Chương 123: Sống đơn giản đã là hạnh phúc(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước thư án, có hai người ngồi chung một cái ghế dựa. Một nam nho nhã an nhiên, bàn tay trắng nõn chấp bút vẽ tranh, mà tĩnh tọa bên cạnh là một mỹ nhân tuyệt sắc dịu dàng chuyên tâm vì hắn mà mài mực, khuôn mặt tinh xảo như vẽ nở nụ cười yếu ớt.

Thật đúng là một hình ảnh tiêu biểu cho một đôi tuấn nam mỹ nữ lưu luyến tình thâm.

Mặc Dịch Hoài ánh mắt lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt sự lạnh lùng  ẩn chứa nơi đáy mắt kia biến mất không thấy tăm hơi.

"Đại Vương Huynh tới a." Mặc Liên Thành khẽ nâng đầu, cười nhạt mà nhìn người đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua ra hiệu với Vu Hạo đang theo sát phía sau.

"Đàn Nhi tham kiến Đại Vương Gia." Động tác của Khúc Đàn Nhi cũng không chậm, ngay lúc Mặc Liên Thành vừa dứt lời liền mở miệng theo. Chỉ là không đứng dậy hành lễ như ngày xưa, thủy chung vẫn ngồi nhàn nhã ngay tại chỗ. Chỉ vì. . .con hàng Mặc Liên Thành này đã đem toàn bộ trọng lượng cơ thể chuyển lên người nàng, làm cho ngay cả cơ hội nhúc nhích nàng cũng không có.

Nàng nên vui mừng vì hắn tín nhiệm nàng, hay là nên đau khổ vì bị hắn kéo theo xuống nước đây?

"Không cần khách sáo. Bản Vương bất thình lình tới bái phỏng, ngược lại là không ngờ nhìn thấy tình cảm của hai người các ngươi lại tốt như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ." Mặc Dịch Hoài khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi vào trong, ngồi xuống ghế bên phải dành cho khách đặt ở thư phòng. Mà ánh mắt cũng sẽ như vô ý hay cố ý nhìn vào Khúc Đàn Nhi.

"Là do Vương Gia tốt với Đàn Nhi a, có thể cùng Bát Vương Gia vĩnh kết đồng tâm, là phúc khí của Đàn Nhi, để Đại Vương Gia chê cười rồi." Khúc Đàn Nhi thẹn thùng cười một tiếng, lông mày và lông mi hơi khẽ rũ xuống, đúng tư thái tiêu chuẩn của tiểu nữ nhân ôn nhu.

Chỉ là. . . Nàng muốn ói quá, lời này thật là không phải người nói mà.

Editor:Lily073

"Bát Vương Đệ thật sự là có phúc khí." Mặc Dịch Hoài nói với cảm giác khó chịu.

"Ha ha, Bản Vương cũng cảm thấy như vậy. Bất quá, hôm nay Đại Vương Huynh tìm đến Bản Vương là có chuyện quan trọng gì sao?" Mặc Liên Thành sang sảng cười một tiếng, lập tức trực tiếp đi vào vấn đề chính, vết thương trên vả vai do cử động đã có dấu hiệu bị hở ra, nhưng hắn ngay cả lông mài cũng không nhíu một chút nào.

"Đệ không nói Bản vương cũng xém chút quên mất. Hôm qua có thích khách đi vào phủ của ta, lúc bị thị vệ truy đuổi thì thấy hắn chạy vào Bát vương phủ. Bọn họ đêm khuya không dám quấy rầy Bát vương đệ nên một mực chờ ở ngoài phủ, cũng không thấy thích khách đi ra. Cho nên Bản vương đặc biệt đến hỏi Bát vương đệ một chút, tối hôm qua quý phủ không biết có xảy ra việc gì khác thường không?" Mặc Dịch Hoài có dụng ý nhìn Mặc Liên Thành, có lẽ là đang xem xét phản ứng của Mặc Liên Thành.

"Cái gì? Có cả chuyện như vậy?" Mặc Liên Thành có chút khiếp sợ nhìn về phía hắn ta, giống như đối với việc hắn nói, hoàn toàn ở trong trạng thái bất ngờ, lời nói ra một nửa, bất thình lình chuyển ánh mắt qua Khúc Đàn Nhi hỏi thăm: "Vương phi, tối hôm qua nàng có thấy thích khách gì đó không? Hoặc là có nghe được động tĩnh gì lạ chẳng hạn?"

"Thích khách thì không có, bất quá..."

"Bất quá cái gì?" Ánh mắt Mặc Dịch Hoài ngưng trọng, chăm chú nhìn Khúc Đàn Nhi.

"Ồ, bất quá cái gì?" Mặc Liên Thành cũng rất hứng thú nhìn nàng, cũng như hắn chờ câu trả lời của nàng.

"Bất quá, Đàn Nhi trong mắt chỉ thấy có Vương Gia ngài. Nếu không, tại sao Đàn Nhi bây giờ lại ở chỗ này, mà Vương Gia cũng thế nào lại ngồi đây vẽ tranh được." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, lời nói nhàn nhã, càng lộ vẻ tùy ý.

Mặc Dịch Hoài liếc nhìn nàng một cái, trong mắt hơi hiện lên vẻ thất vọng.

"Nếu như nói đến thích khách, Đàn Nhi thật sự còn không nghe hạ nhân nói đến,không biết có phải Đại Vương Gia lầmhay không, đêm qua trong phủ tất cả đều rất tốt ah. Nếu như ngài không tin, có thể hỏi Bát Vương Gia ah." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng trình bày, lập tức ngẩng đầu nhìn về Mặc Liên Thành giống như nhu tình như nước.

Mặc Liên Thành cũng đang ôn nhu mà chăm chú nhìn nàng.

Bốn mắt từ từ chạm nhau, có vẻ như bốn phía nồng tình. . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro