Chương 115: Ngươi cản đường Bản vương(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mặc Liên Thành thản nhiên nói ra một câu: "Nhưng là, mạch suy nghĩ của Bản vương sẽ chạy mất."

"Ta chỉ nói một câu."

"Bản Vương không rảnh."

"Ngươi cứ nghe một câu." Nha, cái tên nam nhân này, thật sự là làm cho người ta hận không thể xé hắn ra thành tám mảnh.

Mặc Liên Thành im lặng, có vẻ như cũng lười quan tâm tới, bàn tay trắng nõn chậm rãi nâng lên, ngón tay ngọc xanh thẫm khá là quái dị. Chậm rãi hướng đến cái đầu nhỏ của nàng, từ từ muốn điểm vào.

Mắt phượng của Khúc Đàn Nhi đột nhiên giật mình, theo bản năng nhích qua phía bên cạnh ngay tức khắc, nguy hiểm a, nguy hiểm quá. Nàng còn chưa quên chuyện vừa rồi, cái tên nam nhân xấu bụng này, chỉ nhẹ nhàng nâng ngón tay lên một chút, làm cả người nàng giống như đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực sau đó ngã xuống. Tiếp theo sau đó, nàng duy trì một khoảng cách an toàn với hắn, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, nói thẳng vào vấn đề: "Ta muốn xuất phủ."

Edit:Lily073

Nhưng trả lời nàng chỉ là một thân ảnh trầm mặc nhất mực đi lên phía trước.

"Ta nói ta muốn xuất phủ." Khúc Đàn Nhi lại hô với theo sau lưng Mặc Liên Thành một câu, hơn nữa, tiếng trước đều lớn hơn tiếng sau một chút.

Chỉ là, người trầm mặc vẫn là trầm mặc, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại một chút.

Khúc Đàn Nhi cũng biết, nếu mình chọc giận Mặc Liên Thành, kết cục của bản thân nhất định sẽ rất thảm. Có đôi khi nàng vẫn muốn tự khuyên nhủ bản thân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, mà cái tên trước mắt là một người rất dễ dàng bỏ qua a. Thế là, nàng bước về phía trước.

Theo nàng biết, lát nữa khẳng định hắn sẽ hỏi.

"Có việc gì?" Mặc Liên Thành đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.

Quả nhiên, nàng đoán không sai.

Khúc Đàn Nhi bĩu môi một cái "Không có gì." Có việc cũng chỉ có một chuyện duy nhất nàng, muốn, ra, phủ.

"Nếu không còn việc gì thì đi lên mài mực thay Bản vương đi"

". . ." Nhìn a, đoán rất chính xác.

Khúc Đàn Nhi nhất thời nửa khắc hoàn toàn không có phản ứng, chỉ là mắt híp lại rồi gắt gao trừng lớn nhìn thân ảnh đang bước vào cửa Thư phòng kia. Mà trong đầu suy nghĩ duy nhất là tính toán một lát, phải làm thế nào để hắn đồng ý cho nàng xuất phủ?

Bước vào thư phòng, tiếp tục công việc mài mực dạo.

Hai người cùng nhau im lặng.

Mặc Liên Thành vẽ tranh, một bức tranh sơn thủy dần dần hình thành. Còn Khúc Đàn Nhi thờ ơ mà cọ cọ chà chà thanh mực, an tĩnh hết mức có thể.

Đến nỗi cả Kính Tâm và Vu Hạo lúc này đang ở trong phòng cũng tỏ ra im lặng tuyệt đối.

Quá mức yên tĩnh, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, gây nên sự bất an trong lòng.

Khúc Đàn Nhi một bên mài mực, một bên liếc nhìn Mặc Liên Thành đang vẽ, ngẫu nhiên lại nhìn qua tình huống của Vu Hạo và Kính Tâm bên kia, sau đó lại cụp mắt, mím môi típ tục. . .mài mực.

"Bát ca."

Bên ngoài bất thình lình truyền thẳng vào một tiếng hô.

Âm thanh vừa dứt, hai con ngươi Khúc Đàn Nhi sáng lên, đôi môi đang nhếch lập tức giãn ra, thậm chí còn không khỏi có chút giương lên.

Tay Mặc Liên Thành lại hơi run một chút, vẽ sai một nét.

"A, Bát tẩu, tẩu cũng ở đây a."Mặc Tĩnh Hiên ý cười đang đậm, đạp mạnh vào cửa phòng, đi thẳng vào cái ghế bên trong ngồi xuống.

"Đúng vậy a, thật trùng hợp." Lời này nghe ra cũng quá mức qua loa.

Hai người sau khi chào hỏi xã giao cũng không nói thêm gì, cả hai ánh mắt đều nhìn về phía lão đại đang ngồi trong thư phòng.

Mà ánh mắt Mặc Liên Thành đang đặt trong bức họa lại chậm rãi nâng lên, không phải nhìn về phía người mới đến là Mặc Tĩnh Hiên mà là chuyển về phía Khúc Đàn Nhi. Ánh mắt vẫn bình tĩnh không lay động, vẫn nhu hòa như trăng sáng trên trời như cũ, lại có cảm giác nhiều hơn một cái gì đó so với trước kia.

Nhưng mà, từ đáy lòng Khúc Đàn Nhi bỗng dưng phát lạnh, trực giác nói với nàng rằng nam nhân xấu bụng đang tức giận? Sao có thể? Hắn tức cái gì cơ chứ? Vừa rồi hắn vẽ sai một nét thì mắc mớ gì đến nàng? Nàng chưa có làm cái gì hết không phải sao? Muốn trách thì cũng là trách Thập tứ đệ của hắn. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro