Chương 146: Thất loạn bát nháo(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra diễn bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn quá nhiều, cũng sẽ tự toát ra ngoài như bản năng.

Khúc Đàn Nhi nho nhỏ cảm thán một chút.

Mặc Liên Thành lúc này lại nhạt nhẽo mở miệng: "Qua đây, ngồi vào bên người Bản Vương."

"Vương Gia có dặn dò gì xin cứ nói, Đàn Nhi đứng cũng có thể nghe rõ ràng." Khúc Đàn Nhi đứng yên bất động, nói đùa sao, hắn coi mình là Thiên Hoàng lão tử sao? Bắt nàng đi qua, nàng sẽ phải đi qua ah, như vậy há không phải rất mất mặt ư.

Có bản lĩnh, thì tự bản thân hắn qua đây.

"Cần Bản Vương lặp lại lần nữa?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn nàng, vẫn không thấy dấu hiệu tức giận.

"Không cần, mời Vương Gia nói, thiếp nghe đây."

"Bản Vương nói chuyện từ trước tới giờ không nói lần thứ hai."

"Thiếp trả lời, cũng từ trước tới giờ không đáp lại hai lần." Khúc Đàn Nhi mặt không đổi sắc, có hơi ỷ lại, như không sợ gì. Khúc gỗ không phát huy ưu điểm cứ cho là dùng đại như vậy là được sao? Hắc hắc, trước mắt là hắn muốn cầu cạnh nàng, không phải nàng đang cầu xin hắn. Nếu cho thêm 10 lần cơ hội xuất phủ . . .nàng sẽ suy nghĩ lại việc diễn tốt màn kịch này cùng hắn.

Mặc Liên Thành nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ kia, đột ngột gật đầu, nói: "Rất tốt."

Rất tốt?

Là ý gì?

Khúc Đàn Nhi có chút không rõ, nhưng cũng không có mở miệng hỏi, chờ hắn nói tiếp.

"Bản Vương vẫn là thích nàng như thế."

Ách! Nàng khinh vào.

Tên nam nhân này, quả nhiên không phải dễ đối phó, ngay cả những lời này cũng nói ra được?

Không cần đoán nàng cũng biết được, ánh mắt phía sau lưng kia đang muốn phanh thây xẻ thịt nàng. Hoài nghi cực độ là lát nữa nàng ra khỏi cánh cửa này có phải xương cốt cũng không còn hay không -_-"

"Vương Gia thật sự là biết nói đùa?" Khúc Đàn Nhi cười khan một tiếng, che giấu kích động muốn xông lên bóp chết hắn.

"Hữm? Ngươi cảm thấy là Bản Vương đang nói đùa sao?" Mặc Liên Thành thoải mái cười cười, bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, nhàn nhạt mà phác họa lên bức tranh thủy mặt đang đặt trên mặt bàn một nét tuyệt hảo, đến mức người ngoài cũng phải phân vân là hắn sắp vẽ ra bức tranh sống động cỡ nào. Từ thần sắc hắn lộ ra bên ngoài, không khó phát hiện là hắn đang rất hưởng thụ.

"Vương Gia, như vậy không tốt." Khúc Đàn Nhi cắn răng nhắc nhở một câu.

Edit: Lily073

"Ngày mai là sinh thần của Khúc đại nhân. Cần Bản Vương đi cùng với nàng?" Mặc Liên Thành bất thình lình nói, lại ngước mắt nhẹ nhàng liếc gương mặt nhỏ đang kinh ngạc kia, mười phần hài lòng.

A?

Khúc Đàn Nhi giật mình, không ngờ tới hắn còn có một câu như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Đáng chết, sinh nhật Khúc Giang Lâm? Thế mà nàng hoàn toàn không có. . . ấn tượng. Vừa nghĩ đến tình trạng bây giờ, nàng bỗng nhiên muốn đập đầu vào tường, muốn khóc quá. Cái này không phải nàng cố ý làm bộ làm tịch, mà là do người ta có đầy đủ cả ách chủ bài.

Lúc này, Mặc Phượng Dương đẩy Vu Hạo ra, hướng về phía Mặc Liên Thành, yêu kiều cười lấy lòng nói: "Liên Thành ca ca, Phượng Dương cũng đi được sao?"

"Vương Gia ngài là đồng ý đi cùng thiếp chứ." Ôn nhu hiện lên trên gương mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi, lại cố ý đi lại đứng cạnh bên người Mặc Liên Thành gần một chút. Mà cái sự di chuyển này, vừa vặn đứng ngăn ở trước mặt Mặc Phượng Dương, làm cho nàng không có cách nào đến gần Mặc Liên Thành.

Khổ rồi, tên Mặc Liên Thành này có gì tốt đẹp chứ?

Hết Mặc Tĩnh Hiên rồi Vu Hạo, bây giờ đến phiên chính nàng ra sân, tất cả đều phải giúp hắn cản nát vận đào hoa này? !

"Ngươi. . ." Dung nhan Mặc Phượng Dương cứng đờ, đang muốn quyết tâm đẩy Khúc Đàn Nhi ra.

Không ngờ, Khúc Đàn Nhi hướng đến cái ghế bên cạnh Mặc Liên Thành, thuận theo ý vừa rồi của hắn, một đôi mắt đẹp ẩn tình ôn nhu như nước nhìn qua gương mặt tuyệt mỹ của Mặc Liên Thành, ôn nhu thì thầm hỏi: "Vương Gia, ngài nói, ngày mai thần thiếp nên chuẩn bị chút gì mới không mất thể diện của Vương Phủ đây? Dù sao cũng là sinh thần lớn của phụ thân, đến lúc đó cũng sẽ có không ít người đi chúc mừng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro