Chương 163: Vứt người chịu tội thay nàng(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Á."

"A...."

Hai tiếng tiếng thét đau đớn gào lên cùng một lúc như nhau, không thể phân rõ ai trước ai sau.

"Cái lưng của ta, a a a ...!"

"Cái trán của ta...." Khúc Đàn Nhi sờ cái trán bị đụng trúng của mình, lại nhìn nhìn nam nhân bị thân thể của mình đè lên, có chút hơi lo lắng bởi vì hình như nàng vừa nghe thấy tiếng xương gãy. Mà hiện giờ người nàng không cảm thấy đau nhức, vậy thì. . .âm thanh kia chính là từ. . .

"Bát tẩu, tẩu không sao chứ?" Bộ mặt Mặc Tĩnh Hiên vặn vẹo một hồi, có vẻ như đang chịu đựng một loại đau nhức kịch liệt nào đó.

"Đệ không sao chứ?" Khúc Đàn Nhi lo lắng hỏi, bất thình lình nghĩ đến cái gì, theo trực giác ngẩng đầu, nhìn về một bên khác. Đúng lúc nhìn thấy Mặc Liên Thành phi thân đỡ lấy Mặc Phượng Dương đang ngã từ lưng ngựa xuống.

Quả nhiên hai cái đãi ngộ này không giống nhau nha. Nàng ngã chỉ còn nửa cái mạng, còn cái kẻ cầm đầu thì nhất định sẽ bình an vô sự.

"Bát ca cũng thật là, làm sao không cứu tẩu trước, lại nhất định chạy đi cứu Phượng Dương." Mặc Tĩnh Hiên không khỏi tự mình lảm nhảm vài câu, lại quên những lời này ngoại trừ bản thân hắn còn có một người nữa nghe được.

"Ha ha, nghĩ thoáng chút đi. Ta lại cảm thấy rất bình thường." Khúc Đàn Nhi thờ ơ cười nhạt, chậm rãi đứng dậy, mà còn tùy ý kéo Mặc Tĩnh Hiên một phát. Hiện tại, nàng chưa có ngã chết, cũng không bị tổn thương, khi nãy chỉ là do nàng tưởng tượng thôi, vậy là đã thỏa mãn lắm rồi.

Bởi vì nàng vốn không thích Mặc Liên Thành, càng không cần nói tới chuyện yêu hắn. Nên dĩ nhiên không có mong đợi gì đối với hắn rồi. Đối với chuyện hân không cứu mình, căn bản cũng không có cảm giác gì.

"Chủ tử, cô có bị gì không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Kính Tâm chạy tới, lo lắng hỏi.

"Yên tâm, không chết được." Khúc Đàn Nhi phủi phủi bụi bặm trên người, không để ý nhiều nhún nhún vai.

"Việc này, rõ ràng là Phượng Dương giở trò quỷ, nàng ta chắc chắn biết cưỡi ngựa. Ta nhất định không thể không đến hỏi Bát ca một câu giúp tẩu đòi lại công đạo." Mặc Tĩnh Hiên bất mãn, quay người liền muốn đi hỏi rõ ràng.

"Có gì đâu a." Khúc Đàn Nhi đưa tay kéo hắn lại, không muốn lại sinh ra nhiều chuyện, cho dù là hắn ta đi hỏi.

"Nhưng chuyện này. . ."

"Ta bây giờ không phải là không có chuyện gì sao? Thập Tứ Vương Đệ quá khẩn trương rồi." Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, thật không để ý.

"Hỏng bét." Mặc Tĩnh Hiên kinh hô một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

"Làm sao, không phải là thật sự té bị thương chỗ nào chứ?" Khúc Đàn Nhi có chút khẩn trương.

"Nguyệt Lạp vừa mới đi qua." Hắn ngượng ngùng nói ra.

". . ." Khúc Đàn Nhi trầm mặc, mím môi im lặng.

Sau một khắc, cánh tay nàng nhấc lên, tự nhiên nắm vào bả vai hắn, an ủi vài câu: "Yên tâm, Nguyệt Lạp không bỏ được đâu, xem đi, thậm chí đệ còn vừa cứu ta một mạng, phần nhân tình này ta nhớ kỹ, lần này ta nhất định sẽ giúp đệ một tay, đảm bảo đệ hài lòng."

HAizzz, xem ra Mặc Tĩnh Hiên thật sự là đã lún vào không thể cứu ra.

Chỉ sợ hắn thật lòng nhưng kết quả đổi lấy chỉ là công dã tràng.

Ở một nơi cách đó không xa, Mặc Liên Thành buông Mặc Phượng Dương xuống, quay đầu nhìn sang thì thấy Khúc Đàn Nhi đang khoác tay lên bả vai Mặc Tĩnh Hiên, thái độ thân mật. Ánh mắt hắn chìm xuống, âm hiểm mà nhìn chằm chằm bọn hắn.

Trên người lại phát ra cỗ âm khí rời rạc không nói nên lời, không khí lập tức lạnh xuống mấy phần.

"Làm sao, không tin ta lời nói à?" Khúc Đàn Nhi vẫn là không hề có một chút cảm giác nào, vẫn ngồi trên mặt đất nói đùa cùng Mặc Tĩnh Hiên.

"Bát tẩu, vậy ta về sau. . . Có thể thường đến Tuyết Viện hay không?"

"Tùy ngươi. Ta lúc nào cũng hoan nghênh." Khúc Đàn Nhi lại vỗ vỗ bả vai hắn, ý cười càng đậm.

Mặc Tĩnh Hiên còn muốn nói cái gì, đã thấy Mặc Liên Thành mặt mài đen thui đang hướng đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro