Chương 155: Nữ nhân của Bản vương không để cho người ta ăn hiếp(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bản cung có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi đến đây." Khúc Tâm Ninh vừa mở miệng đã giở giọng mệnh lệnh theo thói quen, mà cái thể loại đó khó trách người ta nhìn vào đã nói là ỷ quyền đoạt thế.

"Có chuyện gì nói ở đây đi, ta đang nghe." Khúc Đàn Nhi khẳng khái.

"Bảo ngươi đến đây thì đến đây, dài dòng cái gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn xấu mặt hơn nữa sao? Người khác đều đang nhìn qua bên này, không muốn Cửu nương chết quá khó coi thì nghe lệnh bản cung bước qua."Ánh mắt Khúc Tâm Ninh lạnh lẽo, âm khí quét ngang.

Haizz!

Khúc Đàn Nhi im miệng thở dài, đáy lòng dâng lên một cảm giác bất lực nồng đậm.

Hai năm qua, những kẻ muốn giáo huấn nàng ở Khúc Phủ đều nhắc tới Cửu phu nhân. Bình thường hết lần này tới lần khác nàng đều tiếp nhận sự uy hiếp, xem như là nể tình chủ nhân của thân thể này. Nhưng mà hiện giờ mẫu thân lại một lần nữa bỏ của chạy lấy người, vứt đi nhi nữ mà rời đi. Vậy thì còn muốn một nhi nữ hàng fake như nàng vẫn phải tiếp tục thay nàng ta mà suy nghĩ sao?

"Chủ tử." Kính Tâm thấy tình huống này, hơi có chút lo lắng.

"Không sao, đừng quên hôm nay là ngày gì, cỡ như các nàng cũng không dám làm quá phận." Khúc Đàn Nhi vỗ vỗ vai Kính Tâm để cho nàng ta yên tâm. Chỉ là trong lòng chính mình lại không bỏ xuống được, không khỏi tâm trạng có chút không vui.

Khúc Phán Nhi cười lạnh lặp lại lời nói uy hiếp khi nãy: "Khúc Đàn Nhi, còn không mau tiến lên chịu chết?"

Editor: Lily073

"Đại Vương phi đang muốn mang Vương phi của Bản vương đi đâu?" Đột nhiên một tiếng nói nam tử lạnh lùng vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người họ, cũng làm cho Khúc Đàn Nhi đang vừa định nhấc chân lập tức dừng lại. Mặc Liên Thành cười nhạt nhìn những nữ nhân trước mặt, khi ánh mắt chuyển đến Khúc Đàn Nhi có hơi trầm xuống, tựa như đang đánh giá cái gì.

Bờ môi Khúc Đàn Nhi giật nhẹ, lần đầu tiên cao hứng khi nghe được âm thanh của Mặc Liên Thành như vậy, cũng lần đầu tiên cao hứng khi nhìn thấy Mặc Liên Thành.

"Bát vương gia sẽ không phải là không nỡ rời mắt khỏi Đàn Nhi chứ?" Khúc Tâm Ninh tựa như đùa giỡn nói một câu.

"Thật sự là Ninh quý phi nói đúng, Bản vương quả thật không nỡ." Mặc Liên Thành cũng không phản đối, vô cùng tự nhiên mà thừa nhận lời nói của Khúc Tâm Ninh, ống tay áo nhẹ nhàng phảng phất, tùy ý giơ tay lên thân mật kéo Khúc Đàn Nhi vào trong lồng ngực. Cánh tay vừa thu lại, cũng không quan tâm ánh mắt người khác mà cố định nàng trong ngực.

Lúc gay cấn như vậy

Khúc Đàn Nhi lại giật mình ngây ra như phỗng.

Hắn, hắn, hắn. . . Hắn đang giúp nàng sao? Không thể nào, chẳng lẽ mặt trời chuyển qua mọc ở hướng tây rồi.

Bởi vì quá kinh ngạc nên cũng quên phản kháng, để mặc cho Mặc Liên Thành ôm lấy, dáng dấp nhu thuận. Nhìn làm sao cũng không giống sững sờ, lại càng như là đang thẹn thùng xấu hổ? Mặc kệ hành động này của Mặc Liên Thành là có mục đích gì, nhưng đáy lòng Khúc Đàn Nhi bây giờ cứ rung động như vậy từng chút từng chút.

"Ninh quý phi có chuyện nói với nàng sao?" Mặc Liên Thành hạ mắt nhìn chằm chằm bộ dáng trong ngực, dịu dàng hỏi thăm. Vừa nói một nữa, giống như ngập ngừng lại lập tức nói tiếp: "Các nàng đang nói đến chuyện gì, không biết Bản vương có thể nghe hay không đây?"

Khúc Đàn Nhi kinh ngạc.

Hắn là đang hỏi nàng sao? Không cần nàng trả lời, Khúc Tâm Ninh đã đi trước một bước, nói:"Mấy tỷ muội ở một chỗ còn có thể nói chuyện gì chứ? Chỉ đơn giản là tâm sự thân mật một vài chuyện nhi nữ thường tình, chỉ sợ Bát vương gia không muốn nghe mấy chuyện linh tinh như vậy."

"Ồ, cũng không nhất định như vậy. Bản Vương thật sự có một chút hứng thú muốn nghe."

"Chẳng lẽ Bản cung chỉ muốn cùng tiểu muội của mình nói một câu, cũng phải thông qua sự cho phép của Bát vương gia hay sao?"  Khúc Tâm Ninh giận dữ, không tự giác bày ra tư thế của Quý Phi.

"Không dám." Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, tuy miệng nói không dám. Nhưng thần sắc lại không có một tia giãn ra, chứ đừng nói tới nửa điểm nhượng bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro