Chương 131: Sống đơn giản đã là hạnh phúc(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

****Chúc mọi người 2/9 vui vẻ nha***

Khúc Đàn Nhi cười híp mắt nói, sau đó liền muốn kéo Kính Tâm tránh ra.

"Ta tên Tiêu Ly." Nam tử lạnh lùng mở miệng.

"Ồ, hân hạnh hân hạnh, sau này không gặp lại." Khúc Đàn Nhi thuận miệng đáp một câu, đối với người đang nói chuyện, đừng nói là để ý, đến nỗi giương mắt lên nhìn cũng không có tâm trạng.

"Chờ một chút, ta biết cô sao?" Tiêu Ly nhìn chằm chằm về phía các nàng, ánh mắt thâm trầm, giống như là đang nghĩ cái gì.

"Nhận lầm người rồi."

"Ta không phải hỏi cô."

"A?" Khúc Đàn Nhi sững sờ, cuối cùng quay đầu nhìn theo hướng mắt Tiêu Ly đang nhìn. Không khỏi khẽ giật mình, tên nam nhân này, lớn lên cũng quá. . . Chỉ là, sao có vẻ nhìn hơi quen quen vậy?

"Ta có biết cô sao?" Tiêu Ly hỏi một câu nữa, vẫn là hỏi Kính Tâm, mà bước chân cũng bước đến gần Kính Tâm một chút.

"Ta không biết ngươi." Kính Tâm nhàn nhạt trả lời.

"Chúng ta đã từng gặp qua?" Tiêu Ly hơi híp mắt, vẫn nhìn chằm chằm Kính Tâm.

"Ngươi nhận lầm người sao?" Khúc Đàn Nhi cười giả tạo một tiếng, cẩn thận mà kéo Kính Tâm ra phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Kính Tâm, em có phải còn thiếu tiền người nào chưa trả hay không? Bây giờ còn có người tìm tới tận cửa đòi nợ."

Editor:Lily073

"Không có."

"Vậy thì em biết hắn không?"

"Không biết."

"Vậy em có gây thù với hắn không?"

"Không có."

"Tỷ tỷ. . ." Đúng vào lúc này, Vân Ưu Liên cũng vừa vặn đi qua, vốn muốn mang đồ vật trong tay đưa ra, nhưng thấy hai tay Khúc Đàn Nhi và Kính Tâm đều trống trơn, cái gì cũng không có, mặt bắt đầu biến sắc: "Tỷ tỷ, đồ ta mua đâu?"

"Tặng người ta rồi." Khúc Đàn Nhi cũng không dài dòng, trực tiếp trả lời nàng ta.

"Tặng người ta, sao ngươi có thể tặng người khác, đều là do ta dùng bạc mua về đó!"

"A? ! Vậy không phải ngươi muốn cho ta sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Đàn Nhi lộ ra sự nghi hoặc, còn giống như là phi thường khó hiểu nhìn nàng ta.

"Ta nói cho ngươi lúc nào?" Vân Ưu Liên sầm mặt lại, đang ở ngoài phố nên cũng không tiện phát tác, chỉ có thể kiềm chế chịu đựng.

"Vừa nãy ngươi không phải nói cho ta giữ sao? Ta giữ. . .không phải ý là cho ta sao? Huống chi, bản. . . khụ khụ, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi hiếu kính ta một chút cũng là phải đạo. Ta dĩ nhiên tưởng là thật, không phải sao? Thì ra không phải a, làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm những người kia đòi đồ về! Bất quá. . . ." Khúc Đàn Nhi hơi kinh ngạc, ánh mắt tối sầm lại, có vẻ như có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn nhìn về hướng trước mặt, lại quay đầu nhìn xem quần chúng phía sau, thần sắc bắt đắc dĩ càng nghiêm trọng hơn: " . ..những người kia, hình như đã đi xa . . ."

"Tỷ tỷ ngươi. . ."

"Vân phu nhân, nếu như cô không vui, vậy nô tỳ cũng cô đi mua lại một lần nữa đi." Kính Tâm hơi dời bước chân đến giữa Vân Ưu Liên và Khúc Đàn Nhi.

"Ngươi tránh ra, ta không có nói chuyện với ngươi." Vân Ưu Liên ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng liếc Kính Tâm một cái.

"Nếu như nô tỳ nhớ không lầm mà nói, Vân phu nhân chỉ là thị thiếp a, chủ tử nhà nô tỳ là Vương phi. Nếu để cho Vương gia biết chuyện Vân phu nhân để cho Vương phi làm tùy tùng như thế này, không biết Vương gia sẽ nói như thế nào đây." Kính Tâm cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không xem Vân Ưu Liên là chuyện lớn.

"Ngươi. . ." Vân Ưu Liên tức giận, vung tay hướng về phía Kính Tâm.

"Muốn đánh người?" Một giọng nam lạnh lùng chen vào.

"Ai a, thả. . . Tiêu công tử?" Vân Ưu Liên vừa nâng bàn tay trắng như ngọc lên, còn chưa kịp vỗ xuống liền bị một bàn tay lớn nắm lại không thể nhúc nhích. Trong nhất thời muốn lớn tiếng chửi mắng, nhưng khi thấy rõ người đến là ai, lời gì cũng đều nuốt trở về.

Tiêu công tử?

Khúc Đàn Nhi liếc liếc mắt nhìn Tiêu Ly, lại nhìn nhìn Vân Ưu Liên, thì ra. . . Hai người này biết nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro