Chương 180: Một tuồng kịch nguy hiểm kích thích(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bát Vương Gia, ngài thật biết chọn chỗ ha, chết ở một nơi như thế này cũng không xem là oan uổng." Tên cầm đầu đám người áo đen tiếng nói có chút già dặn, lại lạnh lẽo cứng rắn. Chân chính nói ra một câu nói vô tình.

"Đúng vậy, nơi đây phong cảnh tươi đẹp, sơn linh thủy tú, thật sự là một nơi tốt." Mặc Liên Thành khoan thai quét mắt tình huống xung quanh một lượt. Ánh mắt chuyển qua Khúc Đàn Nhi, trực tiếp lãnh hết cái trừng mắt của nàng. Khóe miệng hắn không khỏi giương nhẹ, cười một cái. Nụ cười này đẹp đến mức trong nháy mắt cảm giác thiên địa đảo lộn, bầu trời bị che khuất, giống như thế gian chỉ còn lại một câu tuyệt đại phong hoa.

Tim Khúc Đàn Nhi đang đập thình thịch vì mệt lại càng trở nên cuồng loạn!

Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt. . . Trước khi chết, còn muốn khoa trương khí thế một lần!

"Khụ, ta nói nghe nè, người các ngươi muốn tìm là hắn đúng không, ta chỉ là đi ngang qua, không có chút quan hệ nào với hắn cả. Có thể cho ta đi trước hay không? Sau đó các ngươi muốn xử lý thế nào cứ làm như vậy." Khúc Đàn Nhi nâng nâng tay nhỏ, quả quyết bỏ yếu theo mạnh. Đem yêu nghiệt Mặc Liên Thành này dứt khoát vứt bỏ, rũ sạch quan hệ.

Bất quá nàng cũng biết....khả năng muốn bình yên rời đi...còn khó hơn lên trời.

"Bát Vương Phi, ngài thật biết nói đùa." Người áo đen cười lạnh, lại chuyển ánh mắt theo hướng dưới vách núi, dùng kiếm chỉ chỉ, "Bát Vương Phi, nếu như thật sự muốn đi như vậy, cứ nhảy xuống dưới vách núi, sẽ đi nhanh hơn nhiều"

"Cả nhà ông nhảy thì có. . ." Khúc Đàn Nhi cắn răng nói thầm.

"Phốc!" Mặc Liên Thành rung rung bả vai, chung quy là nhịn không được cười khẽ một tiếng, đột nhiên duỗi ra hai ngón tay ngọc xanh thẳm, nhẹ nhàng cóc vào đầu nàng, cười mắng: "Nha đầu ngốc. Tốt xấu gì người ta cũng hành nghề sát thủ, dĩ nhiên sẽ điều ra rõ chuyện của mục tiêu, bao gồm cả chuyện những người bên cạnh hắn."

Khúc Đàn Nhi bĩu môi.

Bất thình lình nàng quay đầu tức giận hướng về phía tên áo đen cầm đầu giơ giơ ngón tay giữa lên, khinh bỉ nói: "Ngươi hiểu được đây có nghĩa là gì sao?"

". . ." Tên cầm đầu đoàn người áo đen khẽ giật mình.

"Đó là gọi là xxx mẹ ngươi . . ."

"Ngươi chán sống rồi!" Tên áo đen giận dữ, chỉa kiếm về hướng Khúc Đàn Nhi.

"Xem ra, nàng chọc hắn nổi giận rồi." Mặc Liên Thành cười như không cười nhìn chằm chằm nàng.

"Trước khi chết cũng nên vớt vát chút vốn" Khúc Đàn Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn như không quan tâm, bất thình lình nghĩ đến cái gì, cười một tiếng lạ lùng: "Huống chi. . . Chị đây còn một phần ngàn khả năng là sẽ không chết. Khửa khửa, bất quá....ngươi thì chết chắc."

Nếu như chết oan ức ở chỗ này, linh hồn có thể sẽ xuyên qua? Sẽ trở về được a?

"Đều phải chết! Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi." Tên áo đen phất phất kiếm, rống to một tiếng. Nhưng mà lại có chút quỷ dị, ồn ào như vậy cũng không có người nào tiến lên giết Mặc Liên Thành. 

Làm sát thủ, lại nói nhảm nhiều như vậy, thật sự là thất bại.

Mặc Liên Thành chậm rãi đem ánh mắt dời về phía tên cầm đầu đám người áo đen, cười hỏi: "Giết Bản Vương thì các ngươi được lợi gì?"

"Chờ đến lúc ngươi gặp Diêm La Vương rồi hỏi lại."

"Làm sao? Chẳng lẽ người phái các ngươi tới chỉ lấy tính mạng của Bản vương? Ngoài ra không có nói muốn lấy vật gì từ trên người ta sao? Dù sao tính mạng của Bản Vương cũng không đáng tiền, nhưng đồ vật trên người ta lại vô cùng đáng giá. Tỷ như....Kim lệnh có thể hiệu triệu ba quân tướng sĩ ở biên cương?" Mặc Liên Thành chậm rãi nói.

Ánh mắt tên áo đen hơi có chút chần chờ, nhưng sau một khắc, ánh mắt lại hung ác hẳn, "Chúng ta chỉ là tới giết ngươi! Giết ngươi là hoàn thành xong nhiệm vụ. Các huynh đệ, lên!"

"Không đúng! Đại Vương Gia có nói qua. . ."

"Im miệng!"

Bất thình lình ở thời khắc mấu chốt  này, nam tử một mực trầm mặc đứng bên cạnh người áo đen, có vẻ như tình thế cấp bách buộc miệng nói ra một câu, nhưng ngay lập tức bị người ta quát cho im miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro