Chương 164: Bát ca đang tức giận(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Tĩnh Hiên ngượng ngùng cười cười, "Bát ca, vừa nãy. . ."

Mặc Liên Thành lại không để ý đến hắn, trực tiếp nói với Khúc Đàn Nhi.

"Không biết cưỡi ngựa, thì không nên leo lên lưng nó, nếu không có việc gì nữa thì trở về phòng đi." Mặc Liên Thành hạ xuống câu nói lạnh lẽo, ngay đến nhìn cũng không nhìn Khúc Đàn Nhi một chút, tay áo dài phất một cái, quay người nhanh chân rời đi.

Cả một đám người thất thần tại chỗ, một chút phản ứng cũng không có, vô cùng sững sờ. Sự tức giận của Mặc Liên Thành là phát sinh từ đâu? Ngay cả một chút manh mối cũng không có ai phát hiện ra.

"Bát ca đang tức giận?" Mặc Tĩnh Hiên cũng hồ đồ.

Khúc Đàn Nhi mê mang nhún nhún vai, thể hiện nàng cũng không hiểu tình huống này là như thế nào.

Tiếp theo, cho dù không cần Mặc Liên Thành nói, nàng cũng sẽ trực tiếp trở về Tuyết viện bế quan, tránh cho Mặc Phượng Dương lại nói ra lời gì muốn chém cái mạng nhỏ của nàng.

Trên đường trở về, đi có chút buồn bực.

Đột ngột, Khúc Đàn Nhi quay đầu liếc mắt nhìn Kính Tâm không nói lời nào, thanh âm buồn bực.

"Kính Tâm, em đi theo. . .Tiêu Ly đến đây?" Khúc Đàn Nhi cười trêu ghẹo một câu.

Đương nhiên, đáy lòng nàng cũng có mấy phần hiếu kỳ. . .

Editor:Lily

Kính Tâm nghe xong, gương mặt thanh tú hiện lên xấu hổ, "Chủ tử, chuyện không phải như người nghĩ đâu. Tiêu công tử, chỉ là đến báo ân. Cô còn nhớ có một lần chúng ta xuất phủ, có một chuyện xảy ra lúc chúng ta trên đường trở về. . ." Sau đó, Kính Tâm nói ra chân tướng mọi việc, thì ra nam tử được hai nàng cứu một lần đó, chính là Tiêu Ly.

Lúc ấy bởi vì Tiêu Ly trước khi hôn mê thấy qua gương mặt của Kính Tâm, cho nên còn nhớ rõ.

Khúc Đàn Nhi bừng tỉnh đại ngộ.

"Khó trách, ta vẫn cảm thấy hắn rất quen mặt."

"Đúng vậy a, ai biết lúc chúng ta gặp mặt lại một mực phủ nhận, cho nên hắn mới muốn đến Bát Vương Phủ chứng thực." Kính Tâm là bởi vì Tiêu Ly mà bỏ ra một cây trâm lúc, mới nhớ ra, "Em nói cho hắn biết, người cứu hắn không phải em, mà là chủ tử cô."

"Phụt! Em thật biết đùa. Rõ ràng là em cứu."

Khúc Đàn Nhi cũng không muốn cướp công, tiền thuốc men vẫn là do Kính Tâm trả.

Kính Tâm biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, cũng không cùng nàng phân trần chuyện này, trong lòng tự có cân đo đong đếm.

Nói cho cùng là ai cứu ai? Dĩ nhiên là chủ tử cứu. Thân là nô tỳ, cũng chỉ là nghe theo lệnh chủ tử. Nếu lúc ấy chủ tử nói 1 câu không cứu, thân là hạ nhân cũng sẽ không nhiều chuyện. Tuy là tiền thuốc men, chủ tử lấy trâm cài của nàng ra đổi, nhưng cũng không nói lên được điều gì.

-------------------

Hôm sau, tại Tuyết Viện.

Tự Khúc Đàn Nhi cũng có chút hoài nghi chính mình, có phải nàng đặc biệt có duyên cùng thương binh hay không.

Hai lần trước cứu là nam, lần này thì đổi thành nữ.

Nhớ tới đêm qua, có một người rớt vào Tuyết Viện. . . Cái tường viện trong phủ kia rõ ràng là rất cao, đối với một loại dân chúng bình thường như nàng, cùng với cái loại đại hiệp bay tới bay lui kia . . .quả thực là một trời một vực. Người ta bị thương nặng, tùy tiện là nhảy vào được, haizz . ..nếu nàng cũng có bản lĩnh này, thì đã sớm chạy trốn thành công ở Khúc phủ hai năm trước.

"Kính Tâm, em thấy là do vận khí của chúng ta quá tốt hay là quá tệ?" Khúc Đàn Nhi hờ hững nâng cằm lên, hai mắt nhìn qua tường cao ở phía xa, ánh mắt hơi lộ ra một nỗi mê ly.

"Nô tỳ không biết." Kính Tâm cúi đầu, tựa như cũng không trả lời được.

"Nữ tử tên gọi Thị Tuyết kia là nghĩa muội của Mặc Liên Thành?"

"Nô tỳ cũng nghe Chu quản gia nói qua Vương Gia có một nghĩa muội tên là Thị Tuyết, mặc dù trên danh nghĩa là nghĩa muội, nhưng cũng là thị vệ cận thân của Vương Gia, chỉ là bất quá nàng ta không thường ở trong phủ."

"Vậy em nói, bây giờ nên làm gì?" Tên kia muội muội đã mọc lên như nấm. . . giờ ngay cả nữ thị vệ cũng không buông tha?

"Nô tỳ cũng không biết."

"Nếu vậy đem nàng ta trả về Sương Viện. . ."

"Đưa người nào về Sương Viện vậy?" Mặc Tĩnh Hiên vừa bước vào đến Tuyết Viện, thì nghe được Khúc Đàn Nhi nói một câu như thế.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro