Chương 109: Ngươi cứ muốn thư bỏ vợ như vậy(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc Đàn Nhi hiểu rất rõ, con hàng Mặc Liên Thành này, tuy tính tình không có gì tốt, nhưng cơ bản cũng giống như hắn nói, nói được làm được. Giống như khi ban ngày, đã thua là đồng ý cho nàng xuất phủ.

"Ngươi cứ không kịp chờ đợi như vậy?"

"Ta là sợ Vương Gia nói không giữ lời."

"Ha ha!" Mặc Liên Thành cười đến vân đạm phong khinh, đột nhiên thu lại tiếng cười, hời hợt ném xuống một câu nói chắc như bắp, có tính ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng:  "Muốn hưu thư (thư bỏ vợ)? Được ! Thị tẩm bảy đêm, làm thoả mãn Bổn Vương, ta sẽ đưa cho ngươi."

"Cái gì? !" Khúc Đàn Nhi biến sắc, hoài nghi điều mình vừa nghe thấy.

Hắn, hắn, hắn. . . Hắn vừa mới nói cái gì?

"Làm sao? Không muốn à? Cho ngươi thời gian một khắc để cân nhắc. Qua một khắc đó, ngươi cũng đừng trách Bản vương không cho ngươi cơ hội, là do chính ngươi chủ động từ bỏ mà thôi. Haha!" Mặc Liên Thành cười quái dị, dường như không một chút lo lắng câu trả lời chắc chắn của nàng là gì, tựa như đã đoán được, nàng khẳng định sẽ từ bỏ cơ hội kiểu này. Buồn cười liếc nhìn nàng một cái, đang nhàn nhã quay người, bước chân muốn đi đến phía cửa ra vào.

Đừng nói là một khắc, sao không nói thẳng ra là không cho nàng nửa phần cơ hội suy nghĩ luôn đi.

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi co rút, cuối cùng cũng giành giật lại được thần trí từ trong kinh ngạc. 

Cái tên nam nhân này, căn bản là đang đùa giỡn nàng sao? Hay vừa rồi chỉ là do hắn thuận miệng nói ra, nên hối hận không kịp, bây giờ muốn trốn? Nếu để cho hắn bước ra khỏi cánh cửa kia, đừng nói là một khắc, dù là một canh giờ nàng muốn gật đầu cũng không thể tìm không tìm được hắn. Nếu qua khỏi thời cơ, không phải là chính nàng không nắm bắt cơ hội này sao, cũng không thể trách hắn đã không cho nàng một con đường.

Âm hiểm giảo hoạt!

"Dừng lại!" Khúc Đàn Nhi ngay lúc Mặc Liên Thành đứng trước cửa phòng, một khắc ngay khi hắn định bước ra khỏi bậc cửa, lập tức lên tiếng ngăn lại. Sau đó khuôn mặt nhỏ của nàng bối rối,bảy đêm. . .Trong sạch? Thân thể vốn không phải là của mình, có phải cũng không liên quan nhiều lắm hay không? Tuy lương tâm có chút bất an, nhưng nếu cầm được thư bỏ vợ trong tay, sau đó tự mình rời khỏi Vương phủ đi tìm ngọc thạch, thì sẽ có thể xuyên trở về sớm một chút.. . Chỉ có thể xin lỗi chủ nhân của thân thể này. . .Nếu cô ta trở về, liệu có hận nàng hay không?!

Sao có thể, nàng làm chuyện này không phải cũng vì muốn "nàng ta" trở về sao?. . .

Khúc Đàn Nhi cắn răng một cái, gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi." Hắn cũng giống như bộ dạng của các nữ nhân trong Vương phủ này mà thôi, thể chất thuộc dạng "gió thổi là ngã" không phải sao. Chỉ sợ cơ thể hắn sẽ sớm không chịu đựng được a, nàng mới là không tin hắn có thể liên tục bảy ngày bảy đêm mà không buồn nôn! Hắc hắc, đoàn chừng mới một hai lần là đã không đi được. . . 

Ở cửa ra vào, Mặc Liên Thành nghe xong, trong màn đêm, cười một tiếng quỷ dị.

"Hạo, phong tỏa tin tức, trong bảy ngày bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. . ." Mặc Liên Thành hướng về phía bên ngoài phân phó vài câu.

Edit:Lily073

Tay áo dài vung lên, cửa lớn một lần nữa bị khóa,

Sau một khắc, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng lại.

Thoát y, lên giường, thả màn!

Bên trong chiếc giường thêm một người liền trở nên eo hẹp, trời đất lờ mờ, nhỏ bé. Khúc Đàn Nhi lờ mờ cảm thấy có một luồng khí tức nam tử mãnh liệt ào tới. Một giây sau, thân thể bị ôm chặt, tương tự, đôi môi cũng bị chiếm đoạt điên cuồng.

Không ổn! Nàng đang gặp một con sói đói sao? Không đúng, nàng bị lừa! Suy nghĩ một chút, nếu ngày nào cũng ở Thư phòng vẽ tranh, đánh đàn, giống như một nam tử nhu hòa yếu đuối. Thì liệu có thể có được. . . . thân thể vô cùng rắn chắc đang ở dưới lớp cẩm tú trường bào kia không a!

"Ách. . . Ưm, ta. . ." Nàng muốn đổi ý!

Chỉ là, nàng muốn nói chuyện lại không có cách nào mở miệng.

Lúc nàngsửng sốt muốn thốt lên, vừa mở miệng lại bị nụ hôn của hắn giam lại, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho. Hôn không có một chút dịu dàng nào, tựa như đang trừng phạt, cũng giống như một con sói tham lam, hết lần này tới lần khác, giống như núi lửa bộc phát. nàng bị hôn đến có chút choáng váng quay cuồng, suy nghĩ trong đầu đều bị gián đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro