Chương 145: Thất loạn bát nháo(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bát tẩu, quá nhiều tốt lành rồi." Mặc Tĩnh Hiên giật giật khóe miệng, tựa như đang nhẫn nhịn không được cười thành tiếng.

Thậm chí ngay cả Mặc Liên Thành đang lãnh đạm, khóe miệng cũng co rút.

"Ừm. Đó là tặng người ta, cũng đâu có phí bao nhiêu khí lực. Vậy không biết Thập Cửu Công Chúa còn có việc gì không?" Khúc Đàn Nhi hỏi, mặt lộ ra nụ cười, dễ chịu đến tức chết người. Thấy Mặc Phượng Dương không trả lời, cũng không thèm để y nữa, lại tiếp tục muốn đi đến phía trước.

"Bản công chúa có nói để ngươi đi sao?" Mặc Phượng Dương giận dữ, duỗi tay ra, lại một lần nữa cản lại đường của Khúc Đàn Nhi.

"Có việc sao?"

"Bản công chúa muốn ngươi dừng lại."

"Làm sao, Phượng Dương như vậy là cũng muốn chào hỏi Vương phi của Bản Vương sao?" Mặc Liên Thành không nhanh không chậm nói ra một câu, hoàn toàn kín đáo giải trừ sự xấu hổ cho Khúc Đàn Nhi.

"Liên Thành ca ca, nàng ta. . ."

"Đừng quên nàng là Vương phi của Bản Vương, là Bát Vương Tẩu của muội." Mặc Liên Thành nhíu mày một cái, lạnh lùng mà cắt ngang lời nói của nàng ta.

"Sao có thể? Nàng là người từ trong Khúc phủ đi ra, người ngoài ai cũng biết Khúc phủ đứng về phe của ai. Nhìn nàng gả vào đây chắc chắn là không có ý tốt, Liên Thành ca ca sao lại muốn che chở nàng, nàng. . ."

"Phượng Dương, muội quản quá nhiều rồi. Chuyện bên trong Bát Vương Phủ, Bản Vương tự có tính toán."

"Liên Thành ca ca. . ."

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi giật nhẹ, cũng không đồng ý với lời nói của Mặc Phượng Dương, Mặc Liên Thành che chở nàng khi nào? Con mắt nào của Mặc Phượng Dương nhìn thấy vậy? Nha, chỉ cần hắn để cho nàng ngoan ngoãn đợi thật tốt ở bên trong Tuyết Viện, là nàng đã A Di Đà Phật rồi. Qua một đêm nàng cũng đã thông suốt mọi chuyện, lần đó ở Luyện Tiễn Tràng, Mặc Liên Thành muốn che chở không phải là nàng - Khúc Đàn Nhi, mà là cái bảng hiệu "Bát Vương Phi" và tôn nghiêm của hắn.

Cũng chính là gián tiếp bảo vệ thanh danh của hắn.

Huống chi Vân Ưu Liên lại là người của Đại Vương Gia. . .

Lúc này, khuôn mặt nhỏ của Mặc Phượng Dương tức giận hét lên: "Muội chính là muốn xen vào, muội chính là không quen nhìn thấy bộ dạng thừa chết thiếu sống của nàng ta."

"Phượng Dương, không được quá tùy hứng." Mặc Tĩnh Hiên kéo Mặc Phượng Dương một cái, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

"Muội tùy hứng chỗ nào? Cái này vốn chính là sự thật." Mặc Phượng Dương hơi giật tay, hung ác trừng mắt nhìn Khúc Đàn Nhi. Sáng sớm nàng đã nhận được tin tức, nói Bát ca càng ngày càng sủng ái nữ nhân này. Cho nên nàng mới quyết định chuyển đến đây ở.

Khúc Đàn Nhi yên lặng cụp mắt không nói, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh như nước.

Toàn bộ người ở kinh thành đều biết sự thật, nói ra thì những gì nàng nghe được cũng vô thưởng vô phạt. Bất quá, lần này có tính là vũng nước đục không? Tên Mặc Liên Thành này, cứ như là không nhìn nổi để nàng quá thanh tĩnh. Vừa rồi, có lẽ là nàng nên cáo ốm, hay không thoải mái gì đó, không tiện đi lại, không thể ra cửa, không thì. . .chỉ là, cái sự hối hận này đến quá trễ.

Thời điểm Khúc Đàn Nhi đang xuất thần, lại không biết trước thư án có một đôi mắt sáng khóa đang chặt ở trên người nàng. Thu vào trong mắt bất luận sự biến hóa nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt tinh xảo. Môi mỏng khẽ mở, nói: "Qua đây."

"Liên Thành ca ca. . ."

"Thập Cửu Công Chúa, chủ tử không phải gọi ngài." Mặc Phượng Dương vốn định theo tiếng nói đi qua, nhưng bị Vu Hạo cản đường lại làm cho nàng nửa bước cũng không đi được.

"Vương Gia đang gọi thiếp?" Khúc Đàn Nhi nghi hoặc nhìn về phía Mặc Liên Thành. Hắn chỉ nói qua đây mà thôi, cũng không có chỉ mặt gọi tên, nàng có thể giả chết không qua hay không?

Mặc Liên Thành nhìn nàng, không giận cũng không cười.

Khóe mắt Khúc Đàn Nhi giật giật, biết rõ nếu tiếp tục giả bộ hồ đồ, có khả năng sẽ thực sự chọc giận một con sói, vâng, nàng ngoan ngoãn tiến đến. Bởi vì Mặc Phượng Dương bị Vu Hạo ngăn cản, nên hiệu suất cao hơn nhiều so với Mặc Tĩnh Hiên, Khúc Đàn Nhi muốn dây dưa dài dòng cũng không được. Vẻn vẹn bước mấy bước, nàng đã đi tới bên cạnh án thư, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không có lại quá gần, hai tay nhỏ đặt ở trước người vẫy một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro