Chương 165: Bát ca đang tức giận(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Không có gì." Khúc Đàn Nhi giương mắt lên nhìn hắn sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Mặc Tĩnh Hiên cũng ngồi vào phía đối diện nàng, cũng không để ý tới nhiều. Chỉ là, một lúc sau, cho dù ngồi đối diện là một anh đại đẹp trai, nhưng để cho người ta nhìn chằm chằm quá lâu cũng sẽ rất khó chịu. Thế là, nàng bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, dùng giọng quái lạ nói: "Mắt rớt ra rồi kìa, có cần nhìn kỹ như vậy không?"

"Khụ. . ."

Mặc Tĩnh Hiên lập tức giật mình, ho nhẹ một tiếng, tức thì thu tầm mắt lại, đến cả quét mắt qua Khúc Đàn Nhi nhiều hơn một vòng cũng không dám.

Trên gương mặt tuấn mỹ, cũng đang tràn đầy xấu hổ. . .

Khúc Đàn Nhi giật nhẹ khóe miệng, lười nhác phản ứng lại.

Hôm qua hắn hỏi có thể thường xuyên đến Tuyết Viện hay không, không có nghĩ tối chỉ mới qua có một đêm, hắn liền đến ngay, thật đúng là rất biết cách tận dụng. Đáng tiếc, Nguyệt Lạp hiện tại không biết có ở đây hay không. Nói giúp Mặc Tĩnh Hiên bắc cầu, thật ra bất quá là cũng do nàng nhất thời hứng thú nói đùa.

Cái gọi là duyên phận này, vẫn là do tự mình phấn đấu thì tốt hơn.

Giống như hắn đường đường là Vương gia ngọc thụ lâm phong, lại có lòng thành như vậy. Căn bản đâu cần đến nàng phải ra tay có đúng không?

"Bát tẩu đang suy nghĩ gì."

"Một vài chuyện." Thật rất nhớ chuyện của ngươi và Nguyệt Lạp a, haizz.

"Suy nghĩ gì, nói nghe một chút, đệ giúp tẩu từ từ phân giải."

"Ngươi có việc gì sao?" Khúc Đàn Nhi liếc mắt quét ngang qua hắn, không có giả vờdịu dàng, dù sao cũng đã sớm bại lộ ở trước mặt Mặc Tĩnh Hiên, hình tượng sớm đã không còn đáng nói.

"Sắc mặt Bát ca có chút khó coi." Mặc Tĩnh Hiên nhỏ giọng nói.

Editor: Lily073

"Ồ." Liên quan gì đến miếng cơm manh áo nhà nàng?

"Ngay lúc từ chuồng ngựa trở về, sắc mặt cũng không tốt lên chút nào."

"Ừm?" Kế hay, thật đúng là phải lâu dài. Nguyên cả một đêm, cũng đủ bền bỉ.

"Bát tẩu không cảm thấy có gì đó không ổn sao?"

"Không cảm thấy."

"Bát tẩu nghiêm túc suy nghĩ một chút thử xem."

"Không muốn hoạt động đầu óc." Nói đùa, chuyện Mặc Liên Thành có cao hứng hay không, hình như không có quan hệ gì đến nàng.

Đáy mắt Mặc Tĩnh Hiên đột ngột hiện lên một vòng nghiêm trọng, vẻ mặt thăm dò hỏi: "Bát tẩu thích Bát ca không?"

"Ta hiện tại là Bát Vương Phi." Khúc Đàn Nhi đến cổ đại hai năm, am hiểu nhất chính là lừa dối đến  cảnh giới thâm hậu.

"Bát ca đối với Bát tẩu có chút khác biệt, nếu không, hôm qua. . ."

"Thị Tuyết tham kiến Thập Tứ Vương Gia."

Mặc Tĩnh Hiên nói được nửa câu, còn chưa nói đến chủ đề chính, liền bị một giọng nữ lành lạnh cắt đứt.

Lúc này, từ trong thiên phòng, một nữ tử áo lam mang bội kiếm bước ra, tư thế hiên ngang, nhưng cũng giống như tiếng nói của nàng, mang lại cho người ta cảm giác lành lạnh. Nàng đi ra, hướng đến chào hỏi Mặc Tĩnh Hiên, lại chuyển qua Khúc Đàn Nhi, cung kính nói: "Thị Tuyết tham kiến Vương Phi."

Mặc dù lời nói ra vẻ cung kính nhưng lại không có phúc thân.

Thân phận, hiển nhiên không thấp.

Nếu nàng thật sự là nghĩa muội của Mặc Liên Thành, ngược lại không cần hành lễ của hạ nhân.

"Thị Tuyết, tại sao muội lại ở chỗ này?" Mặc Tĩnh Hiên vừa thấy Thị Tuyết đi ra một cái, lập tức tươi cười đứng dậy, mà tay lớn cũng phối hợp duỗi ra kéo ngắn khoảng cách với nàng ta lại bên người một cách tự nhiên.

"Vâng." Thị Tuyết hơi nhíu nhíu mày, nhưng nhịn xuống, không có cư xử thất lễ.

"Thập Tứ Vương Đệ, đề nghị ngươi trước tiên buông tay ra rồi trò chuyện tiếp." Khúc Đàn Nhi biết chỗ bị thương của Thị Tuyết bị động như vậy sẽ rất đau, hảo tâm nhắc nhở Mặc Tĩnh Hiên một chút, dù sao cánh tay nữ nhân đang bị hắn kéo kia, làm như vậy rất dễ động vết thương.

"Thị Tuyết, muội bị thương?" Mặc Tĩnh Hiên giật mình, vội vội vàng vàng xốc ống tay áo Thị Tuyết lên muốn xem rõ ngọn ngành.

"Thị Tuyết không có việc gì." Thị Tuyết vừa nói vừa lui, không để cho Mặc Tĩnh Hiên đụng vào.

"Ta phải nhìn xem muội bị thương ra sao, không được, vẫn là để đại phu đến xem ta mới yên tâm." Mặc Tĩnh Hiên vừa sốt ruột, giống như là cái gì đều không chú ý đến, quả thực lôi kéo Thị Tuyết đi ngay lập tức, ngay cả còn người nào đang ở hiện trường, cũng quăng đi không còn một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro