Chương 107: Ngươi cứ muốn thư bỏ vợ như vậy(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả, cả ba người đều trả lời như thế. Cái tiểu viện này quả thật chính là nơi các nàng muốn tìm, người sống trong đó cũng thật là người các nàng đang đi kiếm, bất quá, khác biệt duy nhất là. . . Gia chủ đáng ra nên ở trong viện hiện tại lại không có a. Nghe nói, không rõ đi đâu.

Sau đó. . .

Một lúc lâu sau.

Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm vừa bước vào đại môn Bát Vương Phủ, một khắc sau, tin tức về các nàng cũng đã truyền đến bên tai chủ nhân của Sương Viện đang ở tại Thư Phòng .

"Chủ tử, Vương Phi đã trở về." Vu Hạo khẽ cúi đầu, đem chuyện mình biết hồi bẫm kỹ càng rõ ràng.

"Ừh." Mặc Liên Thành lãnh đạm mà liếc mắt qua hắn, sau đó tiếp tục nhàn nhã mà vẽ chân dung trên tay.

"Vương Phi ra khỏi Vương Phủ, trực tiếp đi thẳng đến một cái hẻm nhỏ ở thành nam, dường như là đi tìm một người nào đó. Thủ hạ đã đi điều tra qua, người Vương phi muốn tìm là một thợ mộc nổi danh, đã từng làm cho Bát vương phủ một cái giường."

"Cái giường kia có phải là cái đang ở Tuyết viện hay không ?" Trong đôi mắt tĩnh mịch của Mặc Liên Thành lóe ra tia nghi hoặc cùng khó hiểu. Một cái giường kia, đến cùng là ẩn chứa bí mật gì? Vì sao nàng lại cố chấp muốn nó như vậy?

"Vâng." Vu Hạo chứng thực suy đoán của Mặc Liên Thành.

"Sau đó thì sao?"

"Người kia không có ở Kinh Thành, Vương Phi không tìm được người thì trở về, bất quá, trong lúc Vương Phi đang đi tìm người, có nhìn qua một căn nhà, sau đó mua luôn cái tiểu viện đó. Chỉ là lý do vì sao thì thuộc hạ không biết."

"Mua một cái tiểu viện?" Mặc Liên Thành gảy nhẹ mi phong, đối với hành động của Khúc Đàn Nhi không khỏi có một chút để ý.

"Chủ tử có muốn thuộc hạ đi ngăn lại?" Vu Hạo hỏi.

"Không cần, cứ tùy nàng. Bất quá, cái tiểu viện kia nếu như muốn thuê hạ nhân, những hạ nhân đó nhất định phải là người của Bản vương."

"Vâng." Vu Hạo cúi đầu, không nói gì thêm.

"Không còn chuyện của ngươi, lui xuống đi." Mặc Liên Thành khoát khoát tay, để Vu Hạo lui đi xuống.

Vu Hạo không nói thêm gì nữa, chậm rãi lui xuống.

Trong phòng, lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh. Mà người họa sĩ cũng không hề dừng tay, tiếp tục vẽ bức tranh tựa như vẽ mãi cũng không xong kia. Đến mức thật ra cuối cùng là đang vẽ cái gì, lại không có ai biết được.

Đêm khuya, một chỗ yên tĩnh trong Tuyết Viện.

Edit: Lily073

Khúc Đàn Nhi ngủ tới nửa đêm, nghiêng người qua bên cạnh, có chút khát nước, nhưng lại lười đứng lên. Vẻn vẹn chỉ hơi hơi hở ra một đường trên khóe mắt, xuyên qua ánh đèn lờ mờ, mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy trong phòng có người . . . Có người? !

Cái giật mình này thật không thể coi thường, giật cả người ngồi dậy luôn.

"Người nào? !" Nàng bỗng nhiên kéo rèm giường lên.

Thình lình, thấy có người đang tĩnh tọa bên cạnh bàn ở giữa phòng ngủ, chính là Mặc Liên Thành.

Mặc Liên Thành cũng không ngờ tới nàng sẽ thức giấc, ghé mắt thoáng nhìn thấy nàng xốc lên rèm giường. . . Vẻn vẹn chỉ mặc một bộ tiết y (đồ ngủ ngày xưa) màu trắng,  mắt phượng kia đột nhiên nhắm lại, lộ ra một tia quái dị, "Tỉnh sao?"

Khúc Đàn Nhi vừa thấy là Mặc Liên Thành, không rõ vì sao tâm trạng lại buông lỏng một hơi.

"Người dọa người, hù chết người. . . Phiền Vương Gia lần sau có đến, trước tiên thông báo dùm một tiếng."

"Làm sao? Bản Vương rất đáng sợ."

"Đương nhiên, quỷ bình thường đều là ra khỏi động vào buổi tối mà."

". . ." Mặc Liên Thành nhíu mày, quanh co lòng vòng mắng hắn giống quỷ?

Nếu Vương Gia người ta đại giá quang lâm, Khúc Đàn Nhi dĩ nhiên là không thể tiếp tục nằm, nhưng lại lười phải xuống giường. Nên khoác một kiện áo ngoài, ngồi dậy xếp bằng trên giường: "Đêm hôm khuya khoắt, Vương Gia đến có chuyện gì?"

"Không có, chỉ là. . . Nhàn rỗi nhàm chán đến ngồi một chút."

"Ha ha, ngươi cảm thấy cái cớ này sẽ làm người ta tin?"

Con ngươi Mặc Liên Thành khẽ động, cười nói: "Ngươi. . . Hôm nay có chút bất đồng so với thường ngày, tại sao lại không tiếp tục giả vờ?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro