Chương 124: Sống đơn giản đã là hạnh phúc(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp theo sau đó, Mặc Liên Thành cười khổ nói: "Hỏi Bản Vương cùng hỏi nàng không phải cũng như nhau sao? Nếu như Bản vương nhớ không lầm mà nói, tối hôm qua hình như Bản vương ở một chỗ cùng với nàng suốt cả đêm a, chẳng lẽ nhanh như vậynàng đã quên?"

Rõ ràng chính là một câu nói chuyện nhưng lại có vẻ mập mờ, hơn nữa lại là sự thật. Nhưng khi nói ra lại làm cho người khác nghe xong lại hiểu theo một ý nghĩa khác.

"Đúng vậy a, Đàn Nhi làm sao mà quên được, tối hôm qua xém chút là mệt chết Đàn Nhi, ahihi" Khúc Đàn Nhi cong cong khóe miệng, tựa như muốn cười, nhưng làm thế nào cũng không thấy nụ cười đi ra.

Nhìn hắn mà xem, cùng với nàng làm cả chiêu này. Vậy thì nàng gặp chiêu phá chiêu, ai sợ ai.

Hắn đã muốn mập mờ, vậy nàng sẽ nhân tiện thêm chút dầu, thêm chút dấm.

Đột nhiên sắc mặt Mặc Dịch Hoài càng ngày càng khó coi, hai tay nắm chặt, giống như đang ẩn nhẫn cái gì. Hai người có qua có lại, không có nhiều cũng không có nói huỵch tẹt ra cái gì, nhưng làm cho người nghe được lại vô cùng chói tay. Đặc biệt là nữ tử kia, lòng của nàng đã từng. . .

"Bát Vương Đệ cùng Bát Vương Phi, ngược lại là rất ân ái a."

"Để Đại Vương Gia chê cười rồi." Khúc Đàn Nhi lại cười càng kiều diễm, tựa như là cố ý, gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ một chút, lại nghiêng đầu ôn nhu cười với Mặc Liên Thành. Tay nhỏ bạch ngọc nhẹ nhàng giơ lên, dùng ống tay áo khe khẽ giúp Mặc Liên Thành lau đi mồ hôi rịn ra trên trán hắn, đem tiết mục ân ái này diễn hoàn toàn đạt chuẩn: "Nhìn chàng xem, mỗi ngày vẽ tranh đều vẽ lâu như vậy, có phải đã mệt mỏi rồi không? Hay là trời hôm nay hơi nóng? Nhìn mồ hôi chàng chảy ra như vậy, không sợ có người đau lòng hay sao. . . "

Editor: Lily073

"Bản Vương đúng là có hơi mệt." Mặc Liên Thành nói, thuận thế hướng đến trên vai nàng trên vai dựa vào. Đường cong hoàn mỹ nơi khóe môi giương lên ý cười, giống như gió xuân phất qua thơm ngát trăm hoa, tuyệt diễm đến vô cùng làm người ta hoa mắt.

Đã có một bờ vai có thể dựa vào, vậy thì cần gì phải ngồi cho lãng phí sức lực bản thân?

"Ha ha, vậy thì hãy dựa vào vai thiếp đi." Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, ánh mắt khẽ biến, nhưng chỉ là trong nháy mắt cái gì cũng không thấy nữa. Bất quá chi tiết làm tăng kịch tính này thì tính sao đây? Nói rõ ràng một chút tốt hơn, trách cho một số tên nào đó trở mặt quỵt nợ, vậy thì nàng lỗ nặng sao: "Chuyện tốt đi đôi, lại thêm gấp đôi a" 

Mười lần xuất phủ nữa, đối với nàng cũng xem như đủ vốn.

Màn kịch này, nàng chẳng những diễn, còn phối hợp với hắn đến mức hoàn hảo, không thể bắt bẻ chút nào a.

"Vậy không bằng Bản Vương cho nàng thêm một thị vệ đi cùng, nàng thấy thế nào?" Mắt phượng Mặc Liên Thành vô tình liếc nàng một cái, đối với yêu cầu của nàng, không có nói được cũng thực sự không có phản đối.

"Không cần, đa tạ, ngươi giữ lại cho bản thân dùng đi." Nói đùa sao, còn đưa nàng thị vệ theo bảo vệ cho an toàn hả, nàng nhìn hắn chắc chắn là không có tốt bụng như vậy.

"Ừm? Không đồng ý. . ." Mặc Liên Thành cười nhạt, tuy là đang nói với nàng nhưng ánh mắt lại như vô tình hay cố ý lướt qua Mặc Dịch Hoài, mà mỗi lần quét qua một cái, ý cười nơi khóe miệng lại càng sâu.

Sau đó. . .

"Nàng cảm thấy bộ dạng của chúng ta bây giờ, người khác nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào?"

". . ." Hắc tuyến trên trán Khúc Đàn Nhi vừa biến mất lại xuất hiện. Không cần hắn nói nàng cũng rất rõ ràng tình trạng của họ hiện giờ là như thế nào, hơn nữa nàng đâu có thiểu năng, càng không phải là đui mù. .

Tình nồng ý mật, chứa chan ân ái, không khí mập mờ đến nỗi sắp chảy nước.

Mà tình trạng của hai người lúc này, trong mắt Mặc Dịch Hoài nhìn thấy, quả thực là một bộ dáng ân ái tiêu chuẩn. Mà ngay cả Vu Hạ đang đứng một bên, thấy loại tình huống này toàn thân cũng có hơi cứng ngắc.

"Đại Vương Gia, thật là làm cho ngài chê cười." Khúc Đàn Nhi quay đầu, nhìn Mặc Dịch Hoài cười khẽ một cái. Tên nam nhân này, cho dù muốn nhìn nàng cũng không cần gấp gáp nhìn chằm chằm như thế a. Tuy là được trai đẹp nhìn là chuyện tốt, nhưng loại chuyện tốt này nàng không có nhu cầu chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro