Chương 179: Một tuồng kịch nguy hiểm kích thích(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phía sau chúng ta có một số lớn. . . Sát thủ." Tiếng nói Mặc Liên Thành vẫn nhàn nhạt như cũ, vang trên đỉnh đầu nàng.

"Ngươi nói cái gì?" Khúc Đàn Nhi giật mình!

Sát thủ? ! Là sát thủ, cái tên này lại còn nói nhẹ nhàng buâng quơ như vậy? Sao có thể, bọn Kính Tâm nhảy xuống như vậy còn có thể sống sao?Vừa nghĩ đến Kính Tâm nàng bỗng nhiên kéo lấy vạt áo của Mặc Liên Thành, giận dữ chất vấn: "Vậy mà vừa rồi ngươi còn để bọn họ nhảy xe? Có khác nào muốn hại chết bọn họ?!"

"Mục tiêu của sát thủ là Bản Vương." Mặc Liên Thành cười kéo lấy tay nhỏ đang nắm chặt vạt áo bản thân, cánh tay kia lại ôm nàng cànv chặt hơn. Say mê cái cảm giác nàng dựa vào người mình. . .

"Vậy thì? ! Chuyện đó. . . Cho nên?" Bi phẫn! Mục tiêu của những người kia tất nhiên không phải là nàng, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác nàng vẫn ở tại chỗ này?

"Cho nên? Chạy trốn thôi. Ha ha!"

Mặc Liên Thành cười to!

Bay xuống xe ngựa, lại kéo tay nhỏ của nàng một cái, lập tức chạy lên núi. Một bên chạy, một bên trêu chọc nói:

"Ái phi ah, có lẽ nàng phải cảm tạ Bản Vương, đã để cho nàng có cơ hội rèn luyện thân thể một chút, lại có thể xem được một tuồng hay."

". . ." Nàng muốn phát điên! Đập bàn, mẹ nó chứ!

Tâm trạng xem kịch vui thì không có, ngược lại bức xúc muốn giết người thì đang rất mãnh liệt.

Nếu hôm nay bị hắn liên lụy mà chết. Có làm hồn ma chết oan thì cái người đầu tiên muốn giết chính là tên Mặc Liên Thành này. . . Bởi vì thời điểm Khúc Đàn Nhi để cho Mặc Liên Thành kéo theo mà chạy trốn, trong lúc ánh mắt vô tình lướt qua sau lưng, lại kinh sợ vì cách đó không xa lít nhít xuất hiện hàng trăm người bịch mặt mang theo đao kiếm, mặt đằng đằng sát khí mà vọt qua hướng bên này đuổi tới.

Chạy trốn!

Khúc Đàn Nhi cũng không có thời gian để ý quá nhiều, chỉ có thể đi trốn theo Mặc Liên Thành trốn.

Có một điểm nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, cái tên này rõ ràng biết võ công, vậy mà hắn lại làm như vô dụng giống nàng, y chang như một người bình thường chạy vọt về trên núi.

"Mặc Liên Thành, sao ngươi lại muốn chạy trốn lên núi?" Khúc Đàn Nhi một bên chạy, một bên liên tiếp gọi hỏi, nhưng mà Mặc Liên Thành lại không trả lời nàng. Thật không hiểu nổi, chạy trốn dĩ nhiên là phải tìm nơi nhiều người mà lẫn vào, sao hắn lại lựa chọn nơi này? Chẳng lẽ hắn có sắp xếp viện binh trên núi sao? Thế là trong lòng nàng cảm thấy vẫn còn chút may mắn, kì vọng hỏi: "Vương Gia, trên núi có phải có người của ngươi hay không? Hay là ngươi đã bố trí cạm bẫy chờ bọn chúng? "

"Không có. Hihi vì. . . ."

Lập tức, mặt Khúc Đàn Nhi xám như tro tàn.

Nếu nàng không có mù, thì nhìn thấy cái trên gương mặt tuấn mỹ vô song của cái tên Mặc Liên Thành này đang hiện lên sự....luống cuống và.....xấu hổ?

Quả nhiên, sau một khắc, hắn vô sỉ chân chính nói ra đầu đuôi chân tướng: ". . .Bản Vương không biết đường. . ."

Núi không cao, có một cái lối nhỏ trực tiếp thông lên đến đỉnh.

Hai người cứ hướng đi lên mà chạy, mà mấy tay sát thủ đang theo sau cũng không nhanh bằng đầu óc Khúc Đàn Nhi lúc này. Khóe miệng nàng nhanh chóng giật giật, muốn đấm phát chết luôn cái tên Mặc Liên Thành này, nàng thật ngu khi mà đi tin tưởng hắn. Cứ nghĩ là cái gì hắn cũng tính trước, cái gì hắn cũng có sắp đặt rồi, chỉ là hắn cố ý muốn xem kịch mà thôi.

Kết quả, làm nàng chạy theo hắn đến nỗi thở không ra hơi, mồ hôi đầm đìa, vô cùng chật vật.

Vốn định chạy trốn, lại gặp ngay một sườn dốc? !

Nhìn xuống dưới thử một chút, kinh dị! Nhìn không rõ đáy, tối tăm mờ mịt. . . Có phải là rất cao hay không?

Trước mặt không còn đường chạy, đằng sau thì có một đống sát thủ máu lạnh, có phải là quả thực là tự tìm đường chết hay không? !

"Mặc Liên Thành!" Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi nghẹn đến đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, miệng thở phì phò, mà rống lên!

"Hửm?" Mặc Liên Thành còn trưng ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cùng không hiểu.

Chạy một đoạn đường như vậy, thế mà hắn mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp. Càng nhìn Khúc Đàn Nhi lại càng nổi giận! Có cảm giác như người ta xem nàng là cục đá lăn qua lăn lại.

Bất thình lình, một đám người bịt mặt cũng đuổi đến phía sau lưng.

Từng tên một khí thế hung hãn, sát khí nồng đậm.

Sau đó. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro