Chương 177: Một màn kịch nguy hiểm kích thích(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ tử, nước đây ạ." Lúc này Kính Tâm đi tới, vừa vặn cắt ngang đối thoại giữa hai người.

"Ừm. Kính Tâm đúng là khéo hiểu lòng người." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay tiếp nhận túi nước Kính Tâm đưa qua, ánh mắt đảo 1 vòng, vẫn là đưa phía gò má về hướng Mặc Liên Thành, sau đó thu hồi ánh mắt, ra ám hiệu cho Kính Tâm, để cho nàng ta mang cây đàn đáng chết trước mặt nàng quẳng đi.

Kính Tâm không chần chờ nhiều, hiểu ý mang cây đàn đi cất.

"Vương Gia thong thả vẽ tranh, thiếp đi nhìn xem một chút" Khúc Đàn Nhi nói xong, cũng không đợi Mặc Liên Thành trả lời, liền lôi kéo Kính Tâm đi về hướng xe ngựa.

"Chủ tử, chúng ta đi như vậy sao?" Kính Tâm cảm thấy có chút gì đó sai sai.

"Không có gì, chỉ là có chút buồn bực đến muốn nổ đầu." Khúc Đàn Nhi uể oải trả lời đại một câu.

Kính Tâm thoáng nhìn qua hướng cánh rừng bên cạnh, cũng thấp giọng nói: "Chủ tử, nô tỳ vừa mới trông thấy Vu Hạo đi ra từ bên trong từ cánh rừng, không biết là đi đâu."

"Ồ?" Mắt phượng của Khúc Đàn Nhi lóe lên, thì ra. . . Nàng biết ngay mà, ra ngoài vẽ tranh chỉ là cái cớ để che mắt thiên hạ. Khuôn mặt nhỏ bắt đầu trở nên nghiêm trọng, chỉ với mấy người bọn hắn? Nàng và Kính Tâm không biết võ công, mà Mặc Liên Thành cùng Thị Tuyết, Vu Hạo, cộng thêm một xa phu của Vương Phủ, cũng chỉ có sáu người, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng và Kính Tâm hoàn toàn là gánh nặng cản tay cản chân.

"Kính Tâm, em cảm thấy nếu nửa đường có người nhảy ra giết người cướp của, em nói xác suất thành công có cao hay không?"

Kính Tâm trầm mặc, không trả lời, mặt đầy lo lắng.

"Quả nhiên. . ." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, từ thần sắc của Kính Tâm cũng có thể hiểu được vấn đề. Khổ rồi, tên Mặc Liên Thành kia, hết lần này tới lần khác chọn đến chỗ này, cũng không mang theo nhiều thị vệ. Chắc hẳn cũng đã sớm tính trước,  cái thế giới này thật là, có quá nhiều sự kiện đột biến. . .ai có thể đảm bảo một trăm phần trăm là không có chuyện gì xảy ra đây?

Thời gian, lặng yên trôi qua.

Khúc Đàn Nhi như mấy con muỗi cứ bu quanh xe ngựa, không phải nàng khônhmg muốn ra chỗ khác mà là nếu có chuyện xảy ra, leo lên xe ngựa cũng chạy nhanh hơn một chút a.

Mặc Liên Thành chẳng biết từ lúc nào, nhàn nhã đứng ở trước xe ngựa, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng.

"Vẽ xong rồi à?" Khúc Đàn Nhi liếc nhìn hắn một cái.

"Ừm." Mặc Liên Thành nhàn nhạt lên tiếng trả lời, không để ý nhiều tới nàng, tự nhiên đi đến xe ngựa.

Khúc Đàn Nhi hai mắt nhíu lại, quái dị  quét mắt một vòng thùng xe, lại quay đầu nhìn Thị Tuyết cùng Vu Hạo đang đi theo đến, mà mặt hai người cũng vẫn là không có biểu tình gì. Một chớp mắt sau, nàng cũng thức thời tiến về phía xe ngựa. Sau cùng, ánh mắt lại rớt lêb người Kính Tâm, mà Kính Tâm trả lời nàng cũng là một ánh mắt hoài nghi.

Tại sao trong lòng cứ bồn chồn bất an không thôi thế này?

Không phải là cảm giác bất an mơ hồ, mà là cảm giác phong ba bão táp sắp tới.

Không đúng, trước mắt bây giờ chỉ có năm người? Không thấy Mã phu nữa? !

Vu Hạo lái xe, xe ngựa lập tức nhanh chóng chạy đi.

Khúc Đàn Nhi bỗng nhiên xốc rèm ở cửa sổ xe lên, nếu như nàng không nhìn lầm, đây không phải là phương hướng về thành.

"Chúng ta đang muốn đi đâu?"

"Không biết. . ." Mặc Liên Thành quỷ dị cười một tiếng, nhắm hai mắt lại, như muốn dưỡng thần.

"Ngươi. . ." Khúc Đàn Nhi muốn hỏi tiếp câu gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào bụng, chỉ vì bầu không khí bây giờ bắt đầu tỏa ra chút áp lực và bí bách, có vẻ như thật sự sẽ có chuyện nào đó phát sinh.

Đột ngột, Mặc Liên Thành bỗng nhiên mở mắt ra, âm thanh lộ ra mấy phần lười biếng nói: "Thị Tuyết, xuống xe."

"Vâng." Thị Tuyết cũng không nhiều lời, lập tức phi thân nhảy ra khỏi xe ngựa.

Khúc Đàn Nhi khó tin nhìn Mặc Liên Thành, lại trừng mắt lơm lơm nhìn động tác vừa rồi của Thị Tuyết, nhất thời cũng không thể kịp có phản ứng gì.

Xuống xe, đi đâu?

Không kịp hỏi, mà xe ngựa vẫn đang tiếp tục chạy, làm cho nàng không hỏi thêm được gì nữa.

Qua rất lâu sau. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro