Chương 125: Sống đơn giản đã là hạnh phúc(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bát Vương Đệ có đối xử tốt với nàng không?" Mặc Dịch Hoài trở nên thất thần, không tự giác hỏi ra những lời này.

"Rất tốt, Vương Gia rất thương Đàn Nhi, tạ Đại Vương Gia quan tâm." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng trả lời.

"Vậy là tốt rồi."

"Đại Vương Huynh dường như rất quan tâm Vương phi của Bản vương?" Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, cười như không cười nhìn về phía Mặc Dịch Hoài.

"Là Bát Vương Đệ quá nhạy cảm thôi."

"Ồ, vậy sao?"

"Nếu như Bát Vương Đệ không có việc gì nữa thì Bản Vương trở về vậy."

"Vu Hạo tiễn Đại Vương Gia xuất phủ." Mặc Liên Thành cườinhạt một tiếng, cũng không để ý hắn nữa, đánh mắt ra hiệu cho Vu Hạo.

"Không cần, Bản Vương biết đường đi." Mặc Dịch Hoài khoát khoát tay, đứng dậy quay người lập tức bước đi.

Mặc Dịch Hoài vừa đi, cửa vừa đóng, hai mắt Khúc Đàn Nhi liền trừng về phía người nào đó đang tựa đầu rất thoải mái trên bả vai mình, khóe miệng kéo một cái, sắc mặt không thiện cảm, ngữ khí cũng không tốt hơn chỗ nào: "Dựa vào rất thoải mái sao?"

Hắn thì tốt rồi, dựa vào không mệt, nhưng nàng đỡ hắn mệt muốn chết.

Vậy hôm qua lúc cõng hắn còn mệt mỏi cỡ nào nữa đây? Bất quá tối hôm qua chỉ lo cứu người, không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy. . .

Edit:Lily073

"Không được cứng lắm." Mặc Liên Thành khẽ mở bờ môi, tùy ý trả lời.

"Ngồi thẳng người cũng đâu có phiền phức đúng không?" Khúc Đàn Nhi hỏi lại.

"Quả thực."

"Vậy không bằng xin Vương Gia ngươi đem người ngồi thẳng lại, nhân tiện xách đầu xê ra dùm."

"Mượn dựa vào một chút có chết ai không?"

"Ồ, được, chỉ cần tăng giá lên thôi. Dù sao ta cũng không ngại được xuất phủ quá nhiều lần đâu." Khúc Đàn Nhi không quan tâm, ngược lại tùy ý trả lời. Nếu đã như vậy, vậy thì cả nhà đều vui, hắn được thoải mái mà dựa, vậy nàng cũng vui vẻ hài lòng mà đỡ hắn.

"Nữ nhân tham lam quá không tốt."

"Không thể nói như vậy, cái này không phải gọi là tham mà gọi là xứng đáng được."

"Ồ?" Mặc Liên Thành cười nhạt, cũng không tiếp tục dựa vào người nàng, nghiêng người ngồi dậy.

"Nếu không còn việc gì nữa, vậy ta có thể ra ngoài rồi?" Khúc Đàn Nhi ngáp nhẹ một cái, hỏi ý hắn.

"Ừm." Mặc Liên Thành không nói gì thêm nữa, trực tiếp đồng ý.

Khúc Đàn Nhi lập tức đứng dậy đi thẳng đến cửa ra vào.

Từ thư phòng đi ra, vốn nghĩ là muốn đi thẳng về Tuyết viện, lăn qua lăn lại cả đêm, lại bận rộn suốt cả buổi sáng, lúc này chắc Kính Tâm cũng đã đi tìm nàng khắp nơi.

Chỉ là. . .

"Bát Vương Phi."

Một tiếng gọi khẽ làm cho bước chân của Khúc Đàn Nhi lập tức dừng hẳn lại, thân thể cứng ngắc đứng lại nhưng không có quay người, một trận bi phẫn ập đến trên cả khuôn mặt nhỏ. Người này đúng thật là âm hồn bất tán mà, không phải vừa gặp ở Thư phòng sao? Nói đi còn chưa đi, không lẽ là núp sẵn ở đây chờ nàng?

"Làm sao vậy? Bát vương phi không muốn nhìn thấy Bản vương sao?" Mặc Dịch Hoài chậm rãi bước đến gần.

"Đàn Nhi tham kiến Vương gia, không biết Đại vương gia tìm Đàn Nhi có chuyện gì?" Khúc Đàn Nhi hít sâu một hơi, khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, rồi không nhanh không chậm xoay người lại, nhẹ nhàng thi lễ, cười nhạt nhìn Mặc Dịch Hoài.

"Không có chuyện thì không thể tìm nàng sao? Nhanh như vậy đã quên mất Bản vương? Nàng như vậy thật làm cho Bản vương trong lòng cảm thấy khó chịu, rất không thoải mái a." Mặc Dịch Hoài gảy nhẹ lông mày, đối với sự xa cách của Khúc Đàn Nhi khẽ nói với một chút bất mãn.

"Đàn Nhi không hiểu Đại Vương Gia có ý gì?"

"Nàng hiểu, nàng hiểu rất rõ ý của Bản vương là gì."

"Đại Vương Gia muốn nói gì?" Khúc Đàn Nhi rũ lông mài và lông mi xuống, không nhìn thẳng vào mắt Mặc Dịch Hoài. Chợt thấy Mặc Dịch Hoài tiến lại gần, không khỏi hơi lui về sau mấy bước, duy trì khoảng cách thích hợp. Tên nam nhân này muốn làm gì? Nếu không phải không có ý tốt thì là gì? Ở ngay tại Bát vương phủ mà cũng không sợ người khác hiềm nghi? Trong chỗ tối không biết có bao nhiêu con mắt đang quan sát bên này, hắn ta rõ ràng là muốn hại nàng. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro