Chương 15: Chỉnh đốn thị thiếp của tên nào đó(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi nhếch lên, lại phóng mị nhãn về phía Kính Tâm , chờ nghe nàng tán dương.

". . ."

Kết quả, nha hoàn nào đó tiếp tục trầm mặc đến cùng.
-----
Thời gian đảo mắt đã qua hai ngày.
Bát Vương Phủ, Tuyết Viện - nơi ở của Khúc Đàn Nhi.

"Chủ tử, ngày mai là ngày thứ ba được gả vào Vương Phủ ." Kính Tâm đi vào, đem điểm tâm mang tới đặt trên mặt bàn, bất đắc dĩ nhìn động tác lười nhác của ai đó đang nằm trên xích đu.

"Ừm, ta biết a." Khúc Đàn Nhi hữu khí vô lực trả lời.
Từ ngày đầu tiên vào đây, nàng liền tìm hiểu kỹ càng cái nơi được xưng là Tuyết viện này, về sau chính là địa bàn của nàng a, thuận tiện cũng nhìn luôn bức tường bên ngoài mấy lần,biết đâu chỉ cần nàng từ trên tường khẽ di chuyển 1 chút, liền có thể ra bên ngoài, có thể. . . nhưng mà tường bên trong Bát Vương phủ so với tường của Khúc Phủ lại cao đến hơn cả mét a. Nửa đêm muốn chạy trốn,cũng thật không dễ dàng.

"Chủ tử. Lúc này có lẽ ngài nên đi tìm Vương Gia." Kính Tâm cũng không gấp, chậm rãi nói ra.

"Tìm hắn làm gì, ta đâu phải nhàn rỗi không chuyện gì làm." Mà dù nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm thật cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ thời gian an nhàn như vậy để chạy đi trêu chọc sinh sự, nàng còn muốn sống lâu một chút a.

"Ngày mai phải về Khúc phủ, chủ tử không đi nói với Vương gia một tiếng, chẳng lẽ ngày mai định về một mình sao?"

". . ." Đôi mi thanh tú của Khúc Đàn Nhi híp lại.

Xuất giá ba ngày phải về nhà mẹ, cái luật này, nếu như không bắt buộc phải làm, nàng cũng không siêng năng đến thế.

"Chủ tử, chúng ta đi a." Kính Tâm cảm thấy, tính tình nữ nhân này cũng vẫn còn huấn luyện được, ngày càng hiểu chuyện.

"Ừm, Vương Gia đang ở tiểu viện nào?" Khúc Đàn Nhi không khỏi hướng lên trời thở dài, thật bất đắc dĩ.

"Sương Viện." Kính Tâm đáp lời.

Khúc Đàn Nhi trầm mặc một lúc, nhìn lên xà ngang khắc hoa bên trên mà ngẩn người, "Kính Tâm, hắn dáng dấp ra sao?"

"Chủ tử vẫn chưa thấy qua Vương Gia?" Kính Tâm sững sờ, hoài nghi nhìn nàng.

"Ừ, đúng là chưa thấy qua."

"Nhưng hôm động phòng . ."

"Khăn trùm đầu che kín mắt." Ý tứ rằng đúng là không nhìn thấy.

"Vậy không phải hai ngày nay chủ tử vẫn thường đi lại trong phủ sao?"

"Ta chỉ di chuyển bên trong Tuyết Viện." Ý tứ vẫn là không có gặp người.

". . ." Kính Tâm lại lựa chọn trầm mặc lần nữa.

Beta: Lily073

Hai người một trước một sau, không nhanh không chậm ra khỏi Tuyết Viện, hướng phía Sương Viện đi tới.

Rảo bước tiến vào Sương Viện, nha hoàn nào đó nói rằng Mặc Liên Thành không ở nơi này, chắc đang ở Thư Phòng. Sau đó, hai người lại từ Chủ Phòng đi đến Thư Phòng, tới nơi, người canh cửa Thư Phòng lại nói Mặc Liên Thành không tại Thư Phòng, chắc đang ở Kiếm Các.

Cứ như vậy, hai người từ Thư Phòng lại đến Kiếm Các.

Lại sau đó, gặp được mười lần tình huống "chắc là đang ở..." như thế, chỉ là không định vị được vị trí của tên nào đó.

Vốn là từ Nhà Chính, đến Thư Phòng, lại đến Kiếm Các, những vị trí này đều ở trong Sương Viện, tuy nói mấy nơi này cách nhau không xa, nhưng cũng vẫn là có cách nhau một đoạn, vậy mà hết lần này tới lần khác, vị trí từ chỗ này đến chỗ khác ngày càng xa hơn một chút, xa mãi cho đến khi làm cho người ta bốc hỏa. . . Chuồng ngựa!

Sương Viện trong phủ phía bắc, mà chuồng ngựa lại không biết vô tình hay cố ý mà ở trong phủ phía tây, cách nhau tận mấy cái sân thành ra xa xôi cách trở a.

"Chủ tử, cô nhẫn nại một chút, cũng nhanh đến chuồng ngựa thôi, Vương Gia có lẽ là ở nơi đó." Kính Tâm nhẹ giọng nói, nhưng bước chân lại cẩn thận mà lui lại cách sau lưng Khúc Đàn Nhi xa thêm mấy bước, không dám ở quá gần nàng , để tránh vô tình dính phải lửa giận của nữ nhân này.

"Ngươi trông ta như đang tức giận sao?" bước chân Khúc Đàn Nhi tăng tốc, nàng không phải muốn nổi giận, mà là đã nổi giận. Làm sao lại có cảm giác như đang bị đùa bỡn?

"Vậy sắc mặt của chủ tử . ." mặt Kính Tâm mang thần sắc lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro