Ta không có nổi giận, nếu như bị người ta gọi ra cả tên họ cũng không giận đến không phải người đâu."

"Ngươi, thật phiền phức."

". . ."

Kết quả, Khúc Đàn Nhi im miệng quỷ dị.

Phản ứng của Mặc Liên Thành quá kỳ quái, vậy mà cũng không tức giận? Hay là nghe không ra mình đang mình đang chửi hắn.

Ngừng lại hồi lâu, Khúc Đàn Nhi buồn bã nói: "Gia a, xin ban cho ta thư bỏ vợ đi."

"Thư bỏ vợ không có, xuất phủ cũng không có thể. Bất quá, hậu viện có một căn phòng không có người ở, nếu như ngươi thích, Bản vương có thể dẫn ngươi qua đó."

Đột nhiên, Khúc Đàn Nhi hai tay chống lên thư án, nghiên thân thể mảnh mai chồm về phía Mặc Liên Thành. Hai con ngươi thanh tịnh như nước nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc khuynh quốc của Mặc Liên Thành, đem cái dáng vẻ nghe lời trước sau như một vứt ra sau đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có hỏi: "Mặc Liên Thành, ngươi có cảm thấy gần đây ngươi thật rất kỳ quái hay không. Nếu đã chán ghét ta, tại sao lại không đưa hưu thư cho ta?"

"Bản Vương có nói chán ghét ngươi sao?"

"Cái này. . ." Không ghét mà cấm ta xuất phủ sao?

"Bát tẩu, kỳ thật Bát ca thật sự thích tẩu. Nếu không, đổi lại thành nữ nhân khác hành xử giống tẩu, khi nãy nháo loạn như vậy, sớm đã bị ném ra ngoài đại môn." Mặc Tĩnh Hiên khẽ cười một tiếng, nhịn không được nói chen vào một câu, thậm chí là muốn thay Vương huynh nhà mình kêu oan.

Edit: Lily073

"Đệ rất rãnh rỗi sao?" Mặc Liên Thành không giận, chỉ nhàn nhạt liếc qua Mặc Tĩnh Hiên.

"Khụ, không rãnh, Bát ca huynh cứ tiếp tục." Mặc Tĩnh Hiên toàn thân rùng mình một cái, lập tức im miệng.

"Ta. . ."

Khúc Đàn Nhi vừa muốn nói gì, Mặc Tĩnh Hiên đã nhanh hơn nàng một bước nói: "Bát tẩu, nếu như tẩu thật sự muốn ra ngoài, không bằng để đệ đưa tẩu đi, dù sao đệ cũng không có việc gì để làm, vừa tốt có thể sẵn tiện bảo vệ tẩu."

"Ra ngoài rồi thì không cần trở về." Mặc Liên Thành không nhanh không chậm ném xuống một câu.

"Bát ca! Huynh yên tâm, đệ sẽ mang Bát tẩu bình an trở về." Mặc Tĩnh Hiên nhất thời không cảm thấy được có điều không ổn, vẫn là mặt đầy ý cười, còn thiếu không có lấy tay vỗ bịch bịch vào ngực để chứng tỏ thành ý.

"Bát Vương Phủ chỉ là nơi nghỉ chân của đệ?"

"Bát ca?" Mặc Tĩnh Hiên cuối cùng cũng nghe ra chuyện không thích hợp, lập tức sợ Mặc Liên Thành làm thật, thu lại ý cười, mặt đầy lo lắng nhìn về phía Mặc Liên Thành.

Dưới đáy lòng Khúc Đàn Nhi lần nữa tức giận than thở một phen.

Nàng thật có chút hoài nghi, kiếp trước có phải bản thân thiếu nợ Mặc Liên Thành cái gì hay không, hay là giết cha mẹ của hắn? Hay là giết thê tử của hắn? Cho nên phải xuyên qua đến đây để cho hắn ngược đãi?

Lúc nghĩ đến chuyện này, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Mặc Liên Thành. Không còn bộ dáng cúi đầu cụp mắt phục tùng cùng nhu nhược ngày xưa. Ánh mắt thanh tịnh kiên định, làm cho cả người nàng tỏa ra thần thái dị thường, như có một sự phong hoa ý vị không thể nói thành lời.

Mặc Tĩnh Hiên nhìn thấy từ đầu đến cuối, chỗ sâu kín trong đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên và phức tạp. . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro