Chương 178: Một tuồng kịch nguy hiểm kích thích(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Liên Thành lười biếng duỗi duỗi eo, sau đó chầm chậm mà bước ra thùng xe, nhàn nhã ngồi xuống chỗ đánh xe, tiếp lấy dây cương trên tay Vu Hạo, phân phó cho hắn ta: "Mang Kính Tâm xuống."

Cái gì? ! Khúc Đàn Nhi giật mình.

"Vâng." Vu Hạo nói là làm ngay, không cho Kính Tâm có cơ hội phản đối, giơ tay ra một cái lập tức mang người xuống khỏi xe ngựa, nhanh đến mức cơ hộ để cho Khúc Đàn Nhi muốn đưa tay ra cản lại cũng không có.

Lập tức, trên xe chỉ còn lại hai người Mặc Liên Thành cùng Khúc Đàn Nhi.

Mà Mặc Liên Thành một bàn tay trắng nõn nắm lấy dây cương, lại duỗi duỗi hai chân, nhàn nhã hết mức có thể. Cái bộ dáng vân đạm phong khinh kia, tựa như không chút nào cảm thấy chuyện đánh xe như vậy, phi thường không phù hợp với thân phận địa vị của hắn.

Dường như, hắn hẳn là nên có suy nghĩ tương tự như vậy mới đúng chứ. . .

Khúc Đàn Nhi cũng nhịn không được nữa phải lên tiếng, "Ngươi đến cùng là đang muốn làm gì?" Tâm trạng gần như bùng phát, sắc mặt cũng lộ ra khó chịu, nhưng, tên người nào đó ánh mắt vẫn chỉ tập trung chuyên chú phía trước, thủy chung ko hề để ý đến nàng.

"Vậy thì. . . lúc nào ta sẽ xuống xe?" Khúc Đàn Nhi hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh hỏi.

Nàng đợi chờ hắn mở miệng lần nữa là sẽ cho nàng xuống xe.

Chỉ là một cái chờ này, thời gian có hơi dài một chút, vượt qua phạm vi nàng có thể đoán được.

"Không vội, lát nữa Bản Vương sẽ mang nàng xuống." Mặc Liên Thành quay đầu, cười như không cười liếc mắt nhìn về phía nàng, tự nhiên xem nhẹ cái sự bất mãn đang thể hiện rất rõ trên gương mặt kia.

Nàng, chỉ có chính hắn tự mình đi cùng, mới là yên tâm nhất. .~_~

"Vậy vừa rồi tại sao ngươi phải bảo tất cả bọn họ xuống xe?" Để lại chỉ còn hai đứa ở đây, nàng choáng. Tên nam nhân này, thật sự là ăn no rửng mỡ hay sao? Nhiều người ở cùng một chỗ, không phải là an toàn hơn sao?

"Bản Vương chỉ là muốn cùng nàng ở một chỗ xem hí kịch."

Hí kịch? Mắt Khúc Đàn Nhi nhíu lại, lập tức bắt đầu hiểu ra cái gì. Cái tên này. . . Có phải lại đang muốn chơi trò gì hay không? Chỉ là, hắn nói một câu không đầu không cuối như vậy, ngược lại làm nàng an tâm hơn một chút. Hắn còn có tâm tình xem kịch, như vậy cũng có thể hiểu là độ nguy hiểm cũng không cao. Nhưng mà, vẫn rất bất mãn, cực độ bất mãn đối với hắn, vô cùng nghiêm trọng.

Tốt xấu gì cũng nên hỏi xem nàng đi cùng có vui hay không chứ?

Hỏi cũng không hỏi một tiếng? Tên vương bát đản. . .

Khúc Đàn Nhi ngồi an phận, yên tĩnh tự nuốt lời muốn nói vào trong.

Quyết định không nhìn hắn một lần nào nữa, nhưng ánh mắt thì hay nhìn về hướng ngoài cửa sổ xe, không phát hiện có cái gì dị thường cả? Không đúng! Khẳng định là sóng lớn đang gợn lên ở trong góc tối nào đó, nếu không tên Mặc Liên Thành này sẽ đích thân đánh xe sao? Chẳng lẽ là do hắn cảm thấy ngồi ở trong xe quá nhàm chán, vội vàng nhảy ra ngoài đánh xe giết thời gian à?

Đột nhiên, nàng bỗng nhiên đem ánh mắt đặt lên người Mặc Liên Thành.

Lập tức, mặt xám như tro tàn, cái tên này. . . Vậy mà lại là một mặt thật nhàn nhã hưởng thụ!

Giống như đánh xe là một sự việc vô cùng thú vị.

"Mặc Liên Thành, ngươi biến thái thì có thể ko cần kéo ta theo chung có được hay ko? Ta thuần khiết như vậy, sẽ bị ngươi dạy thành hỏng mất. Ngươi không cảm thấy chuyện này là....là là một chuyện vô cùng ko đạo đức sao hả?" Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi vô cùng xoắn xuýt, âm thanh tinh tế lên án, chỉ là âm thanh càng nói càng nhỏ, càng nói càng ko có sức thuyết phục.

Mà khóe miệng Mặc Liên Thành lại hung hăng giật nhẹ.

Có chút im lặng nhìn lên trời. . .

Bất thình lình, xe rung lắc dữ dội, nghiêng hẳn sang một bên!

"Ah!" Khúc Đàn Nhi hốt hoảng một cái, thân thể cũng có chút mất cân bằng, mắt thấy mặt sắp đập vào vách xe, chỉ là...sau một khắc, cảm giác thân thể bị người ta giữ chặt, sau đó ngã vào một lồng ngực rắn chắc, tiếp đến có một cánh tay giữ chặt bên hông. Chỉ một cái lên xuống, nàng cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng rời khỏi xe ngựa.

Kinh dị! Khi hai chân đứng trên mặt đất, trái tim Khúc Đàn Nhi mới thoáng hòa hoãn lại, vừa mới rồi xém chút nữa tưởng như là dập mặt. =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro