Chương 108: Ngươi cứ muốn thư bỏ vợ như vậy(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mệt mỏi, tự nhiên muốn được sống tự tại một chút. Vương Gia không muốn sao?" Khúc Đàn Nhi duỗi duỗi chân, lộ ra mấy phần nhàn nhã, mái tóc đen dài tùy ý rơi trên áo choàng, chẳng những không tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại thêm có mấy phần dáng vẻ mỹ nhân lười biếng trông rất đáng yêu, tự nhiên có một sức hấp dẫn khó tả.

Mắt phượng hẹp dài của Mặc Liên Thành khẽ động, lo lắng nói: "Ngươi là muốn. . . Bản Vương cũng tùy hứng một lần?"

"Có gì không được?"

"Ừm, rất đúng." Mặc Liên Thành nhẹ nhàng gật đầu, có vẻ như cảm thấy đề nghị của nàng không sai, cũng rất giống ý nghĩ từng phát sinh trong lòng "Bộ dáng ngươi bây giờ và ban ngày thật không giống nhau. Hoặc là. . .đây mới thật sự là ngươi?"

"Không, ban ngày cũng là ta. Ngụy trang. . .cũng xem như là một khía cạnh của tính cách. Nói không chừng, hiện tại ta cũng là đang ngụy trang thôi. Ha ha!" Người ở trên giường vô tư nói, cười đến có chút tùy ý.

"Có lý."

Nửa ngày, hai người cũng đều trầm mặc.

Khúc Đàn Nhi ngáp một cái, có chút không đoán được hắn đến cùng là muốn làm gì: "Vương Gia có lời gì cứ hỏi thẳng, đêm dài, thật có chút mệt mỏi. . . Ngươi không ngủ, còn ta muốn ngủ."

"Cái giường này. . . Ngươi muốn lấy nó để làm gì?"

"Dùng để ngủ." Khúc Đàn Nhi không chút suy nghĩ trả lời.

"Giường Bản Vương đã ngủ 20 năm, ngươi cứ như vậy mà thích?"

"Ừh. . ." Một câu hỏi này, ngược lain làm cho Khúc Đàn Nhi tỉnh hẳn, một chút xíu buồn ngủ cũng không còn. Thì ra là vì lý do này. Chẳng lẽ hôm qua xuất phủ làm những gì, Mặc Liên Thành đều đã nghe ngóng được? Cho dù là thật sự không có phái người đi cùng, khẳng định cũng sẽ ngầm cho người theo dõi. Trong truyện không phải đều viết như thế sao, bình thường TV cũng hay diễn như vậy

"Trực tiếp thích Bản Vương không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ Bản Vương còn không so được với một cái giường kia?"

Edit: Lily073

Nghe vậy, Khúc Đàn Nhi đột ngột rõ ràng cái gì gọi là lòng hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo. Mà Mặc Liên Thành bất quá cũng chỉ là một người bình thường, dù có thế lực mạnh thế nào, cũng sẽ có hiếu kỳ. Đoán chừng gần đây những thứ liên quan đến chuyện cái giường, hắn khẳng định đã điều tra không ít. Như vậy hắn đêm khuya đến nơi này, nhất định là để . . .vì bí mật của cái giường kia? Hắc hắc.

Bất thình lình, đôi mắt đẹp của Khúc Đàn Nhi lóe lên, theo đó khóe miệng cong lên, lộ ra một ý cười giảo hoạt, bất quá rất nhanh thu lại, khẽ cười nói: "Vương Gia đại nhân ah, có phải rất hiếu kỳ hay không? Dĩ nhiên ta có thể nói cho ngươi. Chỉ cần ngươi ban cho ta thư bỏ vợ, ta lập tức cho ngươi đáp án. Còn có, sẽ cho phép ngươi hỏi bất kì vấn đề gì, ta nhất định biết gì nói nấy."

Ban cho nàng thư bỏ vợ? ! Vừa mua tiểu viện kia chẳng lẽ chính là để chuẩn bị đường lui cho mình?

Phút chốc, Mặc Liên Thành đứng lên, trên gương mặt tuấn mỹ không một gợn sóng. Bước chân nhàn nhã bước tới trước giường, đứng yên lặng âm thầm quan sát bộ dáng ngồi xếp bằng bên trên. Mà nàng cũng đang miễn cưỡng ngẩn cái đầu nhỏ lên, thản nhiên như không nhìn lại hắn. Hắn giương nhẹ khóe miệng, nhàn nhạt hỏi:"Ngươi cứ muốn thư bỏ vợ như vậy?"

"Đương nhiên, Gia, cái này không phải là biết rõ còn cố hỏi sao." Nàng cười.

"Vậy cũng không phải không có khả năng."

Con ngươi Khúc Đàn Nhi sáng lên, tư thái miễn cưỡng lập tức biến mất, hắn cuối cùng cũng chịu thả ra? Nàng lập tức có chút kích động hỏi: "Nói một chút điều kiện của ngươi đi? !"

Mặc Liên Thành thấy nàng mặt đầy vui mừng, ý cười bên môi càng đậm.

Nửa ngày, hắn vẫn chỉ là ý tứ sâu xa nhìn nàng chăm chú, im miệng không nói.

"Vương Gia là muốn đổi ý sao?" Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi tối sầm lại, đùa nàng cho vui a?

"Bản Vương nói là làm."

"Vậy ngươi còn do dự cái gì?" Khúc Đàn Nhi cảm thấy, mặc kệ hắn đưa ra điều kiện gì cũng xem như là có một hy vọng. Lại nói, đó cũng là cơ hội khó có được.

P/s: Chương sau có người bị mần thịt a =>_<=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro